Thể Tôn

Chương 474: Chương 474: Phân thân






Tiểu Giác chắp hai tay sau lưng, nhìn vóc dáng cao lớn của Lôi Cương đang tạo cho nó một chút nguy hiểm mà vui sướng. Nó vì sự hùng mạnh của Lôi Cương mà vui vẻ. Trong khoảng thời gian gần đây, tiểu Giác cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Lôi Cương, cũng không nghĩ lúc hắn gặp nguy hiểm thì xuất thủ. Mặc dù kinh nghiệm của tiểu Giác không thể nhiều bằng Lôi Cương nhưng nó tiếp nhận sự kế thừa vì vậy mà cũng hiểu được chỉ có trong nguy hiểm mới làm cho con người ta mạnh lên, khiến cho tấm lòng theo đuổi thực lực của người ta càng thêm vững chắc. Tiểu Giác và Lôi Cương có chung dòng máu nên nó muốn để hắn mạnh lên. Chỉ cần Lôi Cương nói một câu, tiểu Giác chẳng hề do dự đưa Hỗn Thổ châu, Hỗn Hỏa châu cho Lôi Cương. Ở trong lòng của tiểu Giác, Lôi Cương có một vị trí đặc biệt. Mặc dù tiểu Giác hiểu Lôi Cương không phải là phụ thân đẻ ra nó, nhưng như vậy cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm của nó đối với Lôi Cương.

Mắt nhìn Lôi Cương, tiểu Giác đột nhiên lẩm bẩm, nói:

- Chỉ chờ lúc phụ thân mạnh lên, có lẽ ta mới yên tâm đi hoàn thành sứ mệnh của mình. - Vào lúc này không ngờ âm thanh của tiểu Giác có một chút gì đó già nua, trong mắt ẩn chứa một thứ tình cảm rất sâu. Sau khi tiếp nhận sự kế thừa mặc dù tiểu Giác nhìn vẫn như trước kia có vẻ hết sức non nớt nhưng ở sâu bên trong nó có một chút gì đó như trải qua bao năm tháng. Không phải là Lôi Cương không nhận ra mà là vì lúc Lôi Cương ở cùng với nó, tiểu Giác chưa bao giờ nhắc tới việc đó.

Lôi Cương cũng không biết tới tâm trạng phức tạp của tiểu Giác. Lúc này, hắn đang suy nghĩ xem nếu lấy Hỏa Giao vương làm phân thân thứ nhất của mình - Phân thân hệ Hỏa rồi lấy Chân Hỏa chi nguyên hay Hỏa Hoàng trong cơ thể, cho trái tim rời ra nhét vào trong Hỏa giao vương. Điều này khiến cho Lôi Cương lo lắng không biết mức độ nguy hiểm như thế nào. Nhưng Hỏa Hoàng làm cho người canh gác giới này chú ý. Mức độ hùng mạnh của người đó giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng Lôi Cương. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương thấy bản thân nếu phải đối mặt với người đó cũng không hề có chút chắc chắn. Cân nhắc một lúc, hắn quyết định mạo hiểm. Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Lôi Cương tỏa ra ánh sáng khiến cho Hỏa giao vương khiếp sợ.

Hỏa Giao vương là tiên thú đỉnh phong nên có linh trí và suy nghĩ như con người. Lúc này, Hỏa Giao vương làm sao mà không nhận ra trong mắt Lôi Cương có một tia sát khí? Lúc trước, vì ngại đám Hỏa Giao sau lưng nên nó mới cố gắng, nhưng lúc này bị ánh mắt của Lôi Cương làm cho hỏng mất. Hỏa Giao vương rống lên một tiếng rồi quay đầu nhanh chóng lao đi. Đám Hỏa Giao bi uy áp của Lôi Cương làm cho sợ hãi thấy vua của chúng chạy trốn nên cũng hốt hoảng chạy theo.

Lôi Cương đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn Hỏa Giao vương đang càng lúc càng xa. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bước nhẹ, thân hình chợt mờ đi, sau khi xuất hiện đã tới lưng của Hỏa Giao vương, tay phải như một tia chớp chộp về phía nó. Đám Hỏa Giao ở phía sau nhìn thấy Lôi Cương mà kinh hãi vội vàng tách sang hai bên.

Tiểu giác nhìn đám Hỏa Giao đang chạy trốn chợt ngẩng đầu lên trời rồi gầm lên một tiếng. Khí tức của nó nhanh chóng tản ra chẳng khác nào một cơn đại hồng thủy khiến cho đám Hỏa Giao đang chạy trốn cảm nhận được uy áp đó liền rơi từ trên không trung xuống, nằm rạp trên mặt đất mà run lẩy bẩy. Hơn mười vạn con kiến lửa lại càng run rẩy hơn. Trong lúc nhất thời, bụi đất bay mù mịt.

Cảm nhận được sự uy hiếp sau lưng, Hỏa Giao vương gần như sử dụng hết tất cả vốn liếng. Nhưng hơi thở của tiểu Giác tản ra khiến cho toàn thân Hỏa Giao vương run rẩy. Nó không nhịn được quay đầu lại nhìn xem ai mà lại có được hơi thở như vậy, làm cho nó có cảm giác không thở nổi. Nhưng nó còn chưa kịp quay hẳn đầu lại, một cái bàn tay khổng lồ tựa như một ngọn núi lớn đè xuống người nó. Hơi thở của tiểu Giác đối với tiên thú có tính áp chế tuyệt đối. Hỏa Giao vương cũng không ngoại lệ. Vốn nó linh hoạt là vậy nhưng vào lúc này cũng hết sức chậm chạp chỉ biết mở to mắt mà nhìn bàn tay khổng lồ đang chộp lấy mình.

Tay phải của Lôi Cương chộp lấy được Hỏa Giao vương, chỉ trong nháy mắt một làn hơi thở hùng mạnh tựa như phong ba ập vào người nó. Thần hồn của hắn từ trong Nê Hoàn cung bay ra, đang định dung nhập vào trong cơ thể Hỏa Giao vương hủy diệt thần hồn của nó. Nhưng đúng lúc này, trong đầu Lôi Cương chợt vang lên âm thanh của Hỏa Hoàng:

- Đừng có xóa bỏ thú đan của nó, cứ để sau này ta từ từ hấp thu đi.

Thần hồn của Lôi Cương tạm dừng trên trán của Hỏa Giao vương, nhìn nó đang sợ hãi, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lại quay về trong cơ thể. Lúc này, thần hồn của hắn do đột phá Ngũ Hành thể tu nên cao bằng một người trưởng thành, tỏa ra ánh sáng bốn màu rực rỡ với những tia chớp quấn chung quanh cùng hơi thở khủng bố.

Hỏa Giao vương tuyệt vọng nhìn Lôi Cương. Nó cho dù thế nào cũng không ngờ được lại chọc vào một người mạnh như vậy. Mặc dù không biết người này có thực lực như thế nào nhưng hơi thở tản ra cũng khiến cho Hỏa Giao vương hết sức e ngại và sợ hãi, cơ bản không có lấy một chút ý định phản kháng. Hai mắt Hỏa Giao vương chợt mở to khi thấy một bóng người nhỏ bé từ nơi trái tim của người đó bay ra rồi lao về phía mình. Trong nháy mắt, Hỏa Giao vương phát hiện ra thú nguyên lực trong cơ thể mình bị hút đi. Hơn nữa, một cảm giác nóng rực xuất hiện khắp người Hỏa Giao vương khiến cho nó không còn chút sức lực. Nếu như Lôi Cương không nắm lấy nó thì có lẽ nó cũng không thể lơ lửng trong không trung được nữa.

"Rốt cuộc đây là cái gì? Vì sao mình đối mặt với nó lại giống như đối mặt với thiên thần?"

Hỏa Hoàng lơ lửng trên trán của Hỏa giao vương quay đầu nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Phong ấn ta rồi nhốt ta vào trong cơ thể của nó. Ta đã cảm nhận được người canh gác giới đã tới gần rồi. Nếu như không đúng lúc, chúng ta đều chết.

Lôi Cương gật đầu nói:

- Ngươi cứ trở lại trong trái tim của ta. Ta sẽ sử dụng Ngũ Hành thể tu biến con Hỏa Giao này trở thành phân thân thứ nhất của ta.

Hỏa Hoàng trầm ngâm một lát rồi gật đầu lại bay vào trong cơ thể của Lôi Cương. Lôi Lôi Cương từ từ sử dụng Ngũ Hành thể tu khiến cho thân thể cao hai trăm trượng nhanh chóng thu nhỏ lại như trước kia. Có điều lúc này màu da của hắn lại thay đổi, trong sắc hồng còn có mấy loại hào quang khác. Lúc này, Lôi Cương đã thả lỏng tay nhưng uy áp của hắn vẫn khiến cho Hỏa Giao vương không thể nhúc nhích. Vì để phòng ngừa hỏa giao vương phản kháng, Lôi Cương quay đầu nhìn tiểu Giác nói:

- Tiểu Giác! Để ý nó giúp phụ thân, không để cho nó phản kháng.

Tiểu Giác ở xa nở nụ cười rồi xuất hiện ngay trên trán của Hỏa Giao vương một cách quỷ dị. Nó khoanh chân ngồi xuống rồi nói với Lôi Cương:

- Phụ thân cứ làm chuyện của mình đi. Nó sẽ không phản kháng.

Nếu như lúc trước, uy áp của Lôi Cương giống như một ngọn núi đè lên người của Hỏa Giao vương thì bây giờ, tiểu Giác ngồi trên trán cũng không khiến cho nó không thể nhúc nhích, cho dù là tâm trạng hay thân thể đều run lẩy bẩy. Hỏa Giao vương tuyệt vọng nhìn tiểu Giác đang lơ lửng trên trán. Đến lúc này, nó vẫn không hiểu được vì sao con người kia lại phát ra khí thế kinh khủng như vậy, chẳng khác nào một vị vương giả.

Tới lúc này, Hỏa Giao vương chẳng khác nào một con cá trên thớt, để mặc Lôi Cương muốn làm gì thì làm.

Nhìn Hỏa Giao vương tuyệt vọng, Lôi Cương yên lòng, khoanh chân mà ngồi. Thần thức lại chui vào trong đầu cẩn thận đọc phần bốn của Ngũ Hành thể tu. Từ từ, Lôi Cương dựa theo phần thứ tư đó về luyện chế phân thân mà vận hành pháp quyết. Hơn nữa, câu nói của Hỏa Hoàng khiến cho Lôi Cương không còn thời gian để mà suy nghĩ, ngay lập tức bắt đầu luyện chế phân thân.

Muốn tách lục phủ ngũ tạng từ trong cơ thể ra thì bước đầu tiên là thử thách nghị lực của Lôi Cương. Rõ ràng, lấy trái tim ra khỏi cơ thể thì cơn đau chẳng cần phải nói cũng biết. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, mồ hôi chảy đầy trên trán, từ từ vận hành pháp quyết. Thần hồn của hắn bao phủ lấy trái tim. Sau khi hít một hơi thật sâu, cương khí và nội kình trong kinh mạch đều tập trung xung quanh trái tim. Lôi Cương lại hít một hơi nữa rồi thần hồn giống như một lưỡi đao sắc bén cắt qua ngực của mình, không để cho cơn đau kịp xuất hiện, thần hồn bao phủ lấy trái tim mà lôi nó ra ngoài. Lôi Cương quát một tiếng chói tai:

- Hỏa Hoàng! Nhanh...

Lôi Cương còn chưa nói xong, một cơn đau tỏa ra toàn thân khiến cho hắn ngất xỉu.

Tiểu Giác thấy vậy kinh hãi, đưa tay che ngực, đau lòng nhìn Lôi Cương ngất đi. Hỏa Giao vương cũng vậy. Hành động của Lôi Cương khiến cho nó hết sức khó hiểu. Nhưng không để cho Hỏa Giao vương kịp nghĩ, từ trái tim vừa mới tách ra khỏi thân thể của Lôi Cương đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm rồi một con tiểu long to bằng cánh tay xuất hiện trên trái tim rồi sát nhập vào trong trán của Hỏa Giao vương.

Tất cả những điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hỏa Giao vương hoảng hốt, nhưng do hơi thở của tiểu Giác khiển nó không thể nhúc nhích, chỉ biết tuyệt vọng nhìn Lôi Cương.

Từ từ, trong sự hoảng sợ và không cam lòng, ánh mắt của Hỏa Giao vương tối dần, giống như một ngọn đèn cạn dầu. Nhưng chưa được bao lâu, hai mắt của nó lại trở lên sáng ngời, ngọn lửa trong mắt sắp tắt lại bùng lên rực rỡ hơn trước.

Hỏa Giao vương...không...lúc này phải gọi nó là Hỏa Hoàng, hay phân thân của Lôi Cương. Hỏa Hoàng nhìn Lôi Cương với ánh mắt phức tạp rồi nhanh chóng biến hóa, cuối cùng không ngờ lại hóa thành một thân thể giống hệt với Lôi Cương. Hỏa Hoàng nhìn Lôi Cương rồi ngồi xuống. Vào lúc này, hắn chỉ có thể khống chế được Hỏa Giao vương một lúc. Còn muốn sử dụng được thân thể này vẫn cần phải có thời gian.

Lồng ngực bị phá vỡ của Lôi Cương chảy máu đầm đìa. Nhưng sau đó, nó chợt tản ra ánh sáng màu nâu bao phủ khiến cho lồng ngực nhanh chóng khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.