Thể Tôn

Chương 592: Chương 592: Quân Lâm






Không gian của Hỗn Kim Chi Nguyên vô cùng tĩnh lặng, còn ở Ngũ Hành Giới, sóng to gió lớn đã bắt đầu nổi lên. Người tu luyện trong Ngũ Hành Giới không ai là không nơm nớp lo sợ. Sự xuất hiện của khí thế vô cùng mạnh mẽ đó khiến người tu luyện kinh hãi, còn các thành phố lớn vốn hết sức phồn hoa ở Ngũ Hành Giới mấy năm nay cũng trở nên xơ xác tiêu điều, ngay đến một vài thương nhân cũng không chịu đựng nổi thứ áp lực này mà đóng cửa hàng đi tìm đường sống khác. Những khí thế khủng khiếp này không ngừng trắng trợn quét qua từng nơi, đây đều là vì Lôi Cương.

Tròn mười vị cường giả Cương Thần, Đạo Thần phân bố tại Ngũ Hành giới, nói cách khác là mỗi một giới ít nhất có hai vị cường giả Cương Thần, Đạo Thần, những cường giả này lại không ẩn thế tu luyện, mà ngang nhiên hành tẩu không chút kiêng kỵ gì trong Ngũ Hành giới, khiến người tu luyện kinh hồn bạt vía, đặc biệt là những thế lực lớn đều đã khởi động đại trận hộ tông, cảnh giác sự công kích bất ngờ của những cường giả này.

Một thời gian trôi qua, căn bản không có tin tức gì của Lôi Cường khiến những cường giả này tức giận không thôi, tùy tiện khống chế các đại tông phái, phái ra cường giả đi tìm kiếm Lôi Cương khắp nơi. Nhất thời, Lôi Cương bỗng trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong Ngũ Hành giới. Những cường giả này sau khi lấy ra chân dung của Lôi Cương thì trong phút chốc, tin Lôi Cương chính là Cương Ma, truyền đi khắp cả Ngũ Hành giới. Còn các cường giá của Ngũ Hành giới càng không hiểu nổi Lôi Cương sao lại đi đắc tội với những kẻ kinh khủng như vậy. Không ít kẻ tu luyện trong lòng thầm mắng chửi hắn đã kéo đến cường giả cấp đó, chỉ mong có thể sớm ngày tiễn chân những nhân vật khủng bố này đi.

Dần dần, mười vị cường giả Cương Thần do Thiên Gia Vô Thượng Giới phái đi đều lần lượt tạm trú tại các thế lực lớn, khiến cường giả các thế lực lớn này khiếp đảm, còn các đệ tử phía dưới từ đây cũng phải rời khỏi tông môn đi khắp nơi tìm kiếm Lôi Cương.

Cả Ngũ Hành Giới trở nên vô cùng hỗn loạn, thanh danh Lục Tổ Cương Ma đã khiến các kẻ tu luyện sợ hãi, đồng thời càng nhiều là oán hận.

Cũng may mà mười vị cường giả này không thẹn quá hóa giận, nếu không thì Ngũ Hành Giới đã sớm máu chảy thành sông rồi.

Dung Luyện Giới, tại thành Tụ Hỏa ở Hỏa Vực, một nữ tử mặc áo bào lụa chậm rãi đi trên đường, mặt nàng che khăn, áo bào lụa rộng thùng thình cũng không che lấp được cơ thể hoàn mỹ với những đường cong đặc biệt kia, ánh mắt nàng trong suốt như nước hồ, có điều trong đôi mắt đẹp đó lại ẩn chứa thần sắc phức tạp cùng lo lắng, căng thẳng. Nàng hít sâu một hơi, bỏ qua những ánh mắt nóng bỏng xung quanh nhìn lại, đi một mạch đến phân bộ Vạn Tượng Các trong Thành Tụ Hỏa. Đứng trước cửa lớn của Vạn Tượng Các, thân nàng khẽ run lên, ánh mắt rung động kịch liệt, như thể đã giằng co rất lâu mới hạ quyết tâm bước vào trong cửa lớn của Vạn Tượng Các.

Nửa canh giờ sau, nữ tử như hồn bay phách lạc đi ra khỏi Vạn Tượng Các, cặp mắt trong suốt vô bì lúc này đang chứa đầy nước mắt, nàng cố ép không cho nước mắt chảy xuống, đưa mắt nhìn vào hư không lẩm nhẩm: “Lôi Cương, ngươi đi đâu mất rồi? ”

Nữ tử này chính là Trận U Tuyết. Hơn một ngàn năm nay, Trận U Tuyết vẫn luôn sống trong đau khổ. Sau khi rời Hỏa Luyện Tông, Trận U Tuyết một mực tìm kiếm Lôi Cương ở Dung Luyện Giới, đây đã không phải lần đầu tiên nàng đến Thành Tụ Hỏa, nhưng mỗi lần đều thất vọng quay về. Mấy năm nay, tin đồn về Lôi Cương càng khiến Trận U Tuyết lo lắng, sốt ruột. Nàng muốn quay về Trận Tông, nhưng lại không yên tâm về Lôi Cương nến cứ khổ sở tìm kiếm hắn, hy vọng có thể được Lôi Cương tha thứ. Trận U Tuyết hôm nay đã không còn là Trận U Tuyết thuần khiết trước kia nữa, nàng đã hiểu được rất nhiều, đã có thể lý giải được tại sao ban đầu Lôi Cương lại làm vậy, nhưng tất cả hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Nàng oán hận bản thân mình trước kia, oán hận mình ban đầu đã rời xa Lôi Cương, Lôi Cương đã trở thành tâm ma của Trận U Tuyết, cũng đã đi vào trái tim nàng.

Trận U Tuyết thất thần không nhìn thấy cách đó không xa có một nam tử trẻ tuổi mình mặc áo tím cao quý đang nhìn chằm chằm vào mình. Nam tử chần chừ một lát rồi đi về phía Trận U Tuyết, chậm rãi theo bước chân nàng nhưng không nói gì, một mạch đi cùng Trận U Tuyết ra khỏi Thành Tụ Hỏa. Mãi đến khi ra khổi cổng thành, Trận U Tuyết vẫn chưa phát giác ra thanh niên hoa lệ này, người thanh niên cũng không quấy rầy việc suy nghĩ của Trận U Tuyết mà chỉ đi cùng nàng về phía trước. Hai người chậm rãi đi tới, khiến người khác tưởng là thanh mai trúc mã.

Suốt mười dặm đường sau khi Trận U Tuyết ra khỏi Thành Tụ Hỏa mới tỉnh táo dừng chân lại, còn người thanh niên cũng đã đi cùng Trận U Tuyết mười dặm đường, thấy nàng dừng lại, người thanh niên cũng dừng lại, nhìn về nàng.

Trận U Tuyết từ từ quay đầu nhìn nam tử, đôi mắt trong suốt lộ ra ít nhiều nghi hoặc và cảnh giác, nói:

- Đạo hữu, vì sao ngươi lại bám theo ta?

- Vì nàng đáng để ta bám theo!

Nam tử thản nhiên cười, nụ cười cho người ta cảm giác thân thiết, tiếng nói càng là ẩn chứa chút gì đó tình tứ, cho người nghe một cảm giác như gió xuân tươi mới.

Trận U Tuyết chớp chớp mắt nhìn nam tử, nói:

- Tại sao?

- Bởi vì nàng là người đầu tiên làm ta rung động.

Nam tử chậm rãi đáp, thu liễm lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Trận U Tuyết.

Trận U Tuyết ngẩn ra, từ từ nói:

- Nhưng ngươi lại không thể làm ta rung động. Đạo hữu, nếu không có việc gì, ta xin đi trước.

- Không ngại, có một ngày ta sẽ làm nàng rung động.

Nam tử không hề nổi giận, cười đáp.

Trận U Tuyết cũng không nhiều lời, nhìn nam tử một cái rồi bay người lên đi về phía trước.

- Xin nhớ, ta tên Quân Lâm, còn về tên của nàng, ta sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện nói cho ta.

Nam tử cao giọng nói. Mắt thấy Trận U Tuyết rời đi, nam tử liền thu hồi lại mục quang, trên mặt lộ ra tiếu ý, lẩm bẩm nói: “Không ngờ lần này đến Ngũ Hành giới lại thật sự gặp được nữ tử khiến ta rung động, lẽ nào đúng như sư tổ đã nói? Bất kể thế nào, là kiếp nạn hay gì, Quân Lâm ta nguyện sẽ điên cuồng vì nữ tử này một lần. ”

Gió khẽ thoảng qua trong không trung, tiếng nói của Quân Lâm còn vọng lại mà người thì đã biến mất.

Không gian Hỗn Kim Chi Nguyên.

Bầy hỏa nghĩ và bầy hỏa giao điên cuồng cắn xé tiên thú hệ Kim, trong đó có hai con kiến lửa toàn thân vốn màu đỏ rực giờ đã pha thêm chút kim sắc nhàn nhạt, mà trong bầy hỏa giao cũng có một con trên trán có kim sắc nhạt, bọn chúng đã hấp thu nhiều tiên thú hệ kim như vậy, cuối cùng đã sinh ra biến dị, chúng đã dần trở thành vương giả trong hai bầy.

Sâu thẳm trong không gian Hỗn Kim Chi Nguyên, Lôi Cương nẳm trên mặt đất, từ từ mở hai mắt. Lôi Cương đã nằm trên mặt đất ba năm, ba năm này cũng không phải hoàn toàn bị hôn mê, hai năm trước hắn đã hồi phục lại thần trí, cảm thụ được linh khí thuộc tính kim tràn ngập trong nội thể khiến hắn mừng rỡ bắt đầu lĩnh ngộ hệ Kim.

Nhìn quanh bốn phía, Lôi Cương lẩm nhẩm: “Huyền ảo của Kim, muốn đột phá cái huyền ảo của Kim đạt đến Kim Long Chi Lực sợ rằng còn cần một thời gian rất dài. ” Sau khi thở dài một tiếng, Lôi Cương đứng dậy, mục quang dừng lại ở con kim long nằm lép xẹp trên đất. Nét mặt có chútLôi Cương nghi hoặc, nhìn trọng diên bay bổng, mục quang hắn lóe sáng, thu hồi lại trọng diên vào nội thể. Lôi Cương đã lờ mờ biết được chỗ khủng khiếp của trọng diên, hắn cũng hiểu bản thân vẫn không cách nào làm rõ được tác dụng của trọng diên. Đưa mắt nhìn quanh, Lôi Cương khuyếch tán thần thức tìm kiếm Hỗn Kim Chi Nguyên, nhưng rất lâu sau đó vẫn căn bản không phát hiện được Hỗn Kim Chi Nguyên, đến cả linh khí kim thuộc tính nồng đậm một chút cũng không thấy. Lôi Cương không khỏi lẩm bẩm nói: “Lẽ nào, Hỗn Kim Chi Nguyên thật đã mất rồi? Là Tiểu Giác đạt được hay người khác? ”

“Tiểu tử, ta không phải đang trong cơ thể ngươi sao? ” Một tiếng chói tai pha chút non nớt vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương ngẩn ra, vội vàng kiểm tra lại cơ thể mới phát hiện trong đan điền của mình đã ngưng tụ ra một hạt châu kim sắc nhỏ bằng đầu ngón tay cái, mà trên hạt châu này không ngờ lại phảng phất có một con tiểu long kim sắc đang phiêu động.

“Tiểu long này là Hỗn Kim Chi Nguyên? "Lôi Cương trong lòng chợt động, lẩm nhẩm nói.

“Hừ, Tiểu tử ngươi tuy không biết người và hắn có quan hệ gì, nhưng ngươi phải hiểu rõ, ta là Hỗn Kim Chi Nguyên, sau này ngươi phải nghe ta. ” Tiếng của Hỗn Kim Chi Nguyên vang lên trong đầu Lôi Cương, Lôi Cương nghe vậy sửng sốt, liền sau đó thở phào nhẹ nhõm, không để ý đến Hỗn Kim Chi Nguyên nữa, đã đạt được rồi thì nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành. Lúc này, Lôi Cương nhìn về phía sau, liền bay đi.

“Tiểu tử, có nghe thấy không? ” Hỗn Kim Chi Nguyên thấy Lôi Cương không để ý, không khỏi nổi giận nói.

Lôi Cương cười khổ, lúc đầu Đại Địa Chi Nguyên và Chân Hỏa Chi Nguyên đều giống như Hỗn Kim Chi Nguyên lúc này, khẩu khí cao ngạo nhưng tâm trí lại chưa trưởng thành. Lôi Cương cũng không muốn phí nước bọt với Hỗn Kim Chi Nguyên, cười đáp: “Được được được. ” Cùng lúc đó, hắn khuyếch tán thần thức tìm kiếm bầy hỏa nghĩ và bầy hỏa giao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.