Người con gái mặc áo xanh ngã xuống đất, chiến giáp u huyền kia cũng tự động hóa thành một cái xác rùa bằng bàn tay, rồi rơi xuống. Mặt ngoài của xác rùa xám xịt, chẳng còn linh khí sung túc, ánh sáng tỏa ra bốn phía như trước. Rõ ràng bây giờ người con gái đã bị thương nặng, trên váy áo màu xanh của nàng lấm chầm đầy màu hồng. Khuôn mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, nhưng như vậy lại khiến cho nét đẹp của nàng càng làm cho kẻ khác phải mến yêu.
Sau khi Lôi Cương phát ra chiêu thức khai thiên thứ hai mươi, cảm giác toàn thân tê dại, đau đớn lại quay lại. Hơn nữa, cương khí và nội kình trong kinh mạch gần như mất hết. Lôi Cương hít mạnh một cái, rồi đáp xuống đất. Hắn nhìn thẳng về phía người con gái đang hôn mê, rồi nuốt một viên Đại Hoàn đan để bình phục.
Với tác dụng kỳ diệu của đại hoàn đan, đủ một canh giờ sau, Lôi Cương mới hoàn toàn khôi phục. Trong lòng Lôi Cương thầm than với uy lực kinh khủng đó, nếu thể chất của hắn không mạnh thì… hắn nhìn người con gái mặc áo xanh hôn mê, trong mắt xuất hiện sát khí nổi lên. Nhưng rất nhanh, sát khí đó lại biến mất. Lôi Cương thở dài, mình mà muốn ra khỏi rừng thôn ma này, thì còn phải dựa vào nàng, nên lúc này không thể giết nàng được.
Đi tới bên cạnh người con gái, thần thưc Lôi Cương dò xét thì phát hiện ra tình trạng của nàng rất nghiêm trọng, nhưng sẽ không chết được. Lôi Cương cũng không muốn lãng phí một viên đại hoàn đan. Hắn hiểu rõ, người con gái này là hạng người được nuông chiều từ bé, tuy rằng, tu vi của nàng đã đạt tới kiếp cương thiên giai, nhưng có lẽ khó mà giết được một kiếp cương hoàng giai. Bỗng nhiên, Lôi Cương nghĩ đến chiếc xe ngựa lúc trước, nếu mà người con gái này mặc thêm chiến giáp u huyền, thì mình chỉ có một con đường chết. Lôi Cương kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt hắn nhìn về chiến giáp u huyền cỡ bàn tay bên cạnh, cầm lên, tỉ mỉ quan sát. Xác rùa này rất chắc chắn, Lôi Cương nhìn không rõ nó được luyện thành từ chất liệu gì. Hai tay hắn ngưng tụ nội kình cũng không thể phá vỡ nó. Lôi Cương lại lúc trước, khi đánh lên bề mặt của nó rõ ràng là rất mềm. Xem ra hiểu biết của mình rất hạn hẹp.
Khi Lôi Cương đang quan sát chiến giáp u huyền, thì đột nhiên trên không trung lan đến một sự dao động. Trong lòng Lôi Cương kinh hãi, hắn nhìn về phía hư không, thì chỉ thấy, trong hư không, liên tục xuất hiện những gợn sóng như thể có người ở bên ngoài kết giới công kích vào. Trong lòng Lôi Cương vui vẻ, chẳng nhẽ là có người đến cứu người con gái mặc áo xanh này sao? Tốc độ thật nhanh. Nhưng khuôn mặt Lôi Cương chợt biến đổi, hắn nhìn người con gái mặc áo xanh, trong lòng thầm nói:
- Hy vọng người con gái này không để bọn họ giết mình, không thì…
Sát khí Lôi Cương lại hiện ra, cầm chiến giáp u huyền cho vào trong giới chỉ.
Nghĩ đến đó, Lôi Cương vội vàng lấy ra một viên đại hoàn đan, để vào miệng người con gái mặc áo xanh, rồi trút nội kình vào trong cơ thể của nàng, giúp nàng khôi phục. Lúc này, Lôi Cương chỉ có thể làm được như vậy.
Đột nhiên, trong hư không chợt xuất hiện một trận gió lốc, xé rách ra một vết nứt. Mấy bóng người liền xuất hiện trong không trung. Lôi Cương chỉ cảm thấy một cổ uy thế kinh khủng như thể núi Thái Sơn, đang đè về hướng mình. Lôi Cương kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng đè nén máu huyết đang sôi lên trong người. Hai mắt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, nhưng rất nhanh lại ẩn đi.
Trong lúc đó, thoáng một cái, mấy bóng người đó đã xuất hiện trước mặt Lôi Cương.
- Địch Tuyết!
Một người kêu lên kinh ngạc, một ngọn lửa khổng lồ liền bắn về phía Lôi Cương. Trong lòng Lôi Cương run rảy, mà nhảy lên lên. Hai mắt hắn bình tình nhìn chằm chằm về phía bốn người vừa đột nhiên xuất hiện.
- Ầm…
Mặt đất xuất hiện một cái động lớn. Mà người con gái mặc áo xanh nằm trên đất, đã nằm trong lòng người đàn ông trung niên mặc áo chiến giáp ngăm đen.
Trong số mấy người đó có một gã mặc áo chiến giáp ngăm đen, hai mắt như mắt mắt hổ, tạo cho người ta một cái cảm giác uy nghiêm. Khuôn mặt của y hết sức tuấn tú. Người đó nhìn về phía Lôi Cương, vẻ mặt đầy sát khí. Ngoài ra, hai gã khác là hai lão nhân tóc trắng xóa.
- Ngươi đã làm gì nàng?
Gã trung niên âm u quát lên, hai mắt tóe lửa, tản ra một thứ khí thế vô hình ép về phía Lôi Cương.
- Phốc…
Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt bình tĩnh, sự căm phần bùng cháy trong lòng. Hắn nắm chặt hai tay, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn. Hắn bướng bỉnh nhìn về phía gã trung niên.
- Có phải ngươi bắt cóc Tuyết Nhi không?
Gã trung niên kiểm tra tình trạng vết thương ở ngực của người con gái mặc áo xanh. Sau đó khuôn mặt oai phong lộ ra một phần sát khí nhìn Lôi Cương, giọng nói trở nên âm u.
Lôi Cương không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã trung niên.
- Địch thúc thúc. Ở đây ngoài hắn, còn có ai vào nữa. Chắc chắn hắn làm Địch Tuyết muội thiếu chút nữa thì chết ở đây. Cũng may mà chúng ra tới kịp thời, không thì…
Một gã nam tử tuấn tú âm thanh có chút eo éo, dáng vẻ như thể người con gái kia bị cưỡng đoạt.
Hai mắt Lôi Cương nhìn gã, trong lòng ngấm ngầm nhớ kỹ dáng vẻ của y.
- Sao? Chẳng nhẽ ngươi còn muốn ghi nhớ dáng vẻ của ta để báo thù sao? Nhớ kỹ, ta là Quân Vô, khà khà. Chỉ có điều ngươi cũng không có cơ hội đâu.
Gã đàn ông tuấn lãng cười khẩy nói. Vẻ mặt y không giấu một sự khinh thường.
- Được rồi!!
Gã trung niên liếc mắt nhìn gã thanh niên tuấn tú, trầm giọng nói. Rồi y trút một luồng cương khí tinh thuần vào trong cơ thể của Địch Tuyết. Không lâu sau đó, Địch Tuyết ói ra một ngụm máu tươi, từ từ mở hai mắt, đôi mặt đẹp nhìn những người thân quen của mình, thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Cha, Tuyết nhi không nằm mơ chứ?
- Tuyết Nhi, đương nhiên không phải rồi. Cha tới cứu con đây!
Trong nháy mắt, vẻ oai phong của người đàn ông trung niên chuyển thành vẻ yêu chiều. Thấy Địch Tuyết không sao, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
- Địch Tuyết muội, người tỉnh lại rồi?
Tên đẹp trai đứng bên cạnh, thấy Địch Tuyết tỉnh lại, khuôn mặt y hiện lên vẻ xúc động, vội vàng nói.
Địch Tuyết nhìn tên đẹp trai, thì vẻ mặt hơi xúc động, nói:
- Quân Vô ca, ngươi cũng tới?
- Nghe thấy ngươi đi vào rừng Thôn Ma, Quân Vô rất lo lắng, bèn theo tới đây!
Người đàn ông trung niên nói với giọng thương yêu, chợt bình tĩnh nhìn về chỗ Lôi Cương, đôi mắt ông ta lộ ra vẻ tán thưởng, chậm rãi nói:
- Tuyết Nhi, phải xử trí hắn như thế nào?
Địch Tuyết ngỡ ngàng nhìn Lôi Cương, sát khí trong đôi mắt đẹp đột nhiên xuất hiện , đầy oán hận nói:
Khuôn mặt người đàn ông trung niên tối sầm, nhiệt độ xung quanh, trong nháy mắt giảm xuống. Khô Mộc lão nhân đứng bên cạnh, đột nhiên chuyển động. Bàn tay bên phải như bộ xương khô thò ra, bóp cổ Lôi Cương, giơ lên trên không trung.
Khuôn mặt Lôi Cương biến sắc, hai mắt gần như tụ máu, nắm chặt hai năm đấm, u ám nhìn chằm chằm vào hai lão nhân khô như cây. Lôi Cương cũng muỗn phản kháng, nếu tìm được cách thì hắn đã sớm phản kháng rồi. Trừ tên đẹp trai ở ngoài ra, thì khí thế của người ở còn lại căn bản khiến cho Lôi Cương không thể nhúc nhích được.
- Chờ một chút… Tam trưởng lão chờ một chút.
Địch Tuyết chợt kêu lên.
Lão nhân Khô Mộc quay đầu nhìn về phía Địch Tuyết, lãnh đạm nói:
- Sao?
- Tam trưởng lão, ta muốn tự tay giết hắn!
Địch Tuyết căm hờn nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, thanh âm vô cùng lạnh buốt.
Tức khắc, Lôi Cương mềm nhũn ngồi trên mặt đất, còn lão nhân Khô Mộc về tới vị trí.
Địch Tuyết rút ra một thanh kiếm sắc, hướng về phía Lôi Cương, lạnh buốt nói:
- Hừ. Mặc dù không biết làm sao ngươi có thể loại trừ được chiến giáp u huyền mà làm ta bị thương nặng. Nhưng giờ giết ngươi, chúng ta sẽ giải quyết xong hết mọi chuyện.
Nói xong, Địch Tuyết hướng vào bụng Lôi Cương mà đâm, như muốn trực tiếp đâm vào cương anh của Lôi Cương, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho kẻ khác sởn tóc gáy.
Lôi Cương thở gấp, nhìn chằm chằm vào Địch Tuyết, trong lòng cũng oán hận vô cùng. Sao lúc trước mình không giết cô ta đi cho rồi? Sao còn giữ chút hy vọng? Người con gái như vậy chỉ được cái bề ngoài, còn tâm địa chẳng khác gì rắn độc.
Trong nháy mắt, khi Địch Tuyết giơ kiếm lên, một đạo quyền kình hung mãnh từ tay phải Lôi Cương đột phát. Địch Tuyết làm sao ngờ được Lôi Cương sẽ làm thế, ở đây mà vẫn còn dám phản kháng sao? Cũng may người đàn ông trung niên ra tay kịp thời, mới làm cho Địch Tuyết không bị thương.
Hai mắt người đàn ông trung niên u ám nhìn vị trí Lôi Cương vừa ngồi. Lúc này, Lôi Cương đã biến mất, không còn thấy đâu cả. trong nháy mắt khi hắn ra tay, cương khí và nội kình toàn thân Lôi Cương tiếp tục dồn xuống dưới hai chân, hướng về phía rừng rậm thôn ma mà đi. Tốc đó của hắn cực nhanh khiến cho người đàn ông trung niên cũng cảm thấy kinh hãi. Truyện "Thể Tôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Mối nhục hôm nay, ngày khác ắt phải bồi hoàn gấp trăm lần!
Từ trong rừng râậm vọng lại âm thanh lạnh buốt của Lôi Cương.
- Đuổi theo!
Người đàn ông trung niên khẽ quát.
- Rống…
Từ sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ.
- Từ từ đã!
Người đàn ông trung niên đột nhiên quát. Hai mắt ông ta nhìn sâu vào trong rừng rậm, trầm giọng nói:
- Đi! Quay về.
- Cha…
Bị một quyền khiếp sợ của Lôi Cương, sau khi hơi tỉnh táo lại, Địch Tuyết có vẻ không vừa lòng, sẵng giọng.
- Dù không giết hắn, nhưng hắn có thể sống sót trong rừng rậm thôn ma sao? Cho dù là cha đi chăng nữa thì cũng không dám tùy tiện bước vào rừng rậm thôn ma.
Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn, vẻ mắt cam chịu, nhẹ nhàng nói với Địch Tuyết.
Địch Tuyết bất đắc dĩ gật đầu, căm hờn nhìn sâu vào trong rừng rậm.
Một cái khe nứt lại xuất hiên trong hư không, năm người biến mất. Ngay sau đó, khe nứt từ từ khép lại. Trong hư không có một tiếng cười kỳ lạ. Không lâu sau đó, tất cả lại quay lại dáng vẻ ban đầu.