Thể Tôn

Chương 299: Chương 299: Tái chiến






"Oành..." Một âm thanh vang lên. Tên đệ tử của U phủ trước mặt nhiều người đột nhiên bay ngược vè phía sau. Máu tươi và thịt vụn từ người y bắn lên những cường giả xung quanh. Tất cả mọi người kinh hãi, lấy tiên khí cảnh giác mà nhìn xung quanh.

Tên đệ tử U Phủ có thực lực không tầm thường, sau khi ổn định trong không trung. Nhìn bụng mình xuất hiện một vết thương to bằng nắm tay, gương mặt y co giật, trán nổi gân xanh mà ứa mồ hôi lạnh. Sắc mặt y trắng bệch nhìn Kim Cuồng Chiến, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi mà hét to:

- Kim Cuồng Chiến! Ta là U...

- Hừ... - Kim Cuồng Chiến hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên xuất hiện một cái ấn to bằng bàn tay. Không để cho tên đệ tử đó nói xong, con ấn phủ kín bởi những chữ kỳ quái lao thẳng về phía tên đệ tử U Phủ. Trong lúc lao đi, cái ấn đột nhiên trở nên khổng lồ, trong nháy mắt đã to bằng ngọn núi. Rồi trong ánh mắt hoảng sợ của tên đệ tử U Phủ, cái ấn tản ra sát khí đen thui đè thẳng xuống.

"Rầm...rầm..." Những tiếng nổ lớn vang lên khiến cho những cường giả thanh niên đang đầy ý chí chiến đấu chấn động. Tên đệ tử của U Phủ có tu vi Cương Đế hoàng giai vậy mà không ngờ trong nháy mắt hồn phi phách tán.

- Cái ấn này chính là tiên khí mà lúc trước Kim Cuồng chiến đã đánh bại Lôi Ma. - Có cường giả thanh niên nhận ra cái ấn khủng bố đó mà nói một cách run rẩy.

Lời nói của người đó khiến cho tất cả đám cường giả còn lại sợ hãi. Những người vừa mới bước ra lập tức phân tán. Mặc dù vẫn không cam lòng nhìn cỏ Long Căn không muốn bỏ đi, chỉ biết đứng tại chỗ mà nhìn Kim Cuồng Chiến.

Con ấn khổng lồ trong nháy mắt thu nhỏ bay vào lòng bàn tay Kim Cuồng Chiến. Sau khi nắm nó lại, Kim Cuồng Chiến lạnh lùng quay đầu nhìn đám cường giả thanh niên bên dưới, cuồng ngạo nói:

- Còn ai tự nhận mình có thực lực để lấy cỏ Long Căn với ta không? - Âm thanh của y mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho đám cường giả chấn động.

Mặc dù họ không cam lòng nhưng mạng thì chỉ có một. Đám cường giả cho dù có giận cũng không dám nói gì, chỉ biết đứng đó.

Ánh mắt của Ngu Đao nhìn Kim Cuồng Chiến một cách sắc bén. Mặc dù trong lòng nổi sát khí nhưng Ngu Đao cũng hiểu được bản thân mình không nắm chắc có thể thẳng được đối phương. Vì vậy chỉ nên nhẫn là tốt nhất. Tất cả đều dựa vào thực lực, thực lực bản thân không đủ thì chỉ nên nhẫn. Ngu Đao nắm chặt hai tay mà lựa chọn im lặng.

Trong đám cường giả thanh niên mặc dù không thiếu người của thế lực lớn nhưng cũng không ai dám nói ra thế lực của mình để uy hiếp Kim Cuồng Chiến. Thực lực của U Phủ trong ngũ giới cũng đứng trong năm môn phái hàng đầu nhưng Kim Cuồng Chiến chẳng nói hai lời đã làm cho đệ tử của U Phủ hồn bay phách lạc. Sự quyết đoán như vậy chỉ có thể có ở phái Kim Cương. Hơn nữa, lúc này địa vị của Kim Cuồng Chiến ở phái Kim Cương không hề tầm thường, những người bình thường không thể động tới.

- Nếu như không có thì như vậy cây cỏ Long Căn này, Kim Cuồng Chiến ta xin nhận. - Kim Cuồng Chiến liếc mắt nhìn đám cường giả bên dưới mà mỉm cười hài lòng. Thoáng cái, y đã xuất hiện trước cỏ Long Căn. Mấy tên cường giả đứng bảo vệ cỏ Long Căn thấy Kim Cuồng Chiến tới liền hoảng sợ nhanh chóng lui lại vài bước, không dám chọc vào đối phương.

Mặc dù bọn họ nhiều người hơn nhưng cái ấn khổng lồ như vậy cho dù có ngàn người cũng có thể đè chết.

Ánh mắt của Kim Lâm kích động không thôi. Gã nhìn Kim Cuồng Chiến với ánh mắt sùng bái. Ở trong lứa thanh niên của phái Kim Cương, Kim Cuồng Chiến là một kỳ tích. Chỉ sợ, trong phần lớn đệ tử tuổi thanh niên của phái Kim Cương luận tu vi và thực lực không một ai dám nghĩ mình có thể thắng được Kim Cuồng Chiến. Vì vậy mà ở trong số thanh niên của phái Kim Cương, Kim Cuồng Chiến có danh vọng rất cao. Không chỉ do thân phận đặc biệt mà gã còn khiến cho người ta kính nể vì tư chất.

Kim Cuồng Chiến lại lấy cái hộp ngọc hơi xoay người đi về phía cỏ Long Căn.

Rất nhiều cường giả đều nuốt nước miếng, ánh mắt không cam lòng, đồng thời trong lòng cảm thấy lo lắng. Một thứ thiên tài địa bảo như vậy mà bị người ta lấy đi thì chẳng ai có thể chịu nổi.

Tất cả mọi người đều mở tơ mắt mà nhìn Kim Cuồng Chiến đang đưa tay về phía cỏ Long Căn. Bất ngờ, Kim Cuồng Chiến đột nhiên dừng lại, đứng thằng người, quay đầu nhìn về phía chân trời. Y hơi nhíu mày, nét mặt có chút gì đó như không thể tin được vào cảm giác của mình.

Ở nơi chân trời, một ngọn lửa đỏ chợt bùng lên. Chỉ trong vài giây, một người mặc áo đen cầm một thanh trường kiếm đỏ như lửa xuất hiện nơi chân trời. Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng về phía Kim Cuồng Chiến.

- Lôi Ma? Ngươi vẫn chưa chết? - Kim Cuồng Chiến trầm giọng nói. Âm thanh như ẩn chứa một sự khó tin. Bản thân y đã dùng Hồn phệ đại ma ấn vậy mà vẫn không thể đánh cho Lôi Ma hồn bay phách lạc được hay sao?

- Kim Cuồng Chiến! Ngươi không chết, Lôi Ma ta làm sao có thể chết? - Người vừa tới chính là Lôi Ma.

Lôi Ma phi hành về phía Tây Bắc cũng chẳng để ý tới sự tồn tại của tiên thú. Trên đường phi hành, trước đó không lâu, hắn cảm nhận được một làn sóng chấn động quen thuộc. Suy nghĩ cẩn thận, Lôi Ma nhận ra làn sóng đó chỉ có từ Hồn Phệ đại ma ấn của Kim Cuồng Chiến mới có thể tạo ra được. Ngay lập tức, Lôi Ma nhanh chóng lao tới. Có được thanh trường kiếm đỏ như lửa, cho dù từ thực lực cho tới lòng tự tin của Lôi Ma đều tăng lên rất nhiều. Thanh trường kiếm đó mang tới cho hắn một cảm giác kỳ diệu, giống như chỉ cần có nó trong tay là có thể tung hoành một nơi.

Ngu Đao nhìn Lôi Ma trong không trung, ánh mắt thanh đổi, thầm cảm thấy nhẹ nhõm cho Lôi Cương. "Xem ra ca ca của sư tôn đúng là không làm sao. Hơn nữa, hơi thở của y tản ra khiến cho mình cảm thấy áp lực." Đặc biệt thanh trường kiếm màu đỏ còn khiến cho Ngu Đao không dám nhìn thẳng. Trong lòng Ngu Đao có chút mong đợi xem ca ca của sư tôn với thân thể tam thuộc tính được mọi người coi trọng chẳng chắc không thể tầm thường.

Sự xuất hiện của Lôi Ma khiến cho đám cường giả thanh niên vui vẻ. Nếu như lúc trước phần lớn chỉ là kinh ngạc hay nghi hoặc thì lúc này, sự xuất hiện của Lôi Ma chính là khiến cho tình thế thay đổi. Hơn nữa có thể thấy Lôi Ma dường như đã mạnh hơn. Đặc biệt là trận chiến ở thành Đạo Nghĩa đã in sâu trong lòng mỗi người.

- Lôi Ma! Ngươi đúng là mạng lớn. Lần này, Kim Cuồng Chiến ta sẽ cho ngươi không còn sống mà rời khỏi Chí Bảo. - Kim Cuồng Chiến hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, cái ấn đen thui bắn về phía Lôi Ma. Lúc nó vọt lên không trung liền hóa to, tản ra lán sương sát khí cuồn cuộn giống như một ngọn núi lớn đánh xuống người Lôi Ma.

Lôi Ma hơi nhếch miệng mà cười lạnh. Trên mu bàn tay đang nắm thanh trường kiếm màu đỏ đột nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chút ánh sáng đó không ngờ hợp thanh một thứ văn tự kỳ dị. Đồng thời, thanh trường kiếm đột nhiên sáng rực, lao ra khỏi tay Lôi Ma mà bắn về phía cái ấn.

"Oành..." Hai thanh tiên khí điên cuồng tấn công nhau. Làn sóng chấn động tản ra đinh tai nhức óc khiến cho đám cường giả thanh niên đều biến sắc. Có nhiều người phun máu tươi. Ngay lập tức đám cường giả bỏ chạy về bốn phương tám hướng.

Sau khi mọi người chạy trốn, Ngu Đao cầm đoản đao, thân thể phát ra lực lượng của mạnh mà lao về phía cỏ Long Căn rồi sau đó chạy theo mọi người. Cỏ Long Căn biến mất nhưng lúc này làm gì còn có người nào bận tâm để ý tới nó? Ngay cả Kim Cuồng Chiến cũng thế.

Nhìn thanh trường kiếm màu đỏ trên không trung không hề e ngại Hồn phệ đại ma ấn, thậm chí còn tấn công điên cuồng, ánh mắt của Kim Cuồng Chiến trở nên lạnh lùng. Trong lòng y thầm kinh ngạc, tự hỏi chẳng lẽ Lôi Ma lại có được sự kỳ ngộ? Cho dù là tiên khí trung phẩm cấp tám trước mặt Hồn phệ đại ma ấn cũng phải run sợ.

Trong lúc Kim Cuồng Chiến đang suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được một bóng đen vọt về phía mình khiến cho Kim Cuồng Chiến giật mình, tự tăng cho mình thêm một lớp cương khí rồi lấy tiên khí mà tấn công bóng đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.