Thể Tôn

Chương 230: Chương 230: Tế Hồn phiên.






Địch Ngược, Địch Thanh, Lãnh Trục và hai gã cương giả của Thâm Uyên khiếp sợ nhìn Lôi Cương vẫn còn bình an. "Làm sao mà hắn vẫn còn sống? Hơn nữa lại còn không hề bị thương?" Điều làm cho họ thêm khiếp sợ đó chính là tiểu Giác. Tình cảnh của họ cũng giống như Ngu Đao, đều được tiểu Giác cứu. Nhưng điều khiến cho họ không thể tin được đó là lại có người có thể đi lại tự do trong sấm chớp hủy diệt mà không bị ảnh hưởng.

- Các ngươi hồi phục lại đi. Chúng ta sẽ đi vào tiên phủ màu tím. - Lôi Cương cười nhạt nói. Nhìn ánh mắt khiếp sợ của đám cường giả, Lôi Cương cảm thấy thỏa mãn. Đám cường giả này có người nào không phải là người ở trên cao đâu.

Nghe được câu nói của Lôi Cương, đám cường giả mới bừng tỉnh. Bọn họ nhìn nhau với ánh mắt thương cảm. Lúc này, ngoài ngu Đao, đám cường giả hai bên chỉ còn lại sáu ngươi. Bảy người đã chết. Điều đó khiến cho đám cường giả một lần nữa cảm nhận được sinh mạng yếu ớt như thế nào, khiến cho họ càng quyết tâm nâng cao tu vi.

Cả năm người ngồi xuống nhanh chóng hồi phục.

Lôi Cương nhìn tiên phủ phía chân trời, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì. Còn Ngu Đao đứng sau Lôi Cương yên lặng không nói. Tiểu Giác thì ngồi dưới chân hắn mà nhìn về phía trước.

"Oành..."

"Graooo..." Một tiếng gầm từ phía tiên phủ đột nhiên vang lên khiến cho năm vị cường giả đang ngồi xếp bằng cùng mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Sắc mặt Lôi Cương thay đổi, nhìn năm người rồi nói:

- Đi!

Ngay lập tức, tiểu Giác biến mất. Bảy người Lôi Cương nhanh chóng bay về phía trước.

Mấy người Lôi Cương vừa mới bay lên trời liền đột nhiên ngừng lại. Từ phía tiên phủ đột nhiên có một con vật to tới nghìn trượng bay lên. Mà trước mặt con vật đó có một bóng người. Con vật không lồ đang nổi giận liên tục công kích bóng người trước mặt. Công kích của cả hai va chạm với nhau khiến cho máu huyết của cả bảy người sôi trào.

- Là gã! Không ngờ gã đang đại chiến với tiên thú thủ hộ tiên phủ. - Địch Thanh nói một cách âm trầm. Trong mắt đám người Ngu Đao và Địch Ngược đều có một chút oán hận và khiếp sợ.

- Tiên thú thủ hộ tiên phủ? - Lôi Cương kinh ngạc lẩm bẩm nói.

- Sư tôn! Con vật khổng lồ đó là tiên thú Huyền Vũ bảo vệ tiên phủ. Nó vô cùng mạnh. - Ngu Đao đứng bên giải thích, âm thanh có chút gì đó sợ hãi.

Lôi Cương gật đầu, nhìn hai người đang đại chiến trước mặt. "Tiên thú Huyền Vũ bảo vệ tiên phủ?" Nhìn con tiên thú khổng lồ trước mặt, Lôi Cương phát hiện ra con tiên thú đó giống như con rùa. Nhìn cả hai đại chiến, Lôi Cương cũng không có ý định động thủ. Lôi Cương muốn xem Huyền Mộc lão ma mạnh tới mức độ nào.

"Graoooo...." Một tiếng gầm vang lên khiến cho không gian chấn động, hóa thành những gợn sóng tản ra xung quanh. Sắc mặt của đám cường giả tái nhợt, khí huyết trong lòng như sôi lên, gọi là vòng phòng ngự của bản thân. Mà Huyền Mộc lão ma đứng trước công kích của cự thú bị làn sóng âm đẩy lùi mấy trăm thước.

Chỉ thấy đột nhiên, Huyền Mộc lão ma lấy ra một cây cờ khổng lồ. Cây cờ vừa xuất hiện, không gian màu tím trong nháy mắt tối đen, vô số những tiếng gào khóc vang lên trong không gian khiến cho đám cường giả rất khó chịu. Hai gã cường giả của Thâm Uyên giật mình nhìn nhau rồi một gã thốt lên:

- Tế hồn phiên?

- Chắc chắn là Tế Hồn phiên. Không ngờ người này lại có được thứ tà vật như vậy. Không biết y là cái loại nào? - Một gã cường giả của Thêm Uyên cũng kinh ngạc thốt lên.

- Tế Hồn phiên là cái gì? - Ánh mắt của Địch Ngược hết sức trầm trọng, lên giọng hỏi. Lôi Cương cũng quay đầu lại. "Tế Hồn phiên? Để cho hai cường giả của Thâm Uyên gọi là tà vật thì không biết nó kinh khủng tới mức nào?"

- Tế Hồn phiên là vật tà ác nhất của Thâm Uyên chúng ta. Mặc dù người tu luyện của Thâm Uyên chuyên hút hồn và hấp thu thần hồn của người khác nhưng Tế Hồn phiên vẫn làm người ta kính sợ. Nghe đồn, để luyện được Tế Hồn phiên cần tới vạn thần hồn. Mà mỗi thần hồn đều phải có cấp bậc Đạo quân. Quan trọng nhất là thần hồn phải còn nguyên vẹn không bị tổn thương. Mang cả vạn thần hồn luyện hóa vào trong một cây cờ, sau đó luyện chết xóa đi thần trí của thần hồn. Thần hồn sau khi bị xóa mất thần trí sẽ trở thành một thứ vũ khí lợi hại để công kích. - Vị cường giả đó nói xong liền rùng mình một cái. Mặc dù bọn họ lòng lang dạ sói nhưng nghĩ tới mười vạn thần hồn trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Lôi Cương giật mình, nhìn cây cờ lớn của Huyền Mộc lão ma mà không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy. "Một vạn thần hồn nhốt vào bên trong cây cờ đó?" Trong lúc Lôi Cương đang khiếp sợ. Trận đại chiến trước mặt có sự biến đổi.

Chỉ thấy vô số những bóng đen từ trong cây Tế Hồn phiên của Huyền Mộc lão ma bay ra. Trong giây lát ngắn ngủi vô số bóng đen bao phủ lấy con tiên thú không lổ.

- Mười... Tế Hồn phiên mười vạn thần hồn? - Âm thanh của cả hai gã cường giả Thâm Uyên ẩn chứa một sự không ngờ. Cả hai lùi lại vài bước, nét mặt không giấu được sự khiếp sợ.

Trước mặt, những bóng đen giống như một bầy kiến điên cuồng công kích con tiên thú khiến cho không còn nhìn thấy bóng dáng của nó nữa.

- Tế Hồn phiên mười vạn thần hồn? - Lôi Cương lẩm bẩm nói. Đột nhiên, Lôi Cương giật mình quay đầu nhìn về phía hai gã cường giả Thâm Uyên.

- Đúng! Tế Hồn phiên mười vạn thần hồn là cấp bậc cao nhất của Tế Hồn phiên. Vốn cứ tưởng nó chỉ có một vạn thần hồn nhưng không ngờ lại là mười vạn. Như vậy để luyện chế được cây cờ này cần tới mười vạn thần hồn. Người này...đúng là lòng lang dạ sói không ngờ đi luyện chế một cái ma vật như vậy. - Gã cường giả Thâm uyên run lẩy bẩy.

Đám cường giả khác đều giật mình. Mười vạn thần hồn? Đem bằng đó cường giả luyện chế thành một thứ vũ khí công kích. Mặc dù mạng người chết trong tay họ không phải ít nhưng nghe nói tới mười vạn thần hồn vẫn không có ai giữ được bình tĩnh.

"Graoooo..." Con tiên thú bị thần hồn vây lấy liên tục gầm lên những tiếng tức giận. Một quả cầu lửa vàng óng ánh từ trong những bóng đen xuống hiện trong nháy mắt nuốt chửng vô số những bóng đen. Dường như cảm nhận được sự khủng bố của ngọn lửa đó, đám thần hồn nhanh chóng bay về phía cây Tế Hồn phiên trong tay Huyền Mộc lão ma. Hình thể khổng lồ của con tiên thú lại hiện ra.

Gương mặt của Huyền Mộc lão ma ngưng trọng nhìn chằm chằm đôi mắt khổng lồ của con tiên thú. Ánh mắt lão đầy sự tức giận. Đám thần hồn trở lại Tế Hồn phiến là do Huyền Mộc lão ma khống chế. Một ngọn lửa của con tiên thú làm cho lão bị mất tới cả vạn thần hồn. Nếu như lão không triệu hồi Thần hồn thì có lẽ thần hồn do lão luyện chế bao nhiêu năm sẽ mất rất nhiều. Con tiên thú đó so với trước đây đã mạnh lên rất nhiều.

"Phù..." Một quả cầu lửa vàng óng ánh từ trong miệng con tiên thú bay ra. Ngọn lửa đó khiến cho Huyền Mộc lão ma không dám chống đỡ, nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện trên đỉnh đầu con tiên thú. Cây Tế Hồn phiên vốn chỉ có một thước đột nhiên biến thành to tới mười trượng, phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết hạ xuống đỉnh đầu con tiên thú.

Như cảm nhận được một kích khủng bố, con tiên thú hạ xuống, đồng thời ngẩng đầu phun ra một ngọn lửa vàng óng va chạm với cây cờ.

"Oành..." Một làn sóng chấn động bùng nổ khiến cho đám cường giả phai lui tới bên cạnh cửa sấm chớp hủy diệt mới dùng lại. Cả đám cùng phun ra máu tươi. Ngay cả Lôi Cương cũng không ngoại lệ.

"Con tiên thú mạnh thật." Ánh mắt Lôi Cương lóe lên nhìn con tiên thú chằm chằm mà lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, dị biến xảy ra. Thân mình của Huyền Mộc lão ma bị bao phủ trong ngọn lửa. Mà con tiên thú vẫn không bỏ qua công kích, vung móng vuốt đánh về phía ngọn lửa.

"Graoooo..." Con tiên thú đột nhiên gầm lên, trên trán xuất hiện một vết thương. Mà một cái bóng không ngờ lại xuất hiện bên trên vết thương nhe răng ra cười.

Con tiên thú bị thương liên tục kêu lên thảm thiết. Nó cảm thấy kinh ngạc, không hiểu được tại sao con người này lại có thể tấn công được nó. Mà Huyền Mộc lão ma vẫn chưa dừng lại. Tế Hồn phiên từ trong ngọn lửa vàng óng bay ra, xuất hiện trong tay lão. Huyền Mộc lão ma cất tiếng cười dữ tợn rồi vung cây cờ phất một cái về phía vế thương của con tiên thú. Vô số bóng đen từ trong Tế Hồn phiên tràn ra lao và tràn của con tiên thú.

"Graoooo...gruuu..."

Con tiên thú như phải chịu thương nặng kêu lên thảm thiết, quay cuồng trên không trung.

"Khặc...khặc..." Huyền Mộc lão ma nhe răng cười. Trong lúc lão đang định tấn công tiếp thì một cái bóng chợt xuất hiện bên cạnh lão khiến cho lão đang nhe răng cười phải sững sờ, khiếp sợ nhìn người thanh niên vừa mới xuất hiện. điều làm cho Huyền Mộc lão ma khiếp sợ đó là hai mắt của người thanh niên...

... Có sáu màu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.