Thần hồn dung hợp vừa nghe thấy tiếng động trong hư không lại cảm nhận được khí tức đã làm bọn hắn kinh hồn táng đảm thì hoảng hốt. Người này vẫn còn chưa chết sao? Phải dùng đến đòn tấn công ẩn chứa sức mạnh của Tạo Hóa Chi Địa tầng thứ nhất mà cũng không đánh chết lão được sao? Lại còn mở ra đệ nhất trọng nhân cách gì đó nữa? Gương mặt thần hồn dung hợp hết sức nghiêm nghị, hắn chợt thấy tên Hách Vô Cực trước mắt này cũng không phải là người đơn giản như hắn nghĩ. Hai người nhất thời kinh sợ.
Đúng lúc này, một hư ảnh chậm rãi xuất hiện phía trước. Một lát sau, thân ảnh ấy hiện ra, nhìn vẻ bề ngoài thì là một thiếu niên. Người thiếu niên này phát ra ánh sáng bảy màu, nhìn hơi đen. Gã đang ngồi xếp bằng trên không trung, trên trán gã có một ấn ký hình một người nhỏ bé trông như thần hồn vậy. Đôi mắt gã đen sì như chứa cả càn khôn và thiên địa trong đó vậy, trên khóe miệng vẫn là nụ cười như có như không như trước, nhưng nụ cười này lại có thêm một chút tàn nhẫn và âm trầm.
-Sức mạnh dâng trào trong cơ thể như thế này cũng chỉ có đệ nhất trọng nhân cách là có thể cảm nhận được. Đa tạ ngươi, nhờ ngươi mà ta đã mở được đệ nhất trọng nhân cách. Để báo đáp ngươi, ta sẽ nuốt thần hồn của ngươi.
Nụ cười trên khóe miệng của người thanh niên này càng thêm rạng rỡ. Gã bước lên trước một bước, biến mất. Nháy mắt, cả không gian như sôi lên, các tinh cầu xung quanh đó nhất thời phát ra những tiếng chấn động rền vang.
-Vạn vật đều có linh hồn, ta cũng là một sinh linh, sinh vì linh, linh hồn của vạn vật đều dung hợp trong thân ta.
Một giọng nói già nua vang đi khắp bốn phương tám hướng. Nương theo tiếng vang vọng của giọng nói này, hơn mười tinh cầu quanh đó nháy mắt đều nổ tung, dường như có vô số ánh sáng từ những tinh cầu này bay về phía dòng xoáy trung tâm. Những luồng sáng này hết sức kỳ quái, mang theo cả cương anh của con người.
Bọn Sát Cức đang chờ cách đó nhiều dặm hết sức khiếp sợ, mồ hôi lạnh càng tuôn rơi. Trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất một ý niệm, khủng khiếp!!!
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một cảnh tượng như vậy, dường như những tinh cầu này và vạn vật trên đó trong mắt Hách Vô Cực đều có linh hồn, mà tất cả các linh hồn này đều bị lão chi phối. Chuyện như vậy xảy ra hoàn toàn đã vượt ngoài sự tính toán của mọi người, ngay đến thần hồn dung hợp cũng há hốc mồm, trợn tròn mắt. Thực lực dung hợp của hai người bọn họ đã đạt đến mức cực điểm của một người, cho dù là bọn Ma Tiên cũng không thể phân thắng bại với bọn hắn. Vậy mà lúc này, bọn họ lại cảm thấy sự uy hiếp từ Hách Vô Cực, hơn nữa, đây lại là nỗi uy hiếp có thể lấy mạng bọn hắn.
Hách gia khi xưa có thể danh chấn Hồng Hoang, ngoài nhân cách ra, còn là bởi bọn họ có thể kiểm soát được linh hồn. Vạn vật đều có linh hồn, nhưng người có thể cảm thụ được cũng cực kỳ ít. Đây không phải là chuyện ai có tu vi cũng sẽ làm được mà còn liên quan đến tư chất thiên phú của mỗi người. Chủng tộc cường đại Hồng Hoang khi xưa có thể nổi danh đều là nhờ tư chất thiên phú, những người có tư chất thiên phú khác người khi xưa có vô số. Khi Thái Cổ Chi Hoàng thống nhất hai giới, những người nằm trong số đó đã bị giết nhiều không thể đếm nổi.
Rất nhiều điểm sáng tập trung lại thành một quả cầu sáng khổng lồ. Quả cầu này có màu tím giống như đang ở trạng thái thần hồn vậy. Ánh sáng từ nó nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một thanh trường mâu màu tím. Thanh trường mâu này dài chừng một trượng, toàn thân có màu tím. Trong thân mâu như có vô số người nhỏ bé ra sức giãy dụa, dường như đó là tất cả các linh hồn đã bị bắt trước đây đều được phong ấn trong thanh trường mâu này vậy.
-Thần hồn của ta rất mạnh. Nhưng với khả năng tấn công thần hồn của ta, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Đây là chiêu thứ nhất của đệ nhất trọng nhân cách của ta.
Hách Vô Cực vẫn tươi cười nhìn thần hồn dung hợp ở trước mặt. Chợt, lão nhướng mày, thanh trường mâu màu tím chợt phát ra một tiếng nổ vang dội như sấm sét, phá tan hư không lao về phía thần hồn dung hợp.
Thần hồn dung hợp đang khiếp sợ chợt rung lên. Ánh sáng bảy sắc bao phủ toàn thân hắn phát sáng rực rỡ, hắn nhanh chóng rút lui.
-Rống!
Thần hồn dung hợp phẫn nộ gào lên. Hư không chợt xảy ra một hiện tượng quỷ dị, trời đất đang u ám chợt sáng lên ánh sáng bảy màu. Luồng ánh sáng bảy màu này uyển chuyển như một biển mây nhanh chóng tập hợp thành một dòng suối hướng về phía thần hồn dung hợp với tốc độ cực nhanh. Chỉ chưa đến một khắc, ánh sáng thần hồn dung hợp phát ra trở nên chói lọi hơn, tạo thành một quầng sáng bảy màu thật lớn. Lúc này, thanh trường mâu màu tím đã đến gần trong gang tấc, bắn thẳng vào trong quầng sáng bảy màu.
Bọn Sát Cức đứng cách đó vô số dặm chỉ mơ hồ nhìn thấy biển mây bảy màu trước mặt, tuy rằng không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự khác thường mà khiếp sợ. Đòn tấn công như vậy quả thực khiến người phải hoảng hốt.
-Ầm!
-Ầm!
Một tiếng nổ như phá tan cả thiên địa phát ra từ quầng sáng bảy màu. Cơn chấn động kinh khủng phát ra từ tâm quầng sáng bảy màu đó, chẳng khác nào mặt hồ đã tĩnh lặng chợt nhiên bị thả một hòn đá lớn xuống khuấy động vậy.
-Chạy!
Bọn Sát Cức thầm hoảng hốt, không chút do dự điên cuồng xoay người bỏ chạy chối chết. Trận chiến lần này e rằng sẽ phá hủy cả nghìn vạn tinh cầu, mức độ khủng khiếp của đòn tấn công này thực khiến người khác phải khiếp sợ.
Hách Vô Cực vẫn ngồi xếp bằng trên không trung như trước, mặc cho cơn chấn động này tấn công lên cơ thể lão. Lão vẫn tươi cười, chăm chú nhìn phía trước. Sau khi cơn chấn động lan ra được một lúc, một người nhỏ bé phát ra ánh sáng bảy màu lúc ẩn lúc hiện xuất hiện. Người nhỏ bé này gần như sắp biến mất, tưởng như chỉ một trận gió là có thể thổi bay hắn đi vậy. Khuôn mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ, nét tươi cười trên mặt Hách Vô Cực với thần hồn bọn hắn mà nói giờ quá đáng kinh khiếp.
-Không sai, có thể tiếp được một chiêu của đệ nhất trọng nhân cách của ta. Thật không ngờ thần hồn của ngươi lại cường đại đến vậy. Thật ngoài tưởng tượng của ta đấy, Lôi Cương.
Hách Vô Cực nói. Khuôn mặt của lão chợt biến hóa thành dáng dấp của Đồng Chiến, đôi tròng mắt đen sì của lão thoáng ẩn hiện tia nhìn hết sức quỷ dị.
Gương mặt của thần hồn dung hợp giờ đầy vẻ khiếp sợ nhìn Hách Vô Cực. Lúc này, hắn cảm nhận được khí tức trên người Hách Vô Cực chính là của Đồng Chiến.
-Kể từ khi đệ nhất trọng nhân cách của ta bị Thái Cổ Chi Hoàng đánh bại khi xưa rồi trấn áp, đệ nhị trọng nhân cách cũng lại bị Thái Cổ trấn áp. Nhờ có ngươi mà đệ nhị trọng nhân cách Ma Khế trở về bên cạnh ta. Cũng chính nhờ ngươi mà huyết mạch của Ma Khế mới tới Thánh giới Hồng Hoang. Cũng chính ngươi đã thúc đẩy cho đệ tam trọng nhân cách của ta xuất hiện. Là ngươi giúp ta lần nữa mở ra đệ nhất trọng nhân cách trong cơ thể. Ta nói thế là muốn cảm tạ ngươi. Đáng tiếc, trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của Thái Cổ, nếu không ta sẽ để ngươi trở thành người dưới một người, trên vạn người. Chuyện này vốn không phải không thể xảy ra. Còn giờ, ngươi sẽ được chính ta thôn phệ, con cháu của Thái Cổ ạ.
Hách Vô Cực nhếch miệng cười, bàn tay phải chụp thẳng đến thần hồn dung hợp.
Một luồng hấp lực mạnh mẽ trực tiếp hút lấy thần hồn dung hợp, khiến hắn bay nhanh về phía tay phải của Hách Vô Cực.
Thần hồn dung hợp ra sức giãy dụa nhưng không có tác dụng. Lúc trước, thanh trường mâu kia đã đánh thần hồn dung hợp gần như tan tác, khiến hắn bị trọng thương, giờ hoàn toàn không còn sức để chống lại Hách Vô Cực nữa.
Hai bên trái phải bọn Sát Cức chợt xuất hiện hơn mười người. Những người này vừa xuất hiện, tất cả bọn người Sát Cức, Hách gia, Tây Tháp tinh và liên minh Hạo Huyền đều cảm thấy một luồng khí tức đủ để hủy thiên diệt địa xuất hiện theo. Cả không gian như rung lên, phía trước đám người này là một gã nam tử vạm vỡ, thân cao một trượng. Người này nghiêm mặt nhìn phía trước chăm chú. Gương mặt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên. Hắn không suy nghĩ nhiều, thấp giọng nói:
-Ở đây chờ ta, ta đi xem thế nào.
Nháy mắt, người này biến mất.
Hách Vô Cực đang tươi cười chợt quay phắt đầu nhìn về phía sau. Thần hồn dung hợp gần như đã bị lão nắm lấy mừng rỡ. Đôi mắt của Hách Vô Cực nhìn phía sau đầy kỳ quái, không tin nổi vào mắt mình, luồng khí tức khiến lão phải khiếp sợ lần nữa lại xuất hiện. Chuyện này sao có thể được? Hắn không phải đã chết rồi sao? Sao còn có thể có khí tức này được?
-A? Là các ngươi sao?
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên. Một bóng người cao lớn hiện lên trước mặt Hách Vô Cực, tóm lấy thần hồn dung hợp. Hách Vô Cực vụt quay đầu nhìn người đứng trước mặt lão. Con ngươi của lão co rụt lại chẳng khác nào đang nhìn thấy quỷ vậy. Lão không nhịn được lùi lại, kinh hô:
-Thái Cổ!!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: