Thể Tôn

Chương 455: Chương 455: Thay đổi bất ngờ




Tiểu Giác vừa cất tiếng khinh miệt liền khiến Vẫn Phác biến sắc. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Giác, một lúc lâu sau mới hừ lạnh một tiếng: “Không biết lượng sức!” Lúc này, tay áo bào của Vẫn Phác vang lên, luồng chân khí màu vàng cuồn cuộn ập đến Tiểu Giác.

Hai tay Tiểu Giác khẽ phất, một luồng kết giới bao phủ trận pháp. Lúc này, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn luồng chân khí màu vàng bay đến, khẽ nhếch miệng, cười cợt vẻ khinh thường.

Các cao thủ còn lại đều sửng sốt, sau đó mỉa mai nhìn Tiểu Giác, đặc biệt là Diễm Chinh cùng Nhị trưởng lão Thái Thượng Vũ Xá, hai người này vẫn biết thực lực của Vẫn Phác tuy nói một mà là hai. Nhìn thì cứ tưởng Vẫn Phác chỉ tuỳ ý phát ra chân khí, nhưng trong đó nhất định có ẩn chứa huyền cơ, có kim long lực của kim hành, đến hai người bọn họ còn không dám đỡ đòn, thế mà tên tiểu bối này lại còn không thèm để mắt đến đòn tấn công ấy.

Có điều luồng chân khí đánh về phía Tiểu Giác không xảy ra bất cứ chuyện gì như hai người Diễm Chinh cùng Vũ Xá suy nghĩ. Luồng chân khí ẩn chứa kim long lực ập đến người Tiểu Giác chỉ như một cơn gió thoảng qua, không gây ra chút thương tổn nào, ngoài chuyện y phục của hắn khẽ động.

“Hấp…” Mọi người đều hít một hơi. Bọn họ tuy rằng không biết huyền cơ ẩn chứa trong luồng chân khí này, nhưng đều biết, với thực lực của Vẫn Phác, chỉ sợ ở đây không có ba người có thể nắm chắc phần thắng lão. Thực lực như vậy, cho dù chỉ là phất ra một luồng khí cũng có uy lực nhất định a. Vậy mà tên tiểu bối này lại không bị chút thương tổn nào vì luồng chân khí ấy, làm sao bọn hắn không kinh hãi cho được?

Tên thanh niên anh tuấn kia nhìn chằm chằm Tiểu Giác đang khinh khi, đột nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt vốn thờ ơ của Vẫn Phác đột nhiên tái nhợt, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm trọng. Uy lực đòn tấn công hắn rất rõ ràng, vì sao lại không gây ra chút tổn thương nào cho tên tiểu bối kia? Tức thì, Vẫn Phác rút ra một thanh trường kiếm dài chừng năm xích, thân kiếm phát ra ánh sáng lan ra xung quanh, một luồng khí sắc bén từ đó truyền ra. Vẫn Phác đã lĩnh ngộ được kim hành, đồng thời lại đạt được kim long lực, xét về mặt tấn công thì kim hành là mạnh nhất. Lúc này tên tiểu bối này lại không thèm nhìn đến đòn tấn công của hắn? Vẫn Phác mặc dù cao ngạo, nhưng không phải là kẻ ngốc, nháy mắt hắn đã coi Tiểu Giác là cao thủ cùng cấp bậc với mình, thậm chí còn mạnh hơn. Xuất ra kiếm tiên màu vàng, Vẫn Phác đột nhiên hoá thành một luồng ánh sáng màu vàng tấn công thẳng về phía Tiểu Giác.

Lúc này, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng bên tường, quan sát trận chiến giữa Tiểu Giác và Vẫn Phác. Chỉ cần duy trì trận pháp, Hoả Huyền một lúc nữa sẽ không còn khả năng chống lại được đòn giáp công của Hoả Hoàng. Đúng như Lôi Cương suy nghĩ, Hoả Huyền lúc này đã bừng bừng lửa giận, đến bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy diện mạo của Hoả Hoàng. Từng đợt từng đợt lửa như vô tận úp xuống Hoả Huyền, chỉ cần Hoả Huyền gọi lồng cương khí ra, chưởng ấn rực lửa đó sẽ lại bao trùm lấy cái lồng cương khí, nháy mắt đánh tan chúng. Hoả Hoàng dường như coi Hoả Huyền là bia ngắm dùng để tập dợt khả năng của mình vậy.

Lúc này, người vui vẻ nhất chính là những kẻ trong liên minh Chân Hoả, nhìn Hoả Huyền cùng Vẫn Phác đều đã tham chiến, bọn họ chỉ hận không thể đẩy Vũ Xá, Diễm Chinh vào đó. Tốt nhất là sáu người cùng chém giết lẫn nhau, một mất một còn, cứ như vậy liên minh Chân Hoả nhất định bắt được sáu người của Dung Hoả tông, tìm ra địa đồ của Chân Hoả Chi Nguyên. Về chuyện đi vào không gian của Chân Hoả Chi Nguyên, bọn họ có khả năng đi vào, thế nhưng đi vào rồi, nếu không có địa đồ thì chỉ có một con đường chết. Điều này đã được máu của liên minh Chân Hoả những năm gần đây chứng thực. Từ trước đến nay đã có mười mấy vị trưởng lão tiến vào trong đó, thế nhưng đều biến mất không chút tin tức. Đại đồ này của Dung Hoả tông là do lúc Hoả đế còn đang cường thịnh đã đi vào không gian Chân Hoả trải qua không ít đau khổ vẽ lại. Đoạt được địa đồ này cũng giống như đi đêm có ngọn đèn sáng dẫn đường. Chỉ cần đi theo địa đồ, sự uy hiếp của không gian Chân Hoả này cũng không còn nữa, cuối cùng bọn họ có thể đoạt được Chân Hoả Chi Nguyên a.

Hoả Ly nhìn mười hai vị cường giả của liên minh Chân Hoả, cất giọng nói: “Các vị đạo hữu của Hoả Huyền tông và hai bị tiểu đạo hữu này nữa, xin hãy tạm thời bỏ đi hận thù, nói rõ sự tình, chớ nên là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.” Giọng Hoả Ly vang lên như sấm rền, lan ra khắp hang động. Hoả Huyền nghe vậy, động tâm, hiểu được ý tứ của Hoả Ly, nhìn quanh bốn phía canh chừng hoả Hoàng, cao giọng nói: “Bản tông lấy thần hồn ra thề, chuyện huynh đệ ngươi biến mất không can hệ đến Hoả Huyền ta…” Hoả Huyền không hổ là cường giả đệ nhất, nhanh chóng cân nhắc lợi hại. Lão suy tính nếu chiến đấu với Cương Ma, chắc chắn ít nhất cũng bị thương, đến lúc đó, chỉ sợ các cao thủ của liên minh Chân Hoả vốn nhiều, sẽ cậy người đông thế mạnh, vốn đang chực chờ bọn lão bị thương sẽ tranh thủ tấn công mà thôi.

Vẫn Phác hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Diễm Chinh, đôi mắt mờ đục nghiêm nghị nhìn Tiểu Giác đứng phía trước, vẻ mặt khó coi.

Quả là người thanh niên đáng sợ.

Vẫn Phác không những không gây ra được chút xây xát nào cho Tiểu Giác, ngược lại còn bị thương nhẹ vì mấy lần tấn công của hắn. Khi còn ở Huyết ngục, tung tích của Tiểu Giác đã vô cùng quỷ dị, có thể tuỳ ý xuất hiện trong không gian. Lúc này, Vẫn Phác không thể tóm được hành tung quỷ dị của Tiểu Giác, khiến y cảm giác người thanh niên này còn chưa xuất ra thực lực thực sự, khiến lão vô cùng kiêng sợ.

Lôi Cương mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt của Hoả Huyền, động tâm. Hoả Hoàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Lúc này, Hoả Huyền đã lấy thần hồn ra thề khiến hắn phải suy nghĩ lại, có thực sự chuyện ca ca không liên can đến Hoả Huyền tông hay không? Suy nghĩ chốc lát, Lôi Cương cất giọng nói: “Chuyện đại ca ta biến mất là như thế nào? Hắn hiện ở đâu?”

“Lúc trước, đại ca ngươi tới Hoả Huyền tông, toàn thân phát ra sát khí đáng sợ, thế nhưng không hiểu vì sao khi bị đệ tử Hoả Ngao của bản tông đánh trọng thương hắn lại xé rách không gian rồi đi vào trong đó. Hắn đã giết chết hai mươi vị trưởng lão của Hoả Huyền tông ta. Về tung tích của hắn, bản tông cũng không biết.” Hoả Huyền kìm nén sự giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói. Hai mươi ba trưởng lão chết khiến thực lực của Hoả Huyền tông giảm xuống không ít a. Nếu không phải vì Chân Hoả Chi Nguyên, e rằng Hoả Huyền cũng đã không kìm nén được cơn giận này rồi.

Ca ca chưa chết? Trong lòng Lôi Cương chợt có suy nghĩ này, tức thì hắn mừng rỡ, nhưng rồi, hắn lại nghi ngờ, rốt cuộc ca ca hắn vào trong đó làm gì? Hơn nữa, theo lời Hoả Huyền nói, toàn thân ca ca toát ra sát khí, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Giác, Lôi Cương quát: “Tạm thời ta sẽ tin lời ngươi, nhưng nếu sau này ta ra ngoài mà không tìm được ca ca ta, thì dù ngươi có trốn tận chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm đến giết chết ngươi.” Lúc này, Lôi Cương khẽ động thân, xuất hiện bên cạnh Tiểu Giác, thần thức thu hồi trận pháp.

Về chuyện hắn đã tiêu diệt Hoả Huyền tông, Lôi Cương hoàn toàn không nhắc tới. Hắn hiểu rõ, chỉ cần nhắc tới, gã Hoả Huyền này nhất định sẽ nổi giận, vì Hỗn Hoả châu, lúc này Lôi Cương chỉ có thể làm như vậy.

Mười hai vị cường giả liên minh Chân Hoả nhìn nhau, hiểu được tình thế ngư ông đắc lợi của bọn hắn đã biết mất. Một lão giả nói: “Chân Hoả Chi Nguyên, người có duyên ắt sẽ gặp được. Dù là các ngươi có địa đồ, nhưng có thể đi vào hay không còn chưa biết. Chưa kể, đã rất nhiều năm rồi, không gian Chân Hoả này cũng đã thay đổi nhiều, địa đồ này còn đúng được bao nhiêu cũng không ai biết. Chi bằng chúng ta cùng nhau liên thủ, cùng hợp lại chống lại sự uy hiếp của không gian Chân Hoả?” Lời lão giả nói rất ngang nhiên, cũng rất có lý.

Tên thanh niên anh tuấn kia rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh lùng cười nói: “Sự đáng sợ của không gian Chân Hoả tất không đến phiên ngươi lo lắng. Chúng ta đã tới đây, tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Nếu như các ngươi cũng muốn đi vào thì hãy xuất ra thực lực bản thân đi.”

Mười hai vị cường giả liên minh Chân Hoả cùng nhìn về hắn. Cả bọn còn chưa kịp mở miệng, từ phía trên động đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Hai người chúng ta chẳng hay có đủ tư cách đi vào trong đó hay không?”

Mọi người đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lỗ hổng trên động, mười hai vị cường giả của liên minh Chân Hoả nghe được giọng nói này đều thở phào nhẹ nhõm, thầm tươi cười.

Hai người từ phía trên hang động nhanh chóng đáp xuống đất, đó là một vị nam tử uy nghiêm cùng một người thanh niên tóc đen mặc áo đen.

Lôi Cương vừa thấy người thanh niên áo đen kia, đột nhiên nhíu mày, hít một hơi. Mà gương mặt người thanh niên anh tuấn nhìn thấy y cũng rúm ró lại, ánh mắt thoáng vẻ khiếp sợ rồi bình thường trở lại trước ánh mắt của người thanh niên áo đen kia.

“Hoá ra là hắn!!” Lôi Cương thầm lẩm bẩm nói, người thanh niên tóc đen mặc áo đen kia chính là Thiết Kiếm Vương!!

Cặp mắt hổ của người nam tử trung niên toát lên vẻ uy nghiêm, gương mặt y lãnh đạm, toàn thân khoác chiến giáp vàng óng ánh chỉ để lộ đầu, mái tóc bạc buông xoã trên vai. Từ cơ thể y phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, sắc bén, có thể nói là uy phong lẫm liệt. Hai người này xuất hiện khiến bọn Hoả Huyền cùng Hoả Ly vô cùng nghiêm trọng, sợ hãi.

“Bái kiến tông chủ.” Mười hai lão giả cung kính nói, nhìn Thiết Kiếm Vương nghi hoặc.

Người nam tử trung niên nhìn mười hai vị lão giả, nói: “Đây là hảo bằng hữu của bản tông, cũng là trưởng lão Thái thượng của liên minh Chân Hoả.”

Mười hai lão giả vội rụt mắt lại, cung kính nói: “Bái kiến trưởng lão Thái thượng.” Bọn họ chưa từng nghe liên minh Chân Hoả có trưởng lão Thái thượng, nhưng thấy Thiết Kiếm Vương ngang hàng với tông chủ của liên minh Chân Hoả, bọn họ liền hiểu rõ người này chắc chắn không tầm thường.

Thiết Kiếm Vương lạnh nhạt liếc mắt nhìn mười hai vị lão giả, lơ đãng quét mắt đến chỗ Lôi Cương, đột nhiên chấn động. Hắn như không thể tin vào mắt mình, không kìm được ngạc nhiên nói: “Là ngươi?”

“Cương Ma bái kiến Thiết Kiếm Vương tiền bối!!” Lôi Cương vội vã cung kính nói.

Thấy Lôi Cương cung kính khiến Thiết Kiếm Vương ngượng nghịu, thoáng sửng sốt, rồi gật đầu, trầm tư. Thấy cử chỉ kỳ quái của Thiết Kiếm Vương, tông chủ liên minh Chân Hoả nhận ra trên gương mặt y có vài phần kiêng dè, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Bọn Hoả Huyền cùng Hoả Ly càng kinh ngạc hơn, nói chính xác hơn là khiếp sợ, nhìn chằm chằm Thiết Kiếm Vương, cuối cùng, gương mặt Hoả Ly nhợt nhạt, y nói: “Ngươi…có phải là…Khống thần người Thiết Kiếm Vương?”

Thiết Kiếm Vương đang trầm tư liền ngẩng đầu nhìn Hoả Ly, nói: “Ngươi là đại đệ tử của lão gia hoả Hoả Hồng kia? Khi xưa ta đi cùng Minh…cẩu kia có gặp ngươi một lần.”

Ánh mắt người thanh niên chợt loé lên, phát ra ánh sáng kỳ dị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.