Nhìn nụ cười của Hỏa Hiết đã biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng, Lôi Cương thầm kêu khổ trong lòng. Trong tình thế vội vàng, hắn liền kêu lên:
- Tiểu muội muội.
Nhưng sau khi thốt lên, Lôi Cương ngây người mà Hỏa Hiết cũng ngẩn người.
- Hi hi hi...
Nụ cười tươi rói lại xuất hiện trên khuôn mặt của Hỏa Hiết. Nàng cười run cả cười.
Nhìn Hỏa Hiết đang cười, khuôn mặt của Lôi Cương lúc đỏ lúc trắng. Sau khi thở dài một hơi, Lôi Cương từ từ, nói:
- Ta đi trước...
Hỏa Hiết tươi cười, nhìn Lôi Cương chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn. Một lúc, sau nàng cất tiếng yêu kiều:
- Tại sao phải đi? Ở cùng với tỷ tỷ không tốt hay sao?
Giọng nói hờn giận của nàng khiến cho người ta cảm thấy tê tái. Toàn thân Lôi Cương nóng lên, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng. Nhìn Hỏa Hiết đứng chắn trước mặt, Lôi Cương tức giận, quát:
- Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?
Hắn lấy Hư Kiếm cầm trong tay, chỉ thẳng về phía Hỏa Hiết, toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu.
- Hi hi! Tiểu đệ đệ. Ngươi nhẫn tâm làm cho tỷ tỷ bị thương hay sao?
Hỏa Hiết cũng chẳng hề lo lắng, dường như Lôi Cương không có chút uy hiếp đối với nàng.
Lôi Cương gần như ngừng thở, suýt chút nữa thì phun máu. Là một tên tiểu tử mới vào đời chưa lâu, làm sao Lôi Cương có thể đối phó được với người như Hỏa Hiết? Hơn nữa, Hỏa Hiết nổi tiếng độc ác, lòng dạ thâm độc khiến cho người ta ớn lạnh. Đang cười đang nói nhưng ngay lập tức lại trở nên lạnh lùng vô tình.
- Ta đã nói, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, mà ta cũng không nhìn thấy.
- A? Tiểu đệ đệ thật sự không thấy hay sao? Nếu vậy thì để cho tỷ tỷ móc cặp mắt của đệ xuống có được không?
Hỏa Hiết nở nụ cười duyên rồi đi về phía Lôi Cương.
Lôi Cương sửng sốt khi nghe thấy mấy từ móc hai mắt của ngươi xuống. Mấy từ đó làm cho hắn chợt nhớ tới Tử Vận, gương mặt đột nhiên ửng hồng.
- Tiểu đệ đệ! Nảy sinh tình ý a. Không biết tiểu thư khuê các nào lại chiếm được lòng của đệ đệ?
Hỏa Hiết bật cười khanh khách. Thực ra trong lòng Hỏa Hiết rất e ngại đối với Lôi Cương. Lúc trước, trong khi giao chiến với Cuồng Long, nàng cũng không cảm nhận được hắn mà chỉ cảm thấy trong rừng có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Sau đó, Lôi Cương nhúc nhích phát ra tiếng động mới khiến cho Hỏa Hiết chú ý.
- Ta đi rồi, hy vọng ngươi đừng đi theo ta. Nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, Lôi Cương liền hóa thành một đạo ảo ánh rồi biến mất ở trong rừng. Tốc độ của hắn cực nhanh khiến cho Hỏa Hiết phải líu lưỡi.
Thật lâu sau, Hỏa Hiết mới tỉnh ngộ, cười duyên, nói:
- Tiểu đệ đệ thật đáng yêu.
Nàng nhìn về phía trước, hơi do dự rồi nói:
- Để tỷ tỷ đi giải quyết xong một việc sẽ đi tìm ngươi. Hi hi..ở trong vùng đất Cấm Cương này không có chỗ nào mà Hỏa Hiết ta không đến được.
Lôi Cương từ từ đạp không, nhìn về phía sau không thấy Hỏa Hiết đuổi theo mà thở dài nhẹ nhõm. Nhìn đám mây trôi qua trên bầu trời, Lôi Cương ngơ ngác. Việc đi ra khỏi Cấm Cương khó như vậy khiến cho Lôi Cương nhất thời không biết phải làm thế nào. Từ trước cho tới nay, động lực trong lòng Lôi Cương hết sức đơn giản đó là tu luyện để tìm ca ca, hoặc là chờ ca ca quay lại để tìm mình. Nhưng theo tu vi tăng lên, tiếp xúc với một biển kiến thức rộng lớn, khiến cho Lôi Cương có một sự hiểu biết rất sâu đối với tu luyện. Tại sao mà vô số người tu luyện trên Trung Xu giới lại có được động lực mà cần cù tu luyện đến vậy?
Lôi Cương dừng bước, ngồi xếp bằng trên không trung mà lẳng lặng suy nghĩ.
Đó là do họ đang theo đuổi đỉnh cao của con đường tu luyện hay sao? Lôi Cương nhìn biển mây xung quanh. Có lẽ, thực lực tăng lên sẽ khiến cho tầm nhìn của con người rộng hơn.
Đột nhiên, Lôi Cương giật mình. Tại sao bọn họ lại theo đuổi đỉnh cao như vậy? Đó là vì bọn họ muốn nắm vận mệnh của mình trong tay.
Chỉ có thực lực tăng lên mới có thể nắm được vận mệnh của bản thân.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên bay về phía trước.
Lúc này, suy nghĩ của Lôi Cương đã có sự thay đổi. Từ trước tới nay, mục tiêu của Lôi Cương cũng không có nhiều lắm, chỉ là muốn được gặp lại ca ca Lôi Ma. Nhưng tới lúc này, hắn cũng không chỉ đơn thuần muốn gặp Lôi Ma mà còn vì phải nắm được vận mệnh của mình.
Sau một tháng...
Lôi Cương tỉnh lại từ trong tu luyện. Mấy ngày qua, Lôi Cương dùng linh thạch bố trí Tụ Linh trận rồi tu luyện điên cuồng. Tu vi Cương Sư hoàng cấp của hắn cũng động đậy có lẽ không lâu nữa sẽ có sự đột phá. Luyện Cốt Hoàng cấp cũng vậy. Mặc dù chỉ là Hoàng cấp nhưng thân thể của Lôi Cương đã đạt tới Luyện Cân, gần như đột phá hoàng cấp mà tới Huyền cấp. Ở trong vùng đất Cấm Cương, tu vi bị áp chế một tầng. Nhưng một tầng đó có thể nói chính là sự tăng tiến. Bởi vậy mà các đại môn phái đều thích cho đệ tử vào trong Cấm Cương. Nơi đây không chỉ nâng cao thực lực mà suy nghĩ cũng có sự thay đổi rất nhiều. Rất nhiều đệ tử thuộc tầng lớp thanh niên hết sức kiêu ngạo thì vào đây sẽ được gột rửa.
Sau khi mở mắt, thở ra một hơi, Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được ở phía trước có sự dao động của linh khí cùng với tiếng dao động. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy vui vẻ. Mấy ngày qua đã tiêu tốn của Lôi Cương rất nhiều linh thạch. Nếu như không kiếm thêm thì có lẽ bản thân sẽ không thể hưởng thụ cái cảm giác tu luyện nhanh hơn ở Trung Xu giới mấy lần.
"Mình cũng phải đi săn bắt linh thạch." Có thể nói, sau khi Lôi Cương nghĩ thông suốt liền có một thứ khát vọng đối với lực lượng. Nhìn về phía trước, Lôi Cương từ từ đứng dậy rồi gập người, sau đó biến thành một đạo ảo ảnh mà không thấy bóng dáng.
- Khặc khặc...thu hoạch rất tốt.
Một gã trung niên gày gò giật từ trên cái thi thể không còn nhìn rõ hình dạng đang nằm trên mặt đát một cái giới chỉ, rồi mừng rỡ như điên.
- Hai mươi viên trung phẩm linh thạch. Mười viên thượng phẩm linh thạch. Không biết là người của thế lực nào. Ha ha...
Gã trung niên gày gò, sau khi chuyển hết đồ sang giới chỉ của mình liền tính toán mà rời khỏi. Chuyện giết người, đoạt bảo ở trong Cấm Cương diễn ra như cơm bữa.
Đột nhiên, gã trung niên gày gò biến sắc, quay người lại thì chợt phát hiện đỉnh đầu lạnh toát. Y mở to mắt như không thể tin được, rồi sau đó không kịp kêu lên một tiếng mà ngã xuống đất.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn người trung niên đang ngã xuống đất. Gương mặt của hắn có chút phức tạp, trong lòng xuất hiện một thứ cảm xúc khó hiểu. Người trung niên gầy gò đó đối với hắn không có thù oán vậy mà bản thân hắn vì linh thạch mà bắt buộc phải giết. "Chẳng lẽ mình đã thay đổi rồi sao? Đúng! Vì để nắm được vận mệnh của mình trong tay, bản thân cần phải thay đổi. Hơn nữa, mình cũng chẳng cần phải thương hại. Gã trung niên đó cũng vì linh thạch mà giết người khác, thì tại sao mình không thể?" Nhìn cái thi thể không còn rõ hình dạng đang nằm trên đất, Lôi Cương từ từ trở nên bình tĩnh. Hắn gỡ chiếc giới chỉ của người trung niên xuống rồi bỏ tất cả những thứ trong đó vào trong giới chỉ của mình.
Lôi Cương từ từ ngẩng đầu, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng mà nhìn về phía trước. Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Lôi Cương cũng không phải là người quá hiền. Ở trong vùng đất Cấm Cương, không phải đều là người tốt, phần lớn đều là ngươi ác. Tất cả đều vì sự tu luyện của mình mà không từ một thủ đoạn nào. Lôi Cương từ từ hiểu được, nếu không có thực lực thì cũng chỉ ngồi đó mà chờ người khác tới giết. Cá lớn nuốt cá bé, đó là quy tắc ở trong Cấm Cương. Tới lúc này, suy nghĩ của Lôi Cương từ từ thay đổi.
Ở phía Đông của Cấm Cương, có một đám khoảng trăm người. Khuôn mặt của gã thanh niên dẫn đầu hết sức nghiêm trọng, ánh mát sắc bén nhìn ra xung quanh.
- Chân Cương sư huynh. Linh khí ở đây mặc dù đậm hơn ở Trung Xu giới nhưng tốc độ tu luyện cũng không nhanh hơn nhiều.
Một gã đệ tử thấp giọng nói.
Đây chính là đám đệ tử của Cương Chân môn. Năm trăm người bọn họ được chia thành năm đội, mỗi đội chừng trăm người.
- Không đơn giản như vậy. Người lúc trước mà chúng ta giết, cho dù là kỹ xảo chiến đấu hay mức độ thân thể cũng đều cao hơn chúng ta rất nhiều. Bây giờ mới bắt đầu, chúng ta chia làm mười đội. Cứ mười người một đội.
Chân Cương liếm liếm môi mà nói.
Rất nhiều đệ tử trở nên rối loạn. Lại có đệ tử lo lắng nói:
- Chân Cương sư huynh. Nơi đây là vùng đất Cấm Cương. Nếu mọi người phân tán thì có ổn không?
- Chúng ta đến đây để nâng cao thực lực, là để rèn luyện. Chỉ có đối mặt với uy hiếp thì mới có thể nâng cao. Chúng ta có trăm người có lẽ đủ để hoàng hành ở trong vùng đất cấm cương. Hơn nữa...nơi này chẳng phải là rất đặc biệt hay sao?