Toàn thân Thú vương bốc lên một ngọn lãnh hỏa, không ngừng gào thét, giãy dụa không ngừng, mà tốc độ của tiểu Giác ngày càng nhanh. Trên thân tiểu Giác, màu hồng ngày càng rực rỡ hơn, trông có vẻ hết sức quỷ dị.
“Rống…” Thú vương cực kì phẫn nộ, nhưng trong mắt nó lại tràn đầy sự sợ hãi. Sau khi gầm lên một tiếng, trên trán thú vương phóng thích một đạo quang mang, phịch một tiếng hóa thành hình người. Tay phải của thú vương nhanh chóng bắt lấy tiểu Giác ở phía trên đầu. Tuy rằng tốc độ của thú vương nhanh như thiểm điện thế nhưng không thể so với thân pháp quỷ dị của tiểu Giác được. Thân ảnh tiểu Giác chợt biến mất, rồi xuất hiện bên người Lôi Cương, hai mắt nhìn chằm chằm thú vương một cách thèm thuồng.
Lôi Cương kĩnh hãi trong lòng. Thú vương biến thành hình người, thân cao một trượng, xương cốt cao to, vẻ mặt thô cứng, thế nhưng một bên tai không ngừng rỉ máu. Hai mắt thú vương trợn trừng đầy phẫn nộ, cả người tỏa ra sát khí dày đặc khiến Lôi Cương hít thở khó khăn. Bỗng nhiên, thân hình thú vương chợt động, phóng về phía tiểu Giác. Lôi Cương kinh hãi lui nhanh ra sau, mà tiểu Giác trong nháy mắt cũng biến mất, rồi xuất hiện cách đó cả mười thước có hơn, nó quay lại trợn mắt nhe răng với thú vương, miệng không ngừng kêu “kỷ kỷ…”
“Rống…” Thú vương trừng mắt, hướng tiểu Giác gầm một tiếng đầy giận dữ như muốn phát tiết hết cổ oán khí trong lòng. Thân thể thú vương chuyển động mạnh, hướng tiểu Giác cách đó mười thước đánh tới.
Tiểu Giác chợt biến mất trong nháy mắt, rồi chợt xuất hiện cách đó cả mười thước. Hai mắt nó tràn đầy vui vẻ, không ngừng hướng thú vương kêu “kỷ kỷ…”, cực kỳ hưng phấn. Thú vương khó áp chế được cơn phẫn nộ, gầm lên một tiếng đánh móc sau gáy tiểu Giác.
Lôi Cương đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, sắc mặt hắn lúc này đã tái nhợt đi. Nội tâm hắn vạn phần khiếp sợ, đến cả thú vương cũng không thể làm gì được tiểu Giác sao?
Cuối cùng, thú vương cũng đành dừng lại. Một đôi mắt như phún hỏa nhìn trừng trừng tiểu Giác. Thú vương biết cứ tiếp tục như thế này cũng chẳng làm gì được tiểu Giác. Ngay lập tức hai mắt thú vương chậm rãi nhìn về phía Lôi Cương.
Lôi Cương thót tim, lân giáp trong nháy mắt bao phủ cả người hắn, hư kiếm tuôn ra luồng khí tức cuồng bạo. Thú vương tấn công hắn nhanh như thiểm điển, Lôi Cương nhoáng lên một cái tránh né, hư kiếm quét ngang chém về phía thú vương.
“Phanh…” Hư kiếm mang theo khí tức cuồng bạo chém lên trên người thú vương. Mà một kích này của Lôi Cương đánh tan lồng phòng ngự của thú vương, oang kích lên bụng nó. Thú vương biến thành hình người, lực phòng ngự sẽ giảm đi đáng kể, một kiếm của Lôi Cương khiến trên bụng thú vương xuât hiện vết nứt. Đôi mắt hắn ngưng tụ lại, nhanh chóng triển khai đợt tấn công thứ hai.
“Rống…” Thú vương gầm lớn một tiếng, phun ra một quả cầu lửa thật lớn về phía Lôi Cương. Mà thân ảnh thú vương cũng quỷ dị xuất hiện bên cạnh hắn, vung trảo chộp tới. Tốc độ của thú vương thật sự quá nhanh, Lôi Cương tuy rằng nhận biết được nguy hiểm, nhưng thân thể lại phản ứng không kịp, đành phải ngạnh kháng một trảo của thú vương. Lực lượng thật quá mạnh mẽ, trên lân giáp của Lôi Cương xuất hiện vài khe nứt. Trong lòng khiếp sợ vạn phần khiến hắn hơi phân tâm một chút. Ngay lập tức một quả cầu lửa nhanh chóng bao phủ lấy Lôi Cương.
Lãnh hỏa của thú vương khiến Lôi Cương như chìm vào biển lửa, nhiệt độ cao làm hắn như bị sấy khô . Lôi Cương phun ra ngụm trọc khí, thu hư kiếm vào giới chỉ, dồn nội kình vào trong hai tay. Trong nháy mắt, song chưởng của hắn nhanh chóng phình to ra, cùng lúc xuất kích hướng đến một trảo đang chụp tới của thú vương.
“Phanh…” Cánh tay to lớn của Lôi Cương phá vỡ thể công của thú vương, đánh thẳng lên bụng nó. Lực lượng mạnh mẽ đánh bay thú vương ra xa. Mà lãnh hỏa xung quanh hắn vẫn chưa biến mất, cảm giác lân giáp đang chậm rãi thu hồi lại, khiến Lôi Cương cực kì lo lắng. Bỗng nhiên tiểu Giác xuất hiện bên cạnh hắn, mở to cái miệng, hút tất cả lãnh hỏa vào bụng.
Sau khi thôn phệ tất cả lãnh hỏa, phảng phất như chưa được thỏa mãn, hai mắt tiểu Giác tham lam nhìn về phía thú vương.
Thân thể thú vương đang bị văng xa, chợt biến mất trước mắt Lôi Cương. Theo sau đó là một quả cầu lửa còn to hơn kinh khủng hơn so với trước lao về phía hắn. Lôi Cương hít mạnh một hơi, quát khẽ một tiếng, sau đó thân ảnh hắn chợt lóe lên, quỷ dị xuất hiện đằng sau thú vương, tay trái trực tiếng nắm lấy móng vuốt, mà tay phải nhanh như thiểm điện vung quyền đánh mạnh vùng bụng dưới của thú vương.
Những cường giả Kiếp cương so với Lôi Cương có nhiều điểm thua kém. Đặc biệt Lôi Cương tu luyện Ngũ Hành Thể Tu, lực lượng của hắn thì một vị Đạo Vương, Cương Vương khó có thể chống lại được. Mà lúc này cùng thú vương chiến đấu, hắn dần dần phát hiện điểm này.
“Ngao…” Thú vương lại bị đánh bay ngược về sau, hai mắt không cam lòng, đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm gừ. Một đạo sóng âm kinh khủng từ trên người thú vương bạo phát, Lôi Cương biến sắc, khí huyết trong người cuộn lên tới miệng. “Phốc…” Hắn phun ra một ngụm tiên huyết, hai mắt kinh hãi nhìn chằm chằm thú vương đang gầm gừ phía trước. Lôi Cương chưa bao giờ nghĩ rằng con thú vương này lại có thể công kích bằng sóng âm. Nên biết rằng, công kích bằng sóng âm hết sức đáng sợ, không những công kích toàn thân địch thủ mà còn có thể ảnh hưởng cả cương anh trong đan điền a.
“Hô…” Lôi Cương vội vận hành cương khí chống đỡ. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hấp của mãnh thú, còn chưa chờ hắn phản ứng gì, liền bị vây trong một không gian hắc ám, xung quanh nồng nặc một mùi khó ngửi.
Chuyện gì thế này? Lôi Cương sợ hãi cực kì.
Mà ở bên ngoài, tiểu Giác nghi hoặc nhìn lại, liền thấy cảnh Lôi Cương bị thú vương thôn phệ. Đôi mắt nhỏ của nó tràn đầy vẻ khó hiểu, thế nhưng tiểu Giác cũng không dự định xuất thủ, trái lại còn vui tươi hớn hở kêu hai tiếng kỷ kỷ.
“Phanh…” Một âm thanh trầm thấp vang lên, trên trán thú vương bỗng xuất hiện một lỗ máu, một thân ảnh màu đổng cổ nhảy ra. Toàn thân bóng người đó dính đầy máu, nhưng tay lại đang nắm chặt một hồng sắc tinh thạch. Lôi Cương cố gắng hít thở. Lúc bị thôn phệ, Lôi Cương cảm nhận được một áp lực vô hình như muốn nghiền nát hắn ra. Đột nhiên bị công kích, khiến nội kình cùng cương khí trong cơ thể hắn sôi trào lên, cùng với lôi điện lực cấp tốc dồn về song thủ. Song quyền như phình to ra, điên cuồng công kích bên trong thú vương, trực tiếp đoạt lấy linh thú hạch.
Lôi Cương nhìn sinh mệnh lực của thú vương đang dần biến mất, thân thể chậm rãi nhỏ lại. Hắn phun ra một ngụm trọc khí. “Nguy hiểm thật, may mắn là tại thời điểm đó bản thân lại bộc phát một lực lượng thật mạnh”. Lôi Cương hết sức nghi hoặc, nội kình, cương khí và lôi điện cùng vận hành song song sẽ đạt được uy lực to lớn hơn nữa? Nhìn lại song chưởng, Lôi Cương chỉ có thể cười khổ, thật là có điểm kì quái a.
Mà nhìn tiểu Giác đang ở bên cạnh, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm viên hồng sắc linh hạch trong tay , trong lòng hắn khẽ động. Linh hạch của cấp bậc thú vương tại Trung Xu giới là một thứ vô giá a. Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ xong, linh hạch trong tay đã biến mất. Nhìn tiểu Giác ôm lấy linh hạch đứng trên vai hắn, Lôi Cương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tuy rằng linh hạch thú vương là vô giá, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, nếu tiểu Giác cần thì cứ cho nó đi.
Mà linh hạch cũng nhanh chóng bị tiểu Giác gặm sạch. Nó ăn no, rồi nằm ườn trên vai Lôi Cương, bộ lông ngũ sắc trên người không ngừng phát ra quang mang hồng sắc. Ánh sáng màu hồng ngày càng rực rỡ hơn, điều này khiến Lôi Cương hết sức kinh ngạc. Lẽ nào bộ lông ngũ sắc của tiểu Giác là dựa theo tỉ lệ thôn phệ ngũ hành thú hạch mà phân phối nhiều ít?
Lôi Cương ngồi xuống, lẳng lặng khôi phục lại linh lực. Hắn có thể giết được con thú vương này chủ yếu là nhờ may mắn, nếu thú vương không thôn phệ hắn thì việc giết được nó là hết sức khó khăn. Phải biết rằng, bên trong thân thể phòng ngự luôn yếu nhất a, nhờ đó mà hắn mới một kích lấy được linh hach.
Nhưng mà, một trận chiến vừa rồi , cũng khiến Lôi Cương ý thức được lực lượng của bản thân. Đặc biệt là cương khí, nội kình và lôi điện lực cùng vận hành sẽ tạo ra được công kích cực kì mạnh, thậm chí nếu cầm hư kiếm phát động Khai Thiên thì uy lực sẽ tăng lên mấy phần a. Điều này làm Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn.
“Rống…” Một tiếng gầm gừ khiến cho Lôi Cương đang ngồi tĩnh tọa phải nhảy dựng lên, vẻ mặt cảnh giác.