Thể Tôn

Chương 225: Chương 225: Tiên phủ màu tím






Huyền Mộc lão ma đang cùng tám tên cường giả đi về phía trước được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, cả tám tên cường giả cũng đều dừng lại theo, không bước thêm nửa bước. Bỗng nhiên sắc mặt của Huyền Mộc lão ma biến đổi, hỏi lại thêm lần nữa : “ Tiểu tử, ngươi cương quyết không đi cùng bọn ta?”

Không chỉ có Lôi Cương, ngay cả chín tên cường giả cũng không hiểu nhìn về phía Huyền Mộc lão ma, vì sao nhất định phải có Lôi Cương đi cùng? Lôi Cương nhìn Huyền Mộc lão ma, chần chừ một lát rồi gật đầu.

Sắc mặt Huyền Mộc lão ma lại biến đổi, thanh âm của lão bỗng vang lên trong đầu Lôi Cương: “ Tiểu tử, cùng nhau vượt qua sấm chớp hủy diệt thì tỷ lệ sống sót mới cao, ngươi cho rằng ngươi sẽ may mắn có thể vượt qua? Một người khó có khả năng có thể vượt qua. Lão phu sống nhiều hơn ngươi, đã vào không dưới mười lần, chẳng lẽ lão phu lừa ngươi? Hừ, nếu như không phải còn cần ngươi và con linh thú năm màu kia giúp đỡ, lão phu cũng chẳng cần phải bận tâm ngươi sống hay chết”

Huyền Mộc lão ma nói như vậy cốt để lay chuyển ý định của lôi Cương. Ngoại trừ Tiểu Giác, Lôi Cương không nghĩ ra Huyền Mộc lão ma có thể lợi dụng mình làm gì? Do dự một lúc, Lôi Cương gật đầu nói : “ Lần này, ta tin tưởng ngươi “

Khuôn mặt Huyền Mộc lão ma bỗng trở nên tươi tỉnh, hắn dưa mắt nhìn bốn phía nói : “ Cùng tiến vào nhé, nhớ kỹ, nhất định phải cách lão phu mười bước, nếu không, chắc chắn sẽ bị hồn phiêu phách lạc “

Ngu Đao do dự nhìn mắt Lôi Cương, thấy Lôi Cương khẽ gật đầu, liền theo Lôi Cương tới bên cạnh Huyền Mộc lão ma.

Tám vị cường giả khác cùng nhìn thẳng vào mắt Lôi Cương, tuy rằng không biết vì sao Lôi Cương lại thay đổi ý định. Thế nhưng có nhiều người, khiến cho họ cũng cảm thấy an tâm hơn, nếu như có chuyện gì, cũng có người chôn cùng

“ Vù vù ... “ Một âm thanh vang lên, Huyền Mộc lão ma dang hai tay ra, một cái kết giới màu vàng sẫm từ người Huyền Mộc lão ma xuất hiện, chẳng bao lâu thì che phủ cả mười người.

“ Vào “ Huyền Mộc lão ma quát to rồi bước đi trước

Toàn bộ mười người tiến vào cửa thứ ba. Vừa mứoi bước vào trong những tia chớp hủy diệt, Lôi Cương bỗng thấy khiếp sợ khi nhìn thấy bạo lôi đột nhiên cuộn trào mạnh liệt kinh khủng khiếp, điên cuống tấn công ánh sáng phát ra từ chỗ Huyền Mộc lão ma. Mặc dù không ở bên ngoài cảm nhận, nhưng nhìn bạo lôi cuồng bạo, các cường giả như thất kinh. Nếu như không có kết giới của Huyền Mộc lão ma e rằng khó có thể tránh thoát được bạo lôi. Địch Ngược liếc mắt nhìn mọi người, khuôn mặt Ngu đao đã tuôn ra mồ hôi lạnh, cùng nhau có thể vào được cũng không tồi.

“ Dốc toàn bộ cương khí và chân khí của bọn ngươi tập trung lại trong cơ thể của lão phu, chỉ có như vậy, mới có khả năng vượt qua” Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, tiếng nói của Huyễn Mộc lão ma vang lên bên tai.

Sau một lúc do dự, các cường giả nhìn nhau. Địch Thanh là người đầu tiên đặt tay lên lưng Huyền Mộc lão ma. Cương khí cuồn cuộn không ngừng di chuyển vào trong cơ thể Huyền Mộc lão ma.

“ Còn chờ gì nữa? Bạo lôi bên ngoài càng thêm cuồng bạo, không mau bắt đi, nếu không động thủ, tất cả sẽ cùng nhau chết ở đây đấy!” Huyền Mộc lão ma thấy các cường giả vẫn còn do dự liền nổi điên quát.

Nghe được chữ chết, các cường giả môn đều bắt đầu truyền cương khí vào trong cơ thể Huyền Mộc lão ma, Lôi Cương đứng một bên, cũng không có ý định động thủ. Sau khi nhìn khuôn mặt Huyền Mộc lão ma nhưng trọng, Lôi Cương từ từ nhìn bạo lôi đang cuồng bạo ở phái bên ngoài kết giới, Lôi Cương có thể cảm nhận được linh khí thuộc tính Mộc đang dần trở nên bạo loạn, lẽ nào ... Chân lý Ngũ hành và Lôi hành là như vậy sao? Như linh khí thuộc tính Mộc có sức sống mạnh mẽ nhưng cũng có thể hóa thành một lưỡi đao sắc bén. Mỗi một thứ đều có hai mắt của nó? Lôi Cương chìm vào trong suy nghĩ.

“ Phải kiên trì, cũng nhanh tới sát giáp ranh!” Huyền Mộc lão ma nhắc lại lần nữa. Quay đầu lại, Huyền Mộc lão ma khuôn mặt bỗng biến sắc, nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Cương, trong mắt hắn lộ rõ vẻ nổi giận, hắn quat to : “ Tiểu tử, còn không mau đem cương khí rót vào cơ thể cho lão phu. Còn chờ gì nữa?”

Khiến cho Huyền Mộc lão ma thổ huyết, Lôi Cương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như chưa từng nhìn thấy. Nhẫn nhịn để không nổi giận, Huyền Mộc lão ma tập trung chống cự, để cho kết giới từ từ đi trong bạo lôi.

Thời gian trôi qua mau, lúc này các cường giả cũng dằn vặt khôn cùng, chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài đến như vậy. Cương khí và chân khí trong cơ thể họ đều cuồn cuộn rót vào trong cơ thể Huyền Mộc lão ma, không dám chậm trễ.

“ Sư tôn, ngươi làm sao vậy? “ Bỗng một tiếng hét kinh hãi vang lên, khiến cho cả Huyền Mộc lão ma cũng phải kinh hãi quay đầu lại nhìn. Mà lôi Cương cũng không biết lúc nào đang tiến tới sát được bên rìa kết giới, với lại cũng đang muốn tiến tiếp nữa.

“ Tiểu tử, người muốn chết sao? “ Huyền Mộc lão ma vừa giận vừa sợ nói. Nếu như lúc này mà Lôi Cương phá hỏng kết giới, như vậy chắc chắn họ sẽ rơi vào mưới tám tầng địa ngục chẳng bao giờ có thể tái sinh. Huyền Mộc lão ma giờ đây cũng không nắm chắc sự sinh tồn trong huỷ diệt chi lôi.

Thế nhưng một màn bạo lôi cuồng bạo kế tiếp đang laon tới khiến cho các vị cường giả giật mình, Lôi Cương cũng đã đi qua kết giới, hơn nữa cũng không hề phá huỷ kết giới. lôi Cương một mình lao vào bạo lôi đang cuồng bạo tấn công, trong nháy mắt thân thể của lôi Cương đã bị bạo lôi bao phủ.

“ Sư tôn!” Ngu Đao kêu thảm một tiếng, vẻ mặt đầy đau khổ.

“ Được rồi, Lôi Cương đã chết, dốc toàn lực truyền cương khí và nội khí vào ta, tiếp tục tiến tới!” Huyền Mộc lão ma tỏ vẻ đau xót quay đầu nhìn lại phía sau, quát lớn, trong nháy mắt kết giới chuyển động nhanh hơn vài phần.

Sau nửa khắc, mười người xuất hiện trong một cái không gian màu tím, linh khí thuộc tính Lôi ở đây hết sức yên tĩnh, không có sự cuồng bạo như trước đây. Ngoại trừ Huyền Mộc lão ma và Ngu Đao ra, cả tám vị cường giả còn lại nhìn về phía trước với ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

ở phía trước, một cái tiên phủ màu tím đập vào hai mắt mỗi vị cường giả. Tử sắc tiên phủ .Khí thế từ tiên phủ tản ra như hình thành vô số thần long, khiến cho bản thân bọn họ không thể làm chủ được chỉ muốn quỳ sụp xuống.

“ Tiên phủ... Rốt cuộc lại được gặp Tiên phủ” Hai mắt Địch Thanh run rẩy, nhìn chằm chằm về phía trước lẩm bẩm nói.

Không ai chú ý tới hai mắt của Huyền Mộc lão ma đang càng trở nên dự tợn hơn, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhạt, nói : “ Các ngươi đã thấy được Tiên phủ, còn kho báu... Các ngươi cũng ...” Huyền Mộc lão ma chưa nói dứt, Tà Lang đứng bên cạnh Huyền Mộc lão ma kêu thảm một tiếng, rồi hóa thành sát khí đen thui.

“ Ngươi ... “ tất cả cường giả thất kinh, trong lòng cũng nổi giận, thế nhưng một thứ uy thế kinh khủng xuất hiện khiến cho bọn họ kinh hãi, không còn ý kháng cự.

“ Khặc khặc ... Các ngươi cho rằng lão phu thực lòng muốn cùng các ngươi chia kho báu?” Huyền Mộc lão ma đắc trí cười vang.

“ Khốn kiếp!’ Địch Thanh giận dữ quát lên, miệng phun ra máu, thân thể vút lên vọt tới cửa thứ ba rồi chui vào trong sấm chớp hủy diệt. Địch Ngược và Ngu Đao cùng vài tên cường giả khác cũng phun ra máu, nhảy vào trong những tia chớp hủy diệt đó.

Nhưng một vị cường giả của Thâm Uyên chạy cuối cùng cũng có kết quả giống như Tà Lang.

Huyền Mộc lão ma nhìn đám cường giả chui vào trong huỷ diệt chi lôi, cười lạnh lùng nói : “ Tiến vào trong huỷ diệt chi lôi, cũng phải xem các ngươi có duyên hay không” Huyền Mộc lão ma quay lại nhìn về phía tiên phủ, hai mắt cũng lộ ra vẻ thành kính, rồi bay thẳng về phía tiên phủ.

Biến cố bất thình lình khiến các cường giả trở tay không kịp, biện pháp duy nhất là bọn họ tiếp tục thử liều tiến nhập huỷ diệt chi lôi thêm một lần nữa. Nếu như đứng lại, bọn họ chắc gì đã có thể chống đối lại được với Huyền Mộc lão ma, mà lúc này cương khí với chân khí của họ đã tiêu hao hết, làm sao có thể là đối thủ của Huyền Mộc lão ma? Tiến vào huỷ diệt chi lôi có chín phần chết một phần sống. Lúc này họ không có quyền lựa chọn sống hay là chết, tất cả là phụ thuộc vào vận may.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.