Thể Tôn

Chương 391: Chương 391: Tiểu long






Lôi Cương thất kinh nhìn con tiểu long to bằng cánh tay trước mắt, dường như không tin vào tai mình, thanh âm hắn vừa nghe là con tiểu long nói sao? Lôi Cương trừng mắt nhìn con tiểu long màu vàng đất, nghi hoặc.

“Tiểu tử, ngươi định đoạt thứ gì ở địa bàn của ta? Có phải ngươi cho ta không tồn tại?” Con tiểu long phì ra khí nói với giọng mười phần bá đạo, đôi mặt nhỏ trừng lên tròn vo, hơn nữa thân thể nó to bằng cánh tay, trông rất hài hước.

Lôi Cương nghi hoặc nhìn con tiểu long, chần chừ chốc lát, xác định tất cả không phải là ảo giác, hắn mới nói: “Muốn đoạt thứ gì từ ngươi? Ngươi nói thế là sao?”

“Hừ, linh khí thuộc tính thổ ở đây đều thuộc về ta hết!” Con tiểu long ngang ngược nói.

Lôi Cương không hiểu ra sao, nhìn con tiểu long, cười nói: “Linh khí ở đây đều là từ đại địa chi nguyên phát ra, từ khi nào lại là của ngươi?”

“Hừ….Ta chính là đại địa chi nguyên mà các ngươi vẫn gọi.” Con tiểu long thở phì phì, ngạo mạn nói.

Lôi Cương ngẩn ra, cẩn thận đánh giá con tiểu long màu vàng đất trước mặt. Hắn không thể nghĩ được con tiểu long này cùng với đại địa chi nguyên có liên quan với nhau.

“Tiểu tử, ngươi không tin ta ư?” Thấy vẻ mặt Lôi Cương, con tiểu long này giận dữ, quát mắng.

Lôi Cương lắc đầu, không để ý đến con tiểu long, thần hồn rời khỏi không gian màu vàng đất. Mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, rồi giật mình nhìn cửa lớn của Lục huyền cực phủ, Lôi Cương ngưng thần, cửa lớn này chẳng biết đã mở ra tự khi nào. Hắn nhìn quanh một lúc, rồi nhanh chóng bay đến cửa lớn.

Điều khiến Lôi Cương kinh hỉ chính là kết giới ở cửa lớn đã biến mất, hắn tiến vào trong Lục huyền cực phủ mà không gặp chút trở ngại nào. Đi vào trong, tình cảnh trước mắt Lôi Cương biến đổi, một đại điện như trong hoàng cung nơi trần thế hiện ra, toàn bộ đại điện đều có màu vàng đất, điêu khắc vô số hình người, thú vật kỳ dị. Tất cả những hình vẽ này đều ngồi xếp bằng hoặc phủ phục, quái dị khôn cùng. Lôi Cương vừa đi vào đã cảm nhận sự nghiêm trang, chỉ riêng khí tức ở đại điện đã như vậy, khiến hắn hoảng hốt.

Quan sát đại điện một lượt, Lôi Cương nhìn lên phía trên long ỷ có khắc hình một con rồng. Mà nhìn vào hoa văn hình rồng ở phía sau đó, bỗng nhiên hắn chấn động toàn thân, hai mắt nhìn chằm chằm vào họa tiết hình rồng. Lôi Cương phát hiện, hình rồng điêu khắc này nhìn hơi quen mắt. Bỗng nhiên, Lôi Cương nghĩ đến con tiểu long trong không gian màu vàng đất, thầm run lên, hình rồng trên vách tường điêu khắc này quả nhiên rất giống con tiểu long lúc trước. Hơn nữa, kích cỡ so với con tiểu long kia cũng không hơn kém là bao.

Ân?

Lôi Cương trừng mắt nhìn. Hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn hình rồng, lại thấy con rồng dĩ nhiên quay lại trừng mắt nhìn. Lôi Cương đi ra phía trước, đứng ở trước mặt long ỷ, cẩn thận quan sát hình rồng phía sau.

Bỗng nhiên, Lôi Cương đờ người ra, một lực hút mạnh mẽ lôi kéo khiến hắn nhất thời không thể phản ứng được. Ngồi trên long ỷ, Lôi Cương giãy dụa, hắn phát hiện hắn lúc này không thể thoát khỏi lực hút này, dường như có một bàn tay vô hình đè nặng lên hắn. Lôi Cương còn đang lo lắng, hoa văn hình rồng phía sau đột nhiên nổi lên gợn sóng, bắt đầu khởi động, hóa thành một con tiểu long từ trên vách tường bay ra, lơ lửng trước mặt Lôi Cương, nhìn hắn trêu tức.

“Tiểu tử, lúc trước ngươi dám thất lễ với ta, hừ, giờ rơi vào tay ta rồi, cầu xin ta đi. Nếu không, ta sẽ để ngươi ngồi ở trên long ỷ cả đời.” Con tiểu long lầm bầm đùa giỡn nói.

Lôi Cương vô cùng khiếp sợ, nhìn con tiểu long màu vàng đất, lẽ nào con tiểu long này thực sự là đại địa chi nguyên sao? Lôi Cương hơi bấn loạn, từ trên người con tiểu long màu vàng đất này tỏa ra linh khí thuộc tính thổ nồng nặc vô cùng, khiến hắn có chút tin tưởng rằng con tiểu long đang tức giận trước mặt chính là địa địa chi nguyên.

Nghĩ đến đó, Lôi Cương cẩn thận đánh giá con tiểu long, phát hiện con tiểu long này ngoại trừ bề ngoài nhỏ ra, theo Lôi Cương thấy thì cũng không khác với thần long màu vàng là bao. Lôi Cương kinh ngạc, đại địa chi nguyên dĩ nhiên mang dáng dấp loài rồng.

Thấy Lôi Cương trừng mắt đánh giá, không coi lời nói của nó vào đâu, hai mắt con tiểu long hiện lên lửa giận, chu cái miệng nhỏ bắn ra một thanh tiểu kiếm màu vàng đất nhỏ bằng ngón tay vào bắp đùi Lôi Cương. Đang đánh giá con tiểu long, Lôi Cương bỗng cảm nhận bắp đùi truyền đến một cảm giác đau đớn, bứt rứt. Lôi Cương kinh hãi, nhìn đùi chảy máu mà cả kinh, tuyến phòng ngự của hắn vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, khi cảm nhận được uy hiếp, cốt giáp sẽ tự động gọi ra. Vậy mà lúc này, đùi hắn đã bao phủ cốt giáp ba màu, lại bị tiểu kiếm màu vàng đất của con tiểu long oanh phá. Hơn nữa, tiểu kiếm đâm vào trong thịt, hiện lên một lỗ máu to bằng nắm tay, máu chảy đầm đìa. Uy lực tiểu kiếm màu vàng đất của con tiểu long này lại đáng sợ đến vậy? Lôi Cương vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm con tiểu long, quát: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Con tiểu long ngạo mạn nhìn Lôi Cương nói: “Ai bảo ngươi không đếm xỉa đến lời ta nói a. Hừ, lúc này mạng ngươi đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào thì phải như thế.” Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn của con tiểu long liền phun ra một thanh tiểu kiếm màu vàng đất bắn vào chân trái Lôi Cương. Lôi Cương cả kinh, cốt giáp gọi ra, bao phủ hai chân, cũng không ngờ tiểu kiếm màu vàng đất lại bắn vào lỗ máu lúc trước. Đau đớn bứt rứt khiến Lôi Cương nghiến răng chịu đựng, gân xanh trên trán hằn lên, nổi giận nhìn chằm chằm con tiểu long.

“Hắc hắc, van xin ta đi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Con tiểu long khẽ cười nói.

Lôi Cương âm trầm nhìn chằm chằm con tiểu long, sát khí hiện lên. Hắn vốn không nghĩ tới đại địa chi nguyên lại bá đạo cùng nanh nọc như vậy.

Lôi Cương còn đang giãy dụa, hai mắt con tiểu long biến đổi, hiện lên một tia kiêng nể, rồi nó trừng mắt nhìn Lôi Cương, nói: “Coi như ngươi tốt số, hừ.” Nói xong, con tiểu long bay về trên long ỷ Lôi Cương ngồi, bỗng nhiên, long ỷ phát sáng rực rỡ, ánh sáng màu vàng đất rực rỡ như ban ngày lan tỏa khắp đại điện khiến Lôi Cương phải nhắm mắt lại. Lúc sau, hắn cảm nhận được lực lượng vô hình ngăn cản hắn biến mất. Hắn còn chưa kịp mở mắt ra, đến khi mở mắt, Lôi Cương ngẩn ra, phát hiện hắn lúc này đang ở một nơi khác. Nơi này dường như là tiểu viện của một vị ẩn sĩ cao nhân, ở đây có một vài loại cây, một tòa tam hợp viện hiện ra trước mặt hắn. Lôi Cương sửng sốt, đây là đâu?

“Tiểu tử, ta còn không tin được thánh thú dĩ nhiên lại nhận ngươi làm chủ.” Con tiểu long kia chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh Lôi Cương tự bao giờ, tức giận, bất bình nói.

Lôi Cương nhìn vào đùi hắn, lúc này đã khỏi hẳn, thế nhưng cơn đau đớn kia khiến hắn vô cùng kiêng kỵ con tiểu long. Lôi Cương lạnh lùng, nhìn chằm chằm con tiểu long, ánh mắt lóe ra sát khí.

“Phụ thân, cuối cùng người cũng tới rồi.” Ngay lúc Lôi Cương và con tiểu long đang trừng mắt qua lại, một giọng nói trong trẻo vang lên. Lôi Cương ngẩn ra, quay đầu nhìn ra một người thanh niên tóc đen đang từ trong gian nhà trong tam hợp tiểu viện đi ra, chính là Tiểu Giác. Lôi Cương đang vui mừng, bỗng nhiên, phát hiện, khí tức của Tiểu Giác lúc này không hề có. Nếu như không phải Tiểu Giác xuất hiện trước mặt hắn, hắn căn bản là không thể biết được!!

Lẽ nào, Tiểu Giác ở Lục huyền cực phủ này chiếm được thứ gì đó khó lường? Lôi Cương kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.