Thể Tôn

Chương 425: Chương 425: Tỉnh lại






“Sư tôn, vậy ngươi mau đánh hắn đi, nếu không cơ thể hắn làm sao có thể chịu được sức mạnh đáng sợ như vậy?” Trận U Tuyết nghe thế, vội vàng nói, nàng cực kỳ lo lắng, khiến không ít đệ tử ái mộ nàng đều cứng đờ người.

Trận Vân Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không biết sư đệ Cương Ma rốt cuộc đã sáng tạo ra trận pháp loại gì nữa, e rằng, hình nhân hiện tại đến vi sư cũng không dám đánh. Hơn nữa, hình nhân này không có chút lý trí nào, nếu ta tấn công hắn, nhất định hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt, không giết chết ta tuyệt không buông tha. Mà hai người chúng ta chiến đấu tất nhiên sẽ nghiền nát không gian Trận Uy. Giờ cũng là lúc Trận tông đi ra ngoài, chỉ có thể chờ tiên thạch của trận pháp này từ từ cạn kiệt mà thôi.

Lời Trận Vân Thiên nói khiến Trận U Tuyết cùng bảy vị trưởng lão phía sau và hơn nghìn tên đệ tử cùng khiếp sợ. Đến Thái thượng trưởng lão cũng không thể đánh lại hình nhân này? Chuyện này….này, hắn rốt cuộc đã sáng tạo ra trận pháp hạng gì? Có thể đáng sợ như vậy?

“Nếu như lão phu suy đoán không nhầm thì, trận pháp của hắn là hợp trận pháp, hơn nữa là trận pháp kết hợp cả ba hành. Sư đệ Cương Ma quả không hổ là người sư tôn coi trọng, trong thời gian ngắn như vậy có thể tạo ra trận pháp đáng sợ cỡ này. Qua một thời gian nữa, chờ sư đệ Cương Ma lĩnh ngộ nốt hai hành còn lại, rồi kết hợp với trận pháp Ngũ hành, sợ rằng chỉ cần trận pháp này ngưng tụ thành hình nhân, đủ để sánh với đại trận pháp Ngũ hành thí thần của sư tôn!” Trận Vân Tiên vuốt nhẹ chòm râu bạc phơ, cất giọng già nua nói.

“Sánh ngang với đại trận pháp Ngũ hành thí thần??” Các đệ tử cùng sợ hãi, đại trận pháp Ngũ hành thí thần là trận pháp bí truyền của Trận tông, cũng là trận pháp mạnh nhất. Nhưng bởi trận pháp quá mạnh lại cần ý cảnh vô cùng tinh thâm, nên ngoại trừ Trận Uy Cổ Quân ra, không còn người nào có thể lĩnh ngộ được. Các đệ tử nhìn Lôi Cương, ánh mắt sùng bái.

Trận pháp điên cuồng không ngừng ngưng tụ linh khí ngũ hành trong không gian Trận Uy, dòng suối năm màu trong hư không chảy càng lúc càng mạnh, thân thể ba màu cao đến mười trượng của Lôi Cương đột nhiên to lên đến hai mươi trượng, sức mạnh đáng sợ toát ra khiến Trận Vân Thiên kinh hãi.

Toàn bộ trận pháp Lôi Cương lĩnh ngộ đều mượn ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân. Hơn nữa, lúc Lôi Cương lĩnh ngộ, qua Khai thiên hắn cảm nhận được chân lý hỗn độn cổ xưa, gần như là có thể mượn sức mạnh ba hành trong không gian Trận Uy không hạn chế. Sức mạnh làm sao có thể không đáng sợ? Sợ rằng, ra ngoài không gian Trận Uy, đến Dong Luyện giới, uy lực không cần nói cũng có thể biết được a.

Có lẽ, chỉ chờ đến khi thực lực của Lôi Cương đạt đến cương thánh thiên giai, hắn mới có thể hoàn toàn điều khiển được hợp trận pháp đáng sợ này.

Dòng suối năm màu chảy càng lúc càng mạnh, điều khiến Trận Vân Thiên lo lắng chính là không biết trận pháp này còn có thể duy trì được bao lâu. Dòng suối trong không trung bỗng nhiên chảy chậm lại, dần dần, nguồn linh khí dồi dào trên đỉnh đầu Lôi Cương cũng hoà vào trong không gian. Tất cả ngàn vạn khối tiên thạch trong đan điền Lôi Cương hoá thành hư vô, bốn con rồng nhỏ vừa hoá lớn, cảm nhận được linh khí biến mất, đều rít lên một tiếng, bay vào trong Nê Hoàn cung. Ba hạt châu to bằng đầu người cùng một cái cây nhỏ to bằng cánh tay bay lơ lửng trong đan điền của Lôi Cương. Nguồn linh khí dồi dào còn chưa biến mất từ từ biến thành một hạt châu màu đỏ to bằng ngón tay cái. Điều này cũng có nghĩa, Lôi Cương đã hoàn toàn thoát khỏi cánh cửa lớn của áo nghĩa thuộc tính hoả.

Bốn hạt châu bay xung quanh cây sinh mệnh tạo thành một hình vuông lơ lửng trong đan điền hắn.

Lôi Cương mới cao đến hai mươi trượng nhanh chóng rút ngắn lại, giống như quả bóng cao su xì hơi, cuối cùng thu nhỏ lại còn có hơn bảy thước, hắn liền ngã lăn ra đất.

Trận U Tuyết hét lên một tiếng, đi qua kết giới bay đến chỗ Lôi Cương.



Lôi Cương cảm thấy toàn thân rã rời, đầu óc mông lung, trống rỗng, cả người tê dại, khiến hắn không thể nào nhúc nhích dù chỉ một chút. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khó chịu như vậy. Dần dần, hắn cũng bình phục lại, mí mắt nặng trĩu, khiến hắn không thể mở mắt, cả người dường như đang bị kẻ khác khống chế. Hơn nữa, trong đầu hắn rất hỗn loạn a.

Lôi Cương vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, hắn không phải là đã lĩnh ngộ trận pháp sao? Vì sao đột nhiên lại như vậy? Lôi Cương định gọi thần thức ra, thế nhưng hắn phát hiện thần thức cũng khô kiệt. Lúc này, chỉ sợ một đứa bé ba tuổi cũng có thể giết chết hắn a. Lôi Cương chỉ biết cười khổ, không ngờ hắn lĩnh ngộ trận pháp mà lại thành ra thế này. Ngay lúc hắn còn đang cảm thấy bất lực, đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí đưa vào trong miệng hắn, hoà vào trong cơ thể, toàn bộ nội kình cùng cương khí trong kinh mạch đang khô kiệt của Lôi Cương dường như bắt được sợi cứu sinh, vội vã hấp thụ nguồn linh khí này. Đến lúc nội kình cùng cương khí trong kinh mạch hấp thụ đủ nguồn linh khí kia, Lôi Cương mới mở được hai mắt. Thế nhưng tình cảnh trước mặt khiến hắn nháy mắt ngây ra, chằm chằm nhìn một đôi mắt sáng trong veo như nước suối.

Chủ nhân đôi mắt này đột nhiên thấy Lôi Cương mở mắt, bất ngờ ngây ra, vội vã lùi ra, hai tay che miệng, đỏ mặt nhìn hắn chằm chằm.

“Ta…ta…linh khí không thể đi vào trong cơ thể ngươi, hình như có cái gì đó chặn nó lại. Thế nên ta…chỉ có thể làm như vậy.” Trận U Tuyết bối rối giải thích, càng không dám nhìn thẳng vào Lôi Cương.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn nữ tử ngượng ngùng trước mắt, một cảm giác ấm áp lan toả khắp toàn thân, tình cảm vốn lắng đọng đã lâu đột nhiên chuyển biến. Ánh mắt hắn nồng ấm nhìn gương mặt đỏ ửng của người nữ tử, nhịn không được liền nói: “Cảm ơn ngươi, Trận U Tuyết.”

“Ừ.” Vẻ mặt ửng đỏ của Trận U Tuyết nhanh chóng lan ra toàn thân, khiến nàng dường như rực rỡ hơn, hoa nhường nguyệt thẹn, rung động lòng người a.

“Trận U Tuyết, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải ta đang lĩnh ngộ trận pháp hay sao? Vì sao lại như vậy?” Lôi Cương kìm nén sự hoảng sợ lại, hỏi. Toàn thân không còn chút sức lực nào cùng cơn đau nhức nhối khiến hắn khó có thể chịu đựng được.

Trận U Tuyết lo lắng quay đầu lại, khuôn mặt bớt đỏ đi vài phần, nàng không dám nhìn thẳng Lôi Cương, nói: “Ngươi không biết chuyện gì xảy ra sao?”

Lôi Cương lắc đầu, Trận U Tuyết hơi sửng sốt, nói: “Ngươi thiếu chút nữa đã nghiền nát không gian Trận Uy. Sư tôn nói ngươi bố trí trận pháp vào trong cơ thể, nên ngươi mới trở thành hình nhân trận pháp, lại còn toả ra khí tức thật đáng sợ nữa.” Khuôn mặt đỏ ửng của Trận U Tuyết cấp tốc trở lại bình thường, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt cùng sợ hãi.

Lôi Cương chấn động, trở thành hình nhân của trận pháp? Lẽ nào, sự lĩnh ngộ của hắn đã khiến hợp trận pháp ba hành thực sự mạnh lên? Một cảm giác mừng vui khôn xiết khiến hắn mở cờ trong bụng, hắn khẽ khép hờ đôi mắt, cảm thụ vài thứ.

Thần thức chìm vào trong đầu, Lôi Cương phát hiện, trong đầu hắn có điểm sáng kỳ lạ, mà những điểm sáng này nhìn qua thì như phân tán tự do, thế nhưng hắn cũng phát hiện có manh mối trong đó. Lẽ nào… đây chính là trận pháp hắn tạo ra? Lôi Cương vô cùng vui mừng.

“Ngươi làm sao vậy?” Trận U Tuyết thấy Lôi Cương nhắm mắt lại, vội vã ngồi xuống, đặt tay lên trán hắn, lo lắng hỏi.

“Không sao.” Lôi Cương cười nhẹ, tay phải đưa lên bắt lấy tay Trận U Tuyết, nàng theo phản xạ định rút tay về, nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của hắn, không biết vì sao lại xúc động, cả người dường như vô lực, cơ hồ giống như Lôi Cương đang tê liệt.

“U Tuyết, cảm tạ ngươi, ta không sao đâu, chỉ là mệt mỏi quá độ thôi. Ngươi có thể kể tình cảnh lúc ấy cho ta nghe được không?” Ánh mắt Lôi Cương rực cháy nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của Trận U Tuyết, một mùi thơm thoảng qua trước mặt hắn, khiến Lôi Cương rúng động.

“Không biết, lúc ta đến đây thì, chỉ thấy ngươi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trên trời có một dòng suối năm màu chảy. Mà không biết ngươi bị làm sao nữa, cứ từ từ hoá lớn, đầu tiên là cao hai trượng, cuối cùng lên đến hai mươi trượng…” Trận U Tuyết thật thà nói, giọng nói khẽ run rẩy, có thể thấy được, chuyện kia khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi a.

“Chờ một chút, ngươi nói người ta có ba màu?” Lôi Cương đang nghe nàng nói đến đoạn hắn có da ba màu, đột nhiên cắt đứt, hỏi.

“Đúng vậy, là màu đỏ, nâu và màu vàng đất, chắc là đại diện cho ba hành hoả, mộc, thổ. Ngươi làm sao lại có thể đem hợp trận pháp vận hành trong chính cơ thể mình chứ, thiếu chút nữa thì ngươi đã trở thành hình nhân rồi.” Trận U Tuyết trừng mắt nhìn Lôi Cương, sẵng giọng nói.

“Ta chỉ là muốn thử trận pháp một phen thôi, lần sau sẽ không thế nữa.” Lôi Cương mỉm cười.

“Ừ, sư tôn nói ngươi lúc đó đến người cũng không thể ngăn cản được ngươi, cũng không dám chiến đấu với ngươi.” Trận U Tuyết gật đầu nói.

Hai mắt Lôi Cương ngời sáng, lấp lánh. Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, lấy Hỗn mộc kim nhũ từ trong giới chỉ ra, nhỏ vào miệng vài giọt, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất. Đến khi dần khôi phục, hắn mới lần nữa mở mắt, đôi mắt sáng rực, cảm giác tê liệt cùng đau nhức toàn thân biến mất. Lôi Cương nhìn mắt Trận U Tuyết, lấy ra hai bình Hỗn mộc kim nhũ trong giới chỉ đưa cho nàng, nói: “U Tuyết, đây là Hỗn mộc kim nhũ, có khả năng khôi phục công lực, cũng có khả năng gia tăng sức mạnh của thần hồn. Ngươi cầm lấy, ngày sau sẽ có lúc dùng đến.”

Trận U Tuyết nhìn hai bình Hỗn mộc kim nhũ hắn đưa, lắc đầu nói: “Ta không cần, ngươi cứ dùng đi.”

“Cầm lấy, ở đây ta còn có rất nhiều.” Lôi Cương kiên quyết cự tuyệt.

Thấy vẻ mặt của Lôi Cương, Trận U Tuyết suy nghĩ chốc lát rồi nhận lấy, cẩn thận cất vào giới chỉ.

Lúc này, Lôi Cương liền khép hờ mắt lại, định xem trận pháp Tam hành cự nhân của hắn mạnh như thế nào, thế nhưng nhắm mắt được một lúc hắn, hắn liền mở mắt, ngại ngùng, nhìn Trận U Tuyết nói: “Ngươi còn tiên thạch không? Chỗ ngươi cho lần trước ta dùng hết rồi.”

Lôi Cương cười khổ, hàng ngàn vạn viên tiên thạch kia đã bị hắn dùng hết. Hắn cũng không biết đã dùng hết như thế nào, chỉ có thể quay ra tìm Trận U Tuyết.

“Có, ở đây ta còn rất nhiều, ngươi cầm tạm mà dùng trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.