Thể Tôn

Chương 444: Chương 444: Tỉnh lại






Tiểu viện Vạn Tượng các

Trong lòng Vạn Hỏa đang kìm nén nộ hỏa vô tận, nhìn tình cảnh không khác gì với hiện thực, trong lòng Vạn Hỏa vừa phẫn nộ lại vừa chấn kinh, Vạn Hỏa thậm chí còn nhìn thấy được thân hình của hai nữ tử tuyệt sắc đang đứng trong tiểu viện, còn ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ hoa cỏ, dường như đang ở trong hiện thực vậy, mới bước vào Vạn Hỏa quả thật còn tưởng là thật nữa, nhưng Vạn Hỏa phát hiện bất kể hắn có đi về phía trước bao nhiêu, cho dù là đi đến tiểu đạo ở phía trước nhất đi chăng nữa, nhưng chớp mắt đã quay lại vị trí cũ rồi. Mấy lần liên tiếp đều là như thế, điều này khiến Vạn Hỏa vừa kinh vừa sợ, sau đó Vạn Hỏa tế ra tiên kiếm của hắn điên cuồng công kích xung quanh, nhưng khiến Vạn Hỏa chấn kinh chính là công kích cường đại lại không thể làm gì được xung quanh, không gian xung quanh đột nhiên gợn sóng như nước hồ.

- Mình ........ tiến nhập vào trong huyễn cảnh rồi sao?

Vạn Hỏa đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, ý nghĩ nhanh chóng chuyển biến. Đột nhiên Vạn Hỏa nhớ ra những viên tiên thạch lúc trước, quang mang trong mắt loe lên rồi bật thốt:

- Không phải là huyễn cảnh mà là huyễn trận? Làm sao có thể? Huyễn trận khiến ta không thể kích phá e là chỉ có người của Trận tông mới bày ra được thôi, nhưng Trận tông sớm đã biến mất ở các giới rồi, ở Dung Luyện giới lại càng tột cùng thần bí, từ trước đến nay chỉ có nghe nói đến chứ chưa từng có ai gặp qua a.

Vạn Hỏa có thể trở thành người chưởng quản của Vạn Tượng các ở thành Tụ Hỏa này thì tu vi cũng đã đạt đến đạo tiên huyền giai rồi.

Vạn Hỏa dừng công kích, ngồi chắp bằng xuống đất nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại, sau cùng nhớ đến Trận U Tuyết, trong lòng thầm nói:

- Chỉ San không thể biết huyễn trận được, người bố trí huyễn trận lẽ nào lại là nữ tử kia?

Nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ của Trận U Tuyết, trong lòng Vạn Hỏa đột nhiên run lên, Chỉ San thuộc dạng nữ tử cao quý và đầy trí tuệ còn nữ tử lúc trước kia thì căn bản chính là tiên nữ chốn phàm tục, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều hận không thể ôm nàng vào lòng, khiến nàng không phải chịu bất cứ thương tổn nào.

- Lẽ nào nữ tử đó biết trận pháp sao? Hoặc là ...... nàng là người của Trận tông thần bí kia sao?

Vạn Hỏa dần chìm vào trầm tư.

Trong căn phòng bên trong tiểu viện, Lôi Cương vẫn chưa tỉnh lại, Trận U Tuyết ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lôi Cương, khuôn mặt thánh khiết hằn vết lệ đau thương, khi nãy Chỉ San kể lại chuyện lúc trước của Lôi Cương cho Trận U Tuyết nghe khiến Trận U Tuyết nhớ lại dáng vể của Lôi Cương khi hắn mới đến không gian Trận tông, nước măt không kềm được cứ thế theo nhau rơi xuống. Khuôn mặt như hoa thấm đẫm nước mắt khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Trận U Tuyết ở trong Trận tông chưa từng phải trải qua bất cứ sóng gió gì thì đối với chuyện Lôi Cương bị cao thủ ngũ giới truy sát cảm thấy vô cùng đau đớn lẫn bất an.

Chỉ San ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, khuôn mặt hoàn mĩ đầy vẻ lo lắng lẫn bất lực, mặc dù chuyện truy sát đã qua nhưng nếu tin tức Cương Ma còn sống bị truyền ra thì rất có thể sẽ dẫn đến việc chúng tu luyện giả của Dung Luyện giới một lần nữa tiến hành truy sát Lôi Cương. Đây là điều mà Chỉ San không muốn thấy chút nào. Mà với tính cách của Vạn Hỏa thì hắn nhất định sẽ truyền tin này ra. Bây giờ có thể giam giữ hắn được nhất thời nhưng chẳng thể giữ hắn được cả đời. Chỉ còn hi vọng trước lúc đó Lôi Cương có thể tỉnh lại.

Trong khi hai nữ tử đang lo lắng thì lúc đó Lôi Cương lại đang ở trong không gian hư vô, không, bây giờ có lẽ không thể gọi là không gian hư vô được nữa rồi mà là một không gian phát ra quang mang bảy màu mông lung, Lôi Cương bàn tọa trong không gian bảy màu đó, hai mắt nhắm chặt, cảm ngộ Khai Thiên thức thứ ba mươi sáu và Khai Thiên thức thứ ba mươi bảy.

Lúc này, không gian phát ra quang mang bảy màu dần dần trở nên ảm đạm, sau cùng không gian đó trực tiếp vỡ nát, thần trí của Lôi Cương quay lại với não bộ, âm thầm tự lẩm bẩm nói:

- Vẫn chưa được, Khai Thiên thức thứ ba mươi bảy vẫn không có cách nào lĩnh ngộ ra?

Hơn một năm nay, Lôi Cương chỉ lĩnh ngộ được Khai Thiên thức thứ ba mươi sáu còn thức thứ ba mươi bảy thì khiến cho Lôi Cương không thể tiếp cận. Hắn đã thử mấy lần đều là đến khi đến kkông gian bảy màu mông lung thì dừng lại, chỉ có thể đứng im nhìn không gian vỡ nát mà thôi. Lôi Cương than thầm một tiếng, sau giây lát suy nghĩ, Lôi Cương định tạm thời bỏ qua, có cơ hội thì lại lĩnh ngộ, theo đó thần thức liền quay lại với não bộ.

Khi Lôi Cương mở bừng hai mắt ấn nhập vào tầm nhìn của Lôi Cương chính là một Trận U Tuyết đôi mắt đỏ hoe, mặt đầy dấu lệ, nhìn thấy hình dạng đó của Trận U Tuyết, trái tim Lôi Cương đột nhiên thắt lại, nói:

- U Tuyết sao thế?

Hai người Trận U Tuyết, Chỉ San toàn thân chấn động, Trận U Tuyết quay đầu lại nhìn Lôi Cương, nước mắt lại không kìm được lã chã tuôn rơi, còn Chỉ San thì trực tiếp đứng bật dậy, song mục kinh hỉ nhìn Lôi Cương, nói:

- Cương Ma, ngươi tỉnh rồi?

Lôi Cương ngây người, nhìn Trận U Tuyết, khóe miệng hiện ra một nét cười, ngồi lên nhìn Chỉ San nói:

- Chỉ San, đã lâu không gặp. Không ngờ sau lần chia tay ở Cửu U giới còn có thể gặp được nàng.

Chỉ San cắn chặt đôi môi, gật gật đầu, đột nhiên nhớ lại điều gì sắc mặt hơi biến, lặng lẽ nhìn Lôi Cương chằm chặp.

Lôi Cương lại nghi hoặc quay đầu nhìn Trận U Tuyết đang nước mắt như mưa, cười nói:

- Là kẻ nào to gan dám làm U Tuyết của chúng ta khóc thế này? Xem ta làm sao dạy dỗ hắn?

- Hứ

Trận U Tuyết lập tức lau khô lệ, miễn cưỡng cười nói:

- Thế thì ngươi mau dạy dỗ chính mình đi, nhớ là phải dạy dỗ thật mạnh tay vào mới được. Hứ.

Lôi Cương từ trên giường đứng dậy nhìn Trận U Tuyết nói:

- Được rồi, ta không sao, đừng lo lắng nữa. Ta đã nhận lời với bát sư huynh là sẽ chăm sóc nàng cẩn thận rồi mà.

Trận U Tuyết gật gật đầu, một giọt lệ long lanh như thủy tinh lại không kìm đươc mà rơi xuống, vô cùng phức tạp nhìn Lôi Cương.

- U Tuyết, nàng mà khóc thì sẽ không còn đẹp nữa rồi.

Lôi Cương vuốt vuốt sống mũi Trận U Tuyết nói.

Chỉ San ở một bên lặng lẽ đứng nhìn, trong lòng không biết sao lại buồn bã đến mức hô hấp có phần khó khăn, nàng dường như đang là một người thừa vậy.

Dường như cảm nhận được tâm tình của Chỉ San, Lôi Cương lại quay đầu nhìn Chỉ San nói:

- Chỉ San, xem ra chúng ta quả thật là có duyên.

Khuôn mặt Chỉ San thoáng hiện lên nét cười nói:

- Thật sao? Nhìn thấy ta cũng không chào hỏi một tiếng, lẽ nào Cương Ma thống lĩnh không muốn gặp Chỉ San đến thế sao?

Âm thanh đến cuối cùng mang theo không ít ý ai oán cộng thêm với khuôn mặt hoàn mĩ thật mê hoặc lòng người.

Lôi Cương ngượng ngùng cười, đoán được ý trong mắt Lôi Cương, nhất định là vì chuyện lúc ở đại hội bỏ thầu, thế nên Lôi Cương nói:

- Lúc đó có cao thủ của Hỏa Huyền tông ở đấy, ta sợ thu hút sự chú ý của hắn, nên mới không dám nhận nàng.

Tiếp đó Lôi Cương thu lại nụ cười, nhìn Chỉ San nói:

- Chỉ San, ta muốn nhờ nàng giúp một chuyện.

Chỉ San nghe xong ngớ người nói:

- Chuyện gì? Chỉ San có thể giúp thì sẽ tận lực giúp.

- Giúp ta điều tra hạ lạc của một người.

Trong mắt Lôi Cương lóe lên hàn quang, thấp giọng nói. Trận U Tuyết lúc đó cũng đã ngừn khóc lặng lẽ nhìn hàn quang lóe lên trong mắt Lôi Cương.

- Ai?

Chỉ San nghi hoặc hỏi.

- Lôi Ma!

Lôi Cương chậm rãi nói, trong mắt lộ ra một tia tinh quang, sau đó nói tiếp:

- Giúp ta tìm hiểu xem hắn có còn ở Tiên Đạo giới hay không. Phải nhanh.

- Lôi Ma? Là Lôi Ma tam hành chi thể danh chấn ngũ hành thế giới của Tiên Đạo tông?

Chỉ San hít vào một hơi lạnh, chấn kinh nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương gật gật đầu.

- Cương Ma ...... ngươi ........ ngươi có mâu thuẫn gì với hắn sao? Lôi Ma này ta gặp qua một lần, là lúc ở ngũ giới mãnh hội. Hắn với tam hành chi thể kinh tuyệt đả bại thanh niên cao thủ số một của đại tông phái các giới, sau cùng bị Kim Cuồng Chiến của Kim Cương tông đánh bại. Có điều, Kim Cuồng Chiến có thể đánh bại Lôi Ma là do đã nhờ đến tiên khí cực kì lợi hại, nếu không thì mãnh hội lần đó Lôi Ma nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Khi đó gia gia cũng tán thưởng Lôi Ma là đệ nhất thiên tài của Ngũ Hành giới, thành tựu sau này là không thể đếm được. Người này tốt nhất là không nên đụng tới.

Chỉ San khuôn mặt nghi trọng nói, nàng tưởng Lôi Cương tìm Lôi Ma vì muốn báo thù gì đó nên mới khuyên Lôi Cương như thế.

Lôi Cương hiện lên nét cười khổ, trong lòng không biết là vui hay sao mà tiếp đó Lôi Cương nói:

- Chỉ San nàng đoán nhầm rồi. Ta và Lôi Ma là anh em ruột, hắn là ca ca của ta. Tên thật của ta là Lôi Cương!!

Đôi môi đào của Chỉ San dần hé ra, tròn mắt há miệng, đôi mắt đầy vẻ không thể tin được nhìn Lôi Cương, bên tai không ngừng vang lại lời nói của Lôi Cương.

Ta và Lôi Ma là anh em ruột? Là đệ đệ của Lôi Ma đệ nhất thiên tài ngũ hành giới?

Trận U Tuyết nghi hoặc nhìn khuôn mặt chấn kinh của Chỉ San rồi lại nghi hoặc quay đầu nhìn Lôi Cương, mặc dù không biết Lôi Ma là ai nhưng từ trong lời nói của hai người thì cũng nghe ra được vài thứ, mắt phụng trừng lên, rít giọng:

- Hay ha, ngươi dám lừa ta? Ngươi tên là Lôi Cương chứ không phải Cương Ma?

Lôi Cương liên tục cười khổ, nhìn Trận U Tuyết nói:

- Sau này sẽ giải thích với nàng.

Sau đó lại nhìn Chỉ San nói:

- Ta muốn nhanh chóng xác định ca của ta hắn có còn ở Tiên Đạo tông hay không? Lúc trước cao thủ của Hỏa Huyền tông kia nói có một thần bí nhân có liên quan với ta đã từng đến Hỏa Huyền tông.

Lôi Cương nói đến sau cùng thì gần như là nghiến chặt răng mà rít giọng ra, trong mắt sát khí trùng trùng.

Chỉ San mím môi gật đầu nhìn Lôi Cương nói:

- Thì ra ngươi tên là Lôi Cương, không phải Cương Ma, ta sẽ nhanh chóng liên hệ với Vạn Tượng các ở Tiên Đạo giới giúp ngươi xác minh tung tích của Lôi Ma.

Tâm tình Chỉ San lúc này rất phức tạp, không biết là vui hay là hụt hẫng, vui là vì Lôi Cương nói ra tên thật của hắn, hụt hẫng là vì nàng đối với Lôi Cương hiểu biết quá ít, quá ít.

- Uhm, càng nhanh càng tôt.

Lôi Cương nghi trọng gật gật đầu.

Chỉ San gật gật đầu. Nhìn Trận U Tuyết một cái rồi nói:

- Ta lập tức đi thông báo, hai người ở đây đợi một lát.

Nói rồi Chỉ San nhanh chóng rời khỏi phòng.

Thấy Chỉ San rời đi, Lôi Cương thở ra một hơi trọc khí, bây giờ chỉ có thể đợi mà thôi, nếu ca ca quả thật không ở Tiên Đạo giới, thế thì ........ trong mắt Lôi Cương bạo phát sát cơ. Rất lâu sau đó, Lôi Cương đè nén sát cơ trong lòng nhìn Trận U Tuyết, nặn ra một nụ cười nói:

- Ta tên Cương Ma, cũng gọi là Lôi Cương. Mấy ngày nay khiến nàng lo lắng, vài ngày nữa ta dẫn này đi du lịch Dung Luyện giới, sao hả?

Trận U Tuyết khuôn mặt tươi rói nói:

- Được, nói rồi phải giữ lời đó nha.

Sau đó như nhớ ra điều gì, Trận U Tuyết nhìn ra Vạn Hỏa đang ngồi chắp bằng ở cách cửa tiểu viện không xâ nói:

- Hắn biết ngươi vẫn còn sống, nên ta đã bố trí một đạo huyễn trận vây khốn hắn, không ngò ngươi lại kinh lịch qua chuyện như thế, lúc đó ngươi thụ trọng thương tiến nhập Trận tông đều là do bị bọn họ truy sát sao?

Lôi Cương ngây người, trong lòng nhanh chóng hiểu ra Chỉ San đã đem tất cả kể lại cho Trận U Tuyết nghe, gật gật đầu nói:

- Uhm, lúc đầu là bị cao thủ của Hỏa Huyền tông truy sát, có điều nếu không có hắn ta cũng không thể tiến nhập Trận tông, càng không thể quen được với Trận U Tuyết nàng rồi.

Khuôn mặt Trận U Tuyết lúc đầu đầy vẻ đau thương nhưng nghe đến khúc cuối thì lại nở ra nụ cười, khuôn mặt nhanh chóng biến thành màu hoa đào.

Lôi Cương nhìn Trận U Tuyết rồi quay đầu nhìn Vạn Hỏa đang ngồi ở đấy, suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Nếu hắn đã cố chấp muốn truyền tin này ra ngoài thì bây giờ ta sẽ lau chùi sạch sẽ mọi dấu vết tại đây.

Âm thanh lạnh lùng lộ ra ý khát máu nồng đậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.