Lôi Cương nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích, ngủ say. Hắn dường như đang mơ, mơ bản thân đã trở thành người cường đại, một đòn của hắn có thể đánh chết hai mươi bốn vị trưởng lão. Lôi Cương tận hưởng cảm giác bản thân không phải lùi bước một chút nào, dù phải đối mặt với ba vị trưởng lão, hắn vẫn không sợ. Có điều, cảm giác này làm Lôi Cương thấy không thực. Tuy hắn có thể đánh bại cường giả cấp bậc đại tôn thật, nhưng cường giả đại tôn địa giai rất khó đánh bại, nói gì đến ba vị trưởng lão kia.
Hơn nữa, Lôi Cương còn mơ thấy bản thân đã hoàn toàn dung hợp với bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, Lục Vương trong cơ thể hắn đã càng mạnh hơn nhiều. Mọi chuyện trong mơ đều là những thứ hắn mong đợi nhưng suy ngẫm một hồi, hắn lại cảm giác những thứ này hết sức chân thực, chân thực đến mức hắn không tìm ra bất cứ sai sót nào. Lôi Cương chợt nhớ ra tình trạng của bản thân hắn, giật mình tỉnh lại, cảnh giác nhìn bốn phía, chợt ngây người, không còn ai ở quanh hắn nữa?
Lôi Cương đứng lên. Một luồng sức mạnh vô tận bất ngờ tuôn ra từ cơ thể hắn. Hắn vội vã kiểm tra cơ thể, lại kinh hãi nhận ra bản thân thực sự đã hoàn toàn dung hợp với cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Tức thì, Lôi Cương xem xét một lượt trong không gian nội tạng của hắn, lại phát hiện không gian đó giờ đã lớn bằng một giới, lớn đến mức Lôi Cương phải khiếp sợ. Hắn thật không thể tin nổi, dường như giấc mơ hắn có lúc trước chính là hiện thực vậy.
-Chuyện gì đã xảy ra? Sao ta lại có sức mạnh như vậy?
Lôi Cương nghiêm nghị, cẩn thận suy xét. Hắn mang máng nhớ bản thân đã đánh chết năm con sói khổng lồ. Suy nghĩ một hồi, hắn lại phát hiện giấc mộng vừa rồi không phải là những gì hắn mơ, mà chính là sự thực đã xảy ra.
-Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ta lại không có ấn tượng gì hết? Tại sao ta lại cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ thôi?
Lôi Cương tĩnh tâm, phát hiện có rất nhiều chuyện hắn không thể giải thích được. Chợt hắn biến sắc, thần thức lần nữa đi vào trong không gian nội tạng, phát hiện mấy Vương đã biến mất. Hắn hít sâu mấy hơi, kiểm tra khắp nơi, cuối cùng mới chắc chắn Lục Vương đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian sáu hành. Chuyện này khiến Lôi Cương ngây người, tầm quan trọng của Lục Vương hắn hiểu rất rõ. Nếu như không có Lục Vương thì khả năng tấn công của hắn sẽ lại như trước, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của cơ thể, không thể dung hợp sức mạnh của sáu hành.
-Lục Vương biến mất rồi, rốt cuộc bọn chúng đã đi đâu?
Lôi Cương trầm tư. Hắn chợt phát hiện trong trận chiến lúc trước, đích thực hắn đã nửa mê nửa tỉnh, bản thân làm gì cũng không nhớ rõ nổi nữa.
Chợt, Lôi Cương vụt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía trước. Một hư ảnh chậm rãi hiện lên trước mặt hắn. Lôi Cương hết sức đề phòng, nhìn chằm chằm hư ảnh này, thấp giọng quát:
-Ngươi là ai?
Hư ảnh này vừa hiện lên, diện mạo vốn chưa thấy rõ kia cũng dần rõ lên, như thể lớp sương mù che phủ khuôn mặt đã bị đẩy lui đi vậy. Gương mặt người này nhăn nheo, từng nếp nhăn trên trán hằn rõ, trên khuôn mặt lão lốm đốm chấm đồi mồi như da con người bình thường, chẳng khác nào những lão giả đã bước nửa chân vào quan tài. Mái đầu lão lơ thơ vài cọng tóc như cỏ dại rơi rụng, trên trán lão có một ấn ký hình một con tiểu long màu đen. Con tiểu long này sống động như thật, không ngừng phát ra lớp sương màu đen. Có điều, Lôi Cương chỉ có thể nhìn rõ người con rắn này, nhưng không thể thấy được hai mắt nó.
Lão giả cười cười, nói:
-Ta là tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, Long Đằng, cũng là Vương của Thần Loạn Tinh.
Lôi Cương giật mình, tổ tiên của Viêm Long??? Người này chính là Vương của Thần Loạn Tinh, cũng là Vương của tổ tiên Viêm Long sao? Chuyện này khiến Lôi Cương hết sức khiếp sợ. Viêm Long Nhất Mạch đã sớm bị tiêu diệt, vậy mà giờ lại có một người là tổ tiên đời thứ nhất xuất hiện, lại còn là Vương của Thần Loạn Tinh nữa. Nếu lão thực là tổ tiên của Viêm Long, vậy thì làm sao lão có thể tránh được sự truy sát của thánh thú?
-Ngươi dù chỉ là con người nhưng trong cơ thể lại có huyết mạch tinh khiết của tổ tiên đời thứ hai của Viêm Long, có thể trở thành người của tộc Viêm Long Nhất Mạch ta. Ngươi có từng kinh ngạc vì sao Viêm Long Nhất Mạch ta lại sớm bị tiêu diệt hoàn toàn như thế không?
Vẻ tươi cười của lão giả hết sức gượng ép, dù sao nếu có người nào bị tiêu diệt cả bộ tộc như thế thì cũng đều không thể vui nổi được.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm lão giả, thầm suy tính. Hắn vẫn chưa nói gì, yên lặng, đợi lão giả nói tiếp.
-Lúc trước, lão phu đánh bại đệ tử chân truyền của lão quái Huyền Hỗn, chính vì thế mà Viêm Long Nhất Mạch mới rước phải tai họa, bị tiêu diệt sạch. Ta cũng suýt chút nữa bị hồn phi phách tán, nhưng ta dù sao cũng là tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, sinh ra từ hỗn độn. Huyền Hỗn tuy mạnh nhưng vẫn không thể tiêu diệt ta hoàn toàn, có điều lão quái đó đã phong ấn ta trong Thần Loạn Tinh. Chính vì thế ta mới được gọi là Vương của Thần Loạn Tinh.
Lão giả chậm rãi nói.
-Huyền Hỗn?
Lôi Cương thất kinh, vẻ mặt khó hiểu, nhưng hắn lại chợt cảm nhận được có điểm bất thường, thấp giọng nói:
-Thánh thú Huyền Hỗn? Là thánh thú Huyền Độn sao?
-Là Huyền Hỗn. Thánh thú Huyền Hỗn và thánh thú Huyền Độn đều sinh ra từ buổi sơ khai của hỗn độn, vào cùng một thời điểm trong hỗn độn. Huyền Hỗn không phải là Huyền Độn, nhưng nếu kết hợp Huyền Hỗn và Huyền Độn thì không người nào trong Hỗn Độn này có thể địch nổi a.
Lão giả thở dài than thở.
Lôi Cương nghe thấy thế thì hết sức nghiêm nghị. Huyền Độn và Huyền Hỗn cùng sinh ra một lúc sao? Câu nói cuối cùng của tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, Long Đằng nói làm hắn hết sức lo lắng, Tiểu Giác là thánh thú Huyền Độn, như vậy thánh thú Huyền Hỗn rất có thể sẽ uy hiếp đến y. Lúc này, Lôi Cương không kìm nổi nỗi lo lắng, hỏi:
-Tổ…Tổ tiên, thánh thú Huyền Độn giờ đã xuất hiện, như vậy có phải thánh thú Huyền Hỗn này cũng đã…
Lôi Cương còn chưa nói xong, Long Đằng đã biến sắc, thấp giọng nói:
-Ngươi nói là thánh thú Huyền Độn đã xuất hiện rồi sao?
-Vậy thánh thú Huyền Độn này đã đạt đến trình độ nào rồi? Nếu như để lão quái Huyền Hỗn nuốt lấy thì sự tình sẽ càng khó giải quyết thêm.
-Ta không biết. Y cũng vào giới Huyền Độn, nhưng chúng ta vạn năm rồi không gặp nhau. Lúc trước, y chưa sinh ra được bao lâu đã có sức mạnh rồi. Chờ một chút, lão nói là thánh thú Huyền Hỗn nuốt thánh thú Huyền Độn sao?
Lôi Cương nghiêm nghị nói.
Long Đằng giật mình, chăm chú quan sát Lôi Cương, hết sức kinh ngạc, nhưng ánh mắt lão lại có vài phần vui sướng. Lão trầm ngâm một hồi lâu, nói:
-Trong hỗn độn chỉ có thể có một Huyền Độn, một Huyền Hỗn. Nếu như ngươi nói thánh thú Huyền Độn đã sinh ra chưa được bao lâu thì cũng có nghĩa là thánh thú Huyền Độn đời trước đã không còn sống nữa. Lão quái Huyền Hỗn sống đã vô số năm, mấy năm nay thực lực của lão ngày một thăng tiến. Giờ, lại có một thánh thú Huyền Độn trẻ xuất hiện, rất có thể y đã bị thánh thú Huyền Hỗn nuốt mất rồi.
Lôi Cương biến sắc. Nỗi đau đớn cùng sự lo lắng trong lòng khiến hắn nhất thời cảm thấy khó thở. Đôi mắt đỏ hoe, hắn nói:
-Tổ tiên, ngươi chắc chứ?
Tiểu Giác chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lôi Cương, hai người chẳng khác nào cha con vậy.
Long Đằng chưa trả lời ngay, đôi mắt lão ánh lên vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng, lão nhìn Lôi Cương, trầm giọng nói:
-Cũng chưa chắc. Ta nghe nói, Huyền Hỗn khi xưa không hiểu vì sao mà bị trọng thương, cũng có thể lão vẫn chưa khỏi hẳn. Hiện giờ, tốt nhất là nên đi tìm thánh thú Huyền Độn, càng sớm càng tốt!
-Thế nhưng ta cũng không biết y ở đâu. Giới Huyền Độn này quá rộng lớn.
Lôi Cương lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Long Đằng sáng rực, lão trầm giọng nói:
-Ta sẽ phái ngươi đi tìm, ngươi cứ gia tăng sức mạnh trước đi. Mấy năm nay, ta đã cho người thu gom rất nhiều nguyên thạch, giờ nhiệm vụ hàng đầu của ngươi là phải hấp thu nguyên thạch, gia tăng thực lực bản thân.
Long Đằng vừa nói xong, trong không gian bất ngờ xuất hiện vô số, vô số nguyên thạch. Linh khí trong không gian cũng tăng lên nhiều. Lôi Cương nhìn bốn phía xung quanh, hít một hơi thật sâu, mừng rỡ. Số nguyên thạch này quá nhiều, vượt ngoài sức tưởng tượng của Lôi Cương.
Nhìn đi nhìn lại, khắp nơi đều là nguyên thạch, hơn nữa có đủ nguyên thạch của sáu hành.