Trọng Khuê và Trọng Vân nghe thấy tiếng nói tang thương này liền đồng thời tỏ vẻ mừng rỡ, oán hận nhìn Lôi Cương một cái, khóe miệng lộ vẻ cười cợt.
Uỳnh ầm ầm…
Thanh âm như sấm rền vang lên, một đạo hào quang thoáng hiện, gần như trong nháy mắt, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Mắt Lôi Cương co lại, người này hiện ra mà không dùng đến tu vi, chỉ dùng tốc độ nhanh đến cực điểm từ chân trời đến đây hầu như chưa đến thời gian một hơi thở. Từ tiếng vang như sấm rền có thể thấy, người này vừa cấp tốc chạy đến, tiếng sấm rền là do hắn đạp phá hư không mà ra.
Người vừa đến tướng mạo cực kỳ anh tuấn, một thân bạch y phong độ như đệ tử phong lưu thế tục, nhưng khí tức người này phát ra lại có chút khủng khiếp, khí thế ngút trời, không gian sau lưng hắn như bị vặn vẹo đi. Khí thế cường đại như vậy có thể nói là rất kinh người. Nhưng hai mắt người này lại có vẻ vô cùng tang thương, như thể đã nhìn thấu mọi điều vậy, mái tóc đen mềm mại như dòng suối xõa trên vai, trên trán hắn có một ấn ký màu lam đậm, nếu quan sát kỹ có thể nhìn ra ấn ký này nhìn tựa như cánh tay.
Người này vừa đến, Lôi Cương đã cảm thấy sự uy hiếp không nhỏ. Hai mắt hắn ngưng trọng đánh giá nam tử kia. Mà nam tử này cũng đang đánh giá Lôi Cương. Cuối cùng, nam tử này tán thưởng nói:
- Nhục thể có thể sánh với trung kỳ lam cấp lại không phải tộc nhân Cổ Tu ta, ta thật hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc làm sao có được tu vi như vậy?
Trọng Khuê và Trọng Vân nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt nhìn Lôi Cương thêm vài phần tôn kính. Trung kỳ lam cấp, đây đã có thể sánh với nhục thể của trưởng lão tộc Cổ Tu rồi à. Trước đó bản thân lại dám lớn tiếng mà không biết ngượng với hắn, khiến họ hơi đỏ mặt. Tính cách của tộc Cổ Tu rất thẳng thừng, nhưng với thực lực, không… nên nói là đối với lực lượng của nhục thể thì cực kỳ sùng bài. Tuy trước đó oán hận Lôi Cương ra tay độc ác, nhưng sau khi biết được thực lực của hắn, oán hận của họ cũng theo đó bay đi.
- Hai người các người giờ còn sống được là do Lôi đạo hữu hạ thủ lưu tình, nếu không các ngươi đã không còn tồn tại nữa rồi.
Nam tử anh tuấn lạnh lùng nói, tiếp đó, hắn lại nhìn Lôi Cương, mặt mỉm cười nói:
- Lôi đạo hữu, ta là Trọng Phong, trưởng lão thứ hai mươi ba của tộc Cổ Tu, ta đánh với ngươi một trận được không?
Lôi Cương lượng lự một lát, thầm cân nhắc một phen rồi đáp:
- Trọng trưởng lão, tu vi tại hạ…
Lôi Cương còn chưa nói hết, Trọng Phong đã nói:
- Lôi đạo hữu, ta sẽ áp chế tu vi, chúng ta chỉ chiến bằng lực lượng nhục thể.
Trọng Phong cười nói, lập tức thu liễm khí tức toàn thân, tu vi bị áp chế xuống trong nháy mắt, rồi hơi lùi lại mấy bước, nhìn chăm chú Lôi Cương.
Còn hai người Trọng Khuê và Trọng Vân thì vội vàng lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, tiếp đó nhanh chóng lui lại, bay qua một ngọn núi cao khác theo dõi trận chiến.
- Đã vậy, tại hạ xin luận bàn một phen với trưởng lão.
Lôi Cương rất có thiện cảm với sự hào sảng của Trọng phong, liền không nói gì thêm nữa, lui lại mấy bước, chuẩn bị chiến đấu.
- Lôi đạo hữu, cẩn thận.
Trọng Phong hô nhẹ một tiếng, mặt đất đột nhiên nổ tung. Trọng Phong hóa thành tàn ảnh, tiếng phá không vang lên từ bốn phương tám hướng quanh Lôi Cương. Lôi Cương hít sâu một hơi, hắn gầm nhẹ một tiếng, cơ thịt toàn thân rung động, kết hợp chặt chẽ hình thành nên một bức tường thịt cứng rắn. Hắn không chống đỡ, mà đứng nguyên tại chỗ, nghênh tiếp công kích của Trọng Phong.
Bình bình bình!
Từng tiếng chấn vang nặng nề nổ trên người Lôi Cương. Mỗi một tiếng vang lên đều làm xiêm y chế từ lông hổ vàng của Lôi Cương hiện ra một lỗ lớn, khi những tiếng nổ đó qua đi, áo hắn gần như đã hóa thành mảnh vụn rơi trên đất. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng có phần lĩnh hội được mức lực lượng của Trọng Phong, hai mắt hắn lóe lên tinh quang. Ngay thời khắc này, thân thể chợt động, hắn lên trước, hữu thủ làm thành ưng trảo, trực tiếp vồ về phía trước.
Phía trước vốn không có vật gì, khi hữu thủ của Lôi Cương hạ xuống liền hiện ra một tàn ảnh, hữu thủ hắn như linh xà chụp về hư ảnh này, đầu gối phá không đánh đi. Trọng Phong vừa hiện ra chỉ cảm thấy uy hiếp cận kề, hai tay hắn vụt bảo vệ phần ngực.
Ầm!
Đầu gối Lôi Cương chọc mạnh lên hai tay Trọng Phong, lực lượng cường đại như nước lũ cuốn vào nội thể Trọng Phong, khiến thân thể hắn không cẩn thận bị hất bay ngược lại. Lôi Cương cũng không định dừng tay, tay trái lại chụp đến thân thể Trọng Phong, tay phải vụt ngưng thành quyền như mãnh thú phá không đánh vào Trọng Phong.
Keng…
Tiếng vang lên như tiếng gõ chuông đồng, hữu quyền Lôi Cương đánh lên ngực Trọng Phong, mà ngực Trọng Phong thì cứng rắn như huyền thiết, lực một quyền của Lôi Cương không ngờ lại bị bật lại. Hắn chỉ thấy hữu thủ tê liệt, lúc còn đang sững ra, thì song quyền của Trọng Phong như phong ba bão táp đã đánh đến hắn. Hắn không thể không lùi lại liên tiếp, hai tay giao nhau bảo vệ phần đầu, chống đỡ công kích của Trọng Phong.
Công kích của Trọng Phong không ngừng phát ra, ép Lôi Cương đến sát mép núi cao. Lôi Cương hít sâu một hơi, không tiếp tục chống đỡ nữa, mà đạp chân phải xuống, người như tên bắn lao về Trọng Phong phía trước.
Bình!
Hai bên va chạm nhau gây ra sóng chấn động kịch liệt khuếch tán ra xung quanh. Thân thể hai người vội vàng tách ra, đồng thời cùng lùi lại hơn mười bước, nhìn nhau một cái, trong mắt hai người rực lên chiến ý, đặc biệt là Lôi Cương. Ở Thú Hoàng Tinh, do giao thủ với thần thú quá nhiều, Lôi Cương giờ có chút khó khăn khi phát tiết lực lượng nhục thể. Cao thủ Trọng Phong với nhục thể bất phân cao thấp với Lôi Cương kia khiến hắn rất thích thú.
Xa xa, Trọng Khôi cùng Trọng Vân đều thấy rùng mình, đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ kinh hãi. Chỉ nghe Trọng Vân nói:
- Lôi Cương này lại có thể chiến với trưởng lão Trọng Phong, hơn nữa còn bất phân cao thấp. Nhục thể của hắn không ngờ đã đạt đến đẳng cấp mạnh mẽ như vậy. Mà hắn vốn chỉ là một người thường, sao có thể tu luyện đến mức này?
- Người này chắc chắn đã áp chế tu vi, nếu không chắc chắn không thể đạt đến đẳng cấp như vậy.
Hai mắt Trọng Khuê dán chặt vào phía trước, trầm giọng nói.
Hai người bọn họ gần như không thể nhìn rõ Lôi Cương và Trọng Phong giao chiến ra sao, tốc độ hai người nhanh đến cực điểm, chỉ có thể thấy được tàn ảnh và những tiếng đinh tai nhức óc.
- Ờ, có lẽ là vậy. Có điều, hắn và trưởng lão Trọng Phong rốt cuộc ai mạnh hơn ai? Ta có thể nhìn ra, hai bọn họ đều chưa xuất toàn lực.
Trọng Vân nói tiếp. Hai người dán chặt mắt nhìn về phía trước, rất muốn nhìn rõ động tác của hai người kia.
- Không tồi, Lôi đạo hữu, kế tiếp, Trọng Phong sẽ xuất toàn lực, hy vọng Lôi đạo hữu cũng vậy.
Trọng Phong cười nói.
Lôi Cương gật nhẹ, đáp:
- Ta sẽ huy động toàn lực.
Lôi Cương trước đó chưa hề dùng đến trọng kình, mà chỉ dựa vào lực lượng nhục thể. Hắn cảm nhận ra được Trọng Phong cũng vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thân thể đồng thời chợt động.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai người bắt đầu giao chiến thực sự. Lôi Cương tăng từ mười trọng kình lên mười lăm trọng kình, còn Trọng Phong cũng bắt đầu bạo phát trọng kình ra. Công kích của hai người va chạm vào nhau tạo ra lực lượng, sóng chấn động bắn ra làm không gian bị chấn vỡ, lực lượng cường đại khiến Trọng Khuê và Trọng Vân há mồm trợn mắt.
- Mười sáu trọng kình!
Lôi Cương tránh khỏi một kích mạnh mẽ của Trọng Phong, thân thể nghiêng đi, một quyền không chút do dự sử dụng mười sáu trọng kình đánh lên ngực Trọng Phong. Trọng Phong cũng chợt chuyển người, lúc Lôi Cương đánh lên ngực hắn, hai tay hắn như mãnh thú đánh lên ngực Lôi Cương.
Ầm!
Ầm ầm!
Âm thanh vang tận trời cao. Những chấn động do giao chiến nơi này gây nên đã làm không ít đệ tử tộc Cổ Tu xôn xao đến quan sát.
Phù!
Trọng Phong nhanh trong lùi lại, thở mạnh một hơi, gương mặt anh tuấn giờ có phần tái nhợt, mái tóc mềm mượt cũng cực kỳ rối loạn, bạch y trên người đã nát vụn, để lộ ra nhục thể tráng kiện. Hắn liên tiếp lùi lại hơn mười bước bên mép núi cao mới miễn cưỡng dừng lại được. Hự một tiếng, gương mặt tái nhợt lại hơi đỏ lên, hắn đang miễn cưỡng chống đỡ trọng kình của Lôi Cương. Cái khiến hắn chấn động là mười sáu trọng kình của Lôi Cương, thân là trưởng lão tộc Cổ Tu như hắn cũng chỉ có thể phát huy ra mười sáu trọng kình mà thôi. Hắn kinh ngạc vô cùng nhìn Lôi Cương, vẻ tán thưởng trong mắt hết sức rõ ràng.
Còn Lôi Cương, song quyền ẩn chứa mười sáu trọng kình của Trọng Phong gần như cũng khiến cơ thịt hắn nứt toác. Miễn cưỡng hóa giải lực lượng này, Lôi Cương cũng đã đứng bên mép núi cao, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Hắn nhìn chăm chú Trọng Phong, tươi cười nói:
- Không hổ danh là trưởng lão tộc Cổ Tu, nhục thể quả nhiên mạnh vô cùng.
- Lôi đạo hữu đây là đang cười chê tại hạ hay sao? Ta rất muốn biết Lôi đạo hữu rốt cuộc có thể phát huy ra bao nhiêu trọng kình, có điều, trong thời gian ngắn ta không cách nào biết được, nếu chỉ dựa vào nhục thể, thì ta không phải đối thủ của ngươi.
Trọng Phong điềm đạm nói. Hắn không phải người không chịu nhận thua, từ quyền của Lôi Cương, hắn đã nhận ra được sự chênh lệch giữa bản thân và Lôi Cương rồi.
Sự tán thưởng trong mắt Lôi Cương càng thêm rõ ràng, hắn cười lớn đáp:
- Trưởng lão Trọng Phong, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến kiếm Lôi Cương ta luận bàn, ta sẽ còn ở đây rất lâu. Chỉ cần là đệ tử tộc Cổ Tu đều có thể tìm ta luận bàn, có điều tiền đề là phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị trọng thương.
Nếu là trước đó, thì hiển nhiên Trọng Phong sẽ cười nhạo, nhưng giờ phút này, hắn biết Lôi Cương có cái năng lực đó. Mười sáu trọng kình, hắn gần như đã cho rằng Lôi Cương là con rơi bên ngoài của tộc nhân Cổ Tu. Điều này cũng khó trách, bởi trừ tộc Cổ Tu ra, không có mấy người nhục thể có thể đạt đến trình độ cường đại như vậy.
- Đã vậy, Trọng Phong xin cáo lui trước, sau này sẽ đến luận bàn tiếp với Lôi đạo hữu. Còn về lời Lôi đạo hữu nói, Trọng Phong sẽ chuyển cho toàn bộ đệ tử tộc Cổ Tu.
Trọng Phong cười đáp. Hắn gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh vô số đệ tử tộc Cổ Tu đang luận bàn với Lôi Cương.