Liên tiếp nhiều ngày đều có đến ngàn vạn đệ tử Cổ Tu đến khiêu chiến Lôi Cương, hắn đều thẳng tay trấn áp, khiến bọn họ mặt đỏ tía tai mà rời khỏi. Nhưng cao thủ lam cấp những ngày này đều chưa xuất hiện, Lôi Cương cũng không vội, đằng nào cũng không thể rời khỏi nơi này, thơi gian của của hắn cũng coi như không ít. Chỉ là, thứ làm hắn luôn nghĩ đến là bí cảnh Cổ Tu.
Cổ Tu đã là gia tộc cổ xưa của thể tu, vậy bí cảnh Cổ Tu hiển nhiên có liên quan đến nhục thể. Lôi Cương muốn tiến vào trong đó, xem xem bí cảnh Cổ Tu nơi mà nhục thể sơ kỳ lam cấp cũng không chắc có thể thích ứng nổi rốt cuộc là nơi như thế nào. Có điều, hắn cũng biết rằng, bản thân hắn muốn vào sợ là không có khả năng, thiếu tông Cổ Tu như Trọng Luyện mới có thể tiến vào à.
- Ha ha, Lôi đạo hữu, ta lại đến kiếm ngươi luận bàn đây.
Đúng vào lúc Lôi Cương đang ngồi bàn tọa trầm tư, thì một tiếng của Trọng Phong lại từ chân trời truyền đến, manh theo tiếng nổ phá ầm ầm. Hai thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lôi Cương, tốc độ nhanh đến cực hạn gần như đã gây nên gió lốc. Người vừa đến chính là Trọng Phong cùng một lão già sắc mặt hồng hào, tóc bạc nhưng mặt trẻ trung. Lão mặc một áo bào rộng tay, dưới lớp áo thùng thình, cơ thể gầy gò càng có vẻ yếu ớt mỏng manh. Nhưng Lôi Cương không nghĩ như vậy, hắn không cảm thấy khí tức của lão già này, như thể, đây chỉ là một lão già bình thường. Có điều cành như vậy, càng làm hắn cảm thấy áp lực bội phần. Tu vi của lão già này thâm sâu khó lường, ấn ký trên trán lão đã là màu lam tím.
Nhận thấy ánh mắt của Lôi Cương, lão liền lộ ra nụ cười hòa nhã.
- Lôi đạo hữu, đây là Trọng Thiên, trưởng lão thứ chín của tộc Cổ Tu chúng ta.
Trong Phong đứng một bên liền giới thiệu với Lôi Cương. Vị cửu trưởng lão tên Trọng Thiên này cũng tươi cười nói:
- Nghe danh Lôi tiểu hữu nhục thể bất phàm, hôm nay lão phu đến lãnh giáo một phen.
Lôi Cương thầm chấn động, trưởng lão thứ chín? Hắn hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, đáp:
- Lôi Cương ra mắt cửu trưởng lão.
- Được rồi, Lôi đạo hữu, chúng ta luận bàn một phen, lần trước chiến còn chưa đã à.
Thân thể trọng phong chợt động, áo trực tiếp bị chấn nát, song quyền nắm chặt, nội thể phát ra tiếng vang như sóng cuộn, hắn không nhịn được, hào sảng nói.
Trọng Thiên lui lại, sau một tiếng chấn vang như sấm rền, hắn đã xuất hiện trên núi cao phía xa, ngồi bàn tọa xuống, chăm chú nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương cười khổ không thôi, nhìn Trọng Phong một cái, đáp:
- Đã như vậy, thì hãy luận bàn một phen. Có điều, vẫn một câu nói đó, trưởng lão vẫn phải dốc toàn lực đó.
Trọng Phong mỉm cười, trong phút chốc liền áp chế tu vi toàn thân xuống, chân phải hắn chợt động, cả người hóa thành một hư ảnh, ập về phía Lôi Cương. Lôi Cương cũng động, không chút yếu thế nghênh hướng Trọng Phong.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau gây ra bão táp, cả không gian chấn động ầm ầm. Trọng Phong thầm giật mình, lần này hắn đã sử dụng uy lực mãnh liệt của mười sáu trọng kình, nhưng lại cảm thấy mười sáu trọng kình của mình phảng phất như đã đánh lên huyền thiết không thể công phá nổi, toàn bộ bị bật lại. Không chỉ vậy, một lực lượng mạnh hơn phát ra từ hữu quyền của Lôi Cương, như nước lũ cuồn cuộn đập vào phòng ngự của Trọng Phong, khiến hắn trong một lúc bất cẩn liền bị bắn ngược lại. Chân phải Lôi Cương lại đạp lên trước, hữu thủ nhanh như chớp chộp lấy tay Trọng Phong đang bật ngược lại, tả thủ như mãnh thú không chút do dự vỗ về phía vai Trọng Phong. Một chưởng trông có vẻ nhẹ nhàng này lại ẩn chứa lực lượng cực mạnh, đủ để khiến trời long đất lở.
Trọng Phong hít một hơi, chợt chuyển thân, đột ngột đá một chân về phía bụng Lôi Cương.
Bình!
Một kích này của Trọng Phong khiến Lôi Cương không kịp phòng bị, trực tiếp đá thẳng lên phần bụng hắn. Lôi Cương chỉ thấy một lực lượng cực kỳ mãnh liệt như bị núi lớn va phải, khiến nội thể hắn rung lên, vội vàng lui người lại, nhưng hữu thủ vẫn không buông lỏng, chân phải chống ra sau. Bạo phát lực chống đỡ lực lượng này xong, tả thủ của hắn cũng chộp lấy hữu thủ của Trọng Phong, hai tay vụt dụng lực, nhấc bổng Trọng Phong lên, rồi lại trực tiếp đập Trọng Phong xuống đất như ném bao cát.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Núi lớn dưới chân Lôi Cương rung chuyển ầm ầm, như thể sắp trời long đất lở, thân thể Trọng Phong thì bị đập vào trong núi.
Hai mắt đục ngầu của Trọng Thiên ở núi cao phía xa lóe lên tinh quang, thần sắc cực kỳ ngưng trọng. Lão nhìn chằm chằm hai cánh tay Lôi Cương, mặt lộ vẻ trầm tư. Một quyền mạnh mẽ của Trọng Phong trước đó đánh lên người Lôi Cương không ngờ sau mấy bước thoái lui liền bị hóa giải, phòng ngự như vậy, nhục thể như vậy, đến Trọng Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
- Thôi bỏ đi, bỏ đi, Lôi đạo hữu, ta chịu thua. Rõ ràng đều là nhục thể lam cấp, vì sao ngươi lại có thể dễ dàng chống đỡ lực một quyền của ta như vậy? Đến mười sáu trọng kình còn chưa bạo phát thì đã bị ngươi hóa giải rồi.
Trọng Phong từ dưới đất bay lên, cả người nhếch nhác. Mặt hắn co quắp lại nhìn Lôi Cương. Hắn gần như phát điên đối với lực lượng của Lôi Cương, rõ ràng đều là trung kỳ lam cấp, bản thân cả hai lần đều không thể thắng nổi Lôi Cương.
Lôi Cương mỉm cười không giải thích gì, chỉ đáp:
- Chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
Trọng Thiên lúc này cũng đi tới, hắn nhìn Lôi Cương, cân nhắc một lúc rồi nói:
- Lôi đạo hữu, lão phu luận bàn với ngươi một phen được không?
Trọng Phong mỉm cười, tự giác rời khỏi ngọn núi cao này, còn Lôi Cương thì sững ra, ngầm đánh giá Trọng Thiên, trong lòng có phần do dự. Hắn nào dám coi thường cơ thể như sắp bị gió thôi bay kia của Trọng Thiên, thậm chí hắn còn cho rằng trong thân thể khom khom đó ẩn chứa lực lượng đến bản thân cũng không thể chống đỡ nổi. Hắn không khỏi đáp:
- Không biết cửu trưởng lão đã đạt đến đẳng cấp nào rồi?
- Ha ha, cao hơn ngươi một cấp, đỉnh cao lam cấp.
Trọng Thiên cười đáp.
Lôi Cương ngẩn ra, đỉnh cao lam cấp? Tương đương với cao thủ đỉnh cao thiên cấp hỗn độn? Hít sâu một hơi, trong lòng Lôi Cương không khỏi dâng lên chiến ý. Chiến một trận với đỉnh phong lam cấp, điều này khiến hắn không khỏi bắt đầu mong đợi, lập tức đáp:
- Cửu trưởng lão, mời!
Bất chợt, mắt Lôi Cương hoa đi, một lực bạo phát hùng hậu đột nhiên nổ ra từ nội thể Trọng Thiên, một bàn tay phải như núi Thái Sơn úp về phía hắn. Lôi Cương giật mình, hắn không thể tưởng tượng được thân thể khom khom như vậy sao có thể bạo phát ra lực lượng khủng khiếp mức này. Hắn gấp rút thoái lui, nhưng tốc độ bàn tay phải đó càng nhanh hơn, đánh lên ngực hắn. Hắn hít sâu một hơi, lực lượng trong người nhanh chóng bạo phát ra, cuộn trào mãnh liệt hội tụ vào tay phải, tay phải ẩn chứa lực lượng cường đại nghênh đón bàn tay phải đang đẩy đến kia.
Ầm!
Một lực hủy diệt từ trong song chưởng bạo phát ra, hình thành một sóng chấn động hình tròn bắn nhanh xuống đất và lên không.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Núi lớn dưới chân trực tiếp bị sóng chấn động này chấn nát vụn, bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm như đất trời nổi giận, khiến những đệ tử thanh niên đang gấp rút bay đến đều lần lượt dừng bước, nhìn sóng chấn động trong nháy mắt bao trùm trời đất mà kinh hãi vô cùng.
Thân thể Lôi Cương và Trọng Thiên liên tục thoái lui, song quyền chạm nhau gần như đã là một kích mạnh nhất của cả hai. Lôi Cương đã trực tiếp sử dụng hai mươi mốt trọng kình, lực lượng mạnh mẽ không kém gì Trọng Thiên. Hai bên va chạm nhau kinh thiên động địa, sắc mặt vốn hồng hào của Trọng Thiên đã có phần nhợt nhạt, tay áo rộng thùng thình đã bị chấn nát. Lão lại lấy ra một bộ áo bào màu ghi mặc lên người, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Lôi Cương hít sâu một hơi, lực mãnh mẽ của Trọng Thiên giờ vẫn còn điên cuồng công kích nhục thể của hắn, cơ thịt hắn đang kết hợp chặt chẽ chống đỡ. Hắn liên tiếp lùi lại, quát lên một tiếng tức giận, lực lượng của Trọng Thiên liền bị trung hòa trong nháy mắt, dưới chân hắn chợt bạo phát, đá vụn bay tứ tung, tiếp đó, hai mắt hắn dán chặt vào Trọng Thiên, mỉm cười. Hắn đã biết được trọng kình của Trọng Thiên cũng là hai mươi mốt trọng kình, có điều, nhục thể của Lôi Cương cứng cỏi dị thường, không ngờ đã cưỡng chế hóa giải nó trong nội thể, đây là điều mà người khác không dám tưởng tượng.
Ầm!
Nội thể Trọng Thiên vang lên một tiếng, lão không kịp phòng bị liền lùi lại một bước, sắc mặt càng thêm khiếp sợ. Khi tiếng vang vang lên lần thứ hai, sắc mặt lão đã có chút trắng bệch, hai mắt càng tỏ vẻ không dám tin, liên tiếp lùi lại ba bước nữa.
Trọng Thiên mặt tái nhợt, chân phải vụt đạp về phía sau, đá lớn vỡ vụn, hóa thành vô số lợi kiếm bắn về bốn phương tám hướng, sắc mặt lão lại càng nhợt nhạt hơn, không ngừng hít sâu mấy hơi, rồi mới tán thưởng nói:
- Nhục thể trung kỳ lam cấp lại bạo phát được hai mươi mốt trọng kình, tiểu hữu, ngươi rất mạnh.
Lôi Cương lãnh đạm cười đáp:
- Cửu trưởng lão quá khen rồi.
Trọng Phong ở xa tỏ ra kinh hãi, không ngờ Lôi Cương đã nắm bắt được hai mươi mốt trọng kình. Trong cả tộc Cổ Tu, người có thể nắm bắt được lực đạo như vậy cũng không có bao nhiêu à, hơn nữa bọn họ không ai không phải nhục thể đỉnh cao lam cấp, vậy mà giờ… Hắn hít thật sâu, nén nỗi khiếp sợ trong lòng xuống.