Thể Tôn

Chương 107: Chương 107: Truy sát






Giết bốn người xong, Lôi Cương cũng không bình tĩnh lại, mà càng thêm đề phòng hơn. Hắn thu Hư kiếm lại liền hướng về phía trước chạy như điên. Trong lòng Lôi Cương vô cùng ngạc nhiên, trước đó đối phương nói tới vị sư bá đó là…? Phải chăng đã đến rồi? Nếu người đó chỉ có cảnh giới Cương Thể thì không sao ngộ nhỡ lại là Cương Anh, mình sẽ không dễ đấu lại được.

Lôi Cương không biết rằng, lần này phái Cương Chân gần như phái phần lớn đệ tự tinh anh, trong đó tu vi Cương Anh có không ít. May mà cường giả Cương Anh tìm Lôi Cương ở Cương Châu cũng không nhiều. Dù sao phái Cương Chân không nghĩ tới việc Lôi Cương có thể ở lại Cương Châu! Sau khi Lôi Cương rời đi, một gã trung niên mặc áo màu đỏ xuất hiện chỗ bốn gã đệ tự phái Cương Chân bị giết. Tận mắt nhìn thấy bốn gã đệ tử bị chém thành hai mảnh, khóe mắt gã trung niên co giật. Bàn tay phải khép lại vung lên hướng về phía mặt đất có bốn thi thể, một mũi kiếm đỏ rực bắn ra khiến cho bốn thi thể hóa thành tro bụi. Gã trung niên từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía trước, từ từ nhắm mắt lại trong chốc lát chỉ bằng thời gian pha một chén trà nhỏ. Rồi y từ từ mở mắt, hóa thành một tia sáng vọt về phía trước, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau khi bay một lúc, phía sau Lôi Cương vẫn không có người đuổi theo. Sự cảnh giác trong lòng hắn dần dần buông lơi. Lúc này, Lôi Cương cầm hư kiếm trong tay, đứng cạnh một tảng đá to, không ngừng khoa tay múa chân. Mỗi một chiêu thức đều kèm theo tiếng xé gió. Hai mắt Lôi Cương khép kín như thể chìm vào một trạng thái nào đó. Lần trước, sau khi Lôi Cương tỉnh lại, hắn cho rằng, có vài thứ mình đoán không ra. Mà hắn đã biết cuốn sắt chính là những chiêu thức phía sau của Khai Thiên rồi. Giờ Lôi Cương vội vã muốn luyện chiêu thức khai thiên thứ mười sáu, như vậy mới có thể hiểu rõ toàn bộ bốn khối sắt kia.

Từng chiêu từng thức, Lôi Cương không ngừng tuần hoàn thí luyện chiêu thức thứ mười lăm, trong đầu hiện ra chiêu thức khai thiên thứ mười sáu

- Khai thiên! Chiêu thứ mười sáu!

Lôi Cường gầm một tiếng nhẹ, hai mắt chợt mở, hư kiếm trong tay tỏa ra ánh sánh rực rỡ. Một kiếm còn chưa chém ra, Lôi Cương đã hết sức ngồi trên mặt đất, hư kiếm đảo ngược cắm vào đất. Lôi Cương thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt. Hắn vẫn không thể phát ra chiêu thức khai thiên thứ mười sáu . Trong cơ thể Lôi Cương, cương khí gần như hết sạch, Đối với chiêu thức khai thiên thứ mười sáu, Lôi Cương có một sự mong đợi. Nếu có thể mà tu luyện, uy lực ắt hẳn là siêu phàm.

Nuốt một viên hồi phục đan, sau đó, Lôi Cương lại lẳng lặng ngồi xuống khôi phục.

Sau nửa khắc, Lôi Cưởng mở hai mắt trừng trừng, người nhảy dựng lên, nhanh chóng rút hư kiếm ra, hai mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm về phía trước, quát lạnh, nói:

- Ra đây!

- Tốt! Đúng là người có thể giết được người phái Cương Chân.

Gã đàn ông trung niên mặc áo đỏ xuất hiện trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng, tóc dài thành búi, toàn thân có một thứ khí phách cao thủ.

Hai mắt Lôi Cương vô cùng lãnh đạm, trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ và kiêng nể. Gã đàn ông này đúng là cao thủ nhưng lại là cường giả Cương Anh, trong lòng Lôi Cương vội vã suy nghĩ, mình phải chạy trốn thể nào đây, lúc này mình không thể chống lại cường giả Cương Anh, chỉ có chạy trốn là cách duy nhất.

- Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn. Ngươi trốn không thoát đâu.

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói, nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt giống như nhìn một người đã chết.

- Hừ! Người phái Chân Cương các ngươi năm lần bảy lượt bám theo ta, rồi quy kết ta giết người phái Cương Chân, không biết phái Cương Chân các người làm sao vậy?

Trán Lôi Cương đổ mồ hôi lạnh, thanh âm lạnh lẽo, thấp giọng nói. Trong lời nói cũng giả bộ phẫn nộ, về việc giết người phái Cương Chân, bất luận gì, Lôi Cương đúng là không có chút ấn tượng nào.

- Quy kết? Ngươi xuống địa ngục mà giải thích đi!

Gã trung niên hừ một tiếng, đột nhiên nhìn trừng trừng về phía sau, mà biến mất.

- Ầm!

Lôi Cương chỉ cảm thấy một hơi lạnh sau lưng, chợt toàn thân đau nhức, còn chưa kịp phản ứng, toàn thân lại gần như bị xé rách, từng dây thần kinh đau đớn dữ dội.

- A!

Lôi Cương ngửa mặt lên trời, chợt quát, hư kiếm trong tay đảo ngược ầm ầm, hướng về phía sau chém ngang một cái.

- Chút tài mọn!

Gã trung niên hừ một tiếng, vung tay phải chộp lấy hư kiếm. Tuy chỉ là bàn tay phải, nhưng lại tán ra kiếm thế mạnh mẽ, chẳng khác nào một thanh thần binh có thể phá hủy được tất cả mọi thứ. Đạt tới cường giả Cương Anh, toàn thân cũng có thể hóa thành vũ khí sắc bén.

- Ầm!

Có tiếng sắt va vào nhau vang lên giữa không trung. Gã trung niên biến sắc, thân mĩnh khẽ run giống như bị điện giật. “Chuyện gì xảy ra?” Gã trung niên nhìn hư kiếm mà tự hỏi. Khi y va chạm với thanh kiếm, không ngờ lại xuất hiện cảm giác giống như bị sét đánh. Nếu như lúc Cương Thể phá đan thành anh, y không được cảm nhận qua sấm sét thì chắc chắn lúc này sẽ bị choáng váng. Chẳng lẽ trong thanh kiếm này lại ẩn chứa lôi điện? Chuyện này không thể có được.

Trong đầu Lôi Cương không ngừng diễn hóa chiêu thức Khai thiên thứ mười sáu. Hai mắt ứ máu, giờ Lôi Cương đem tất cả hy vọng gửi vào chiêu thức Khai thiên thứ mười sáu. Lúc này Lôi Cương đang đánh cược, trước giờ hắn không thể luyện thành công chiêu thức Khai thiên thứ mười sáu, nhưng giờ đang đối mặt với nguy cơ nên Lôi Cương muốn kích thích tiềm năng trong cơ thể mình mà luyện thành công chiêu thức này.

- Phốc!

Lôi Cương phun ra một búng máu. Sau lưng có một vết thương bằng nắm tay to. Trước mặt cường giả Cương Anh, Lôi Cương giống như một tiểu nhi ba tuổi, không chịu nổi một đòn.

- Phốc!

Lôi Cương chỉ cảm giác có một vũ khí sắc bén nằm trong cơ thể mình. Cơ mặt không ngừng co giật, cơ bắp toàn thân nở ra, hai mắt trở nên dữ tợn, đột nhiên, hắn quát “Khai Thiên! Thức thứ mười sáu!”. Toàn thân dựa vào lực va chạm phía sau bay thẳng về phía trước. Trong nháy mắt một kiếm ầm ầm đánh xuống.

- Ầm…

Phía trước ầm ầm nổ tung, uy lực khủng khiếp nổ tung tạo thành một cái hố to. Trên không trung, đá vụn nổ bắn ra như thể mưa đá.

Hai mắt Lôi Cương cau lại, mở ra nhìn chằm chằm nhìn về phía trước. Trong lớp bụi bặm dày đặc, gã trung niên áo đỏ đi tới. Một đạo kết giới che phủ lấy người y. Hai mắt híp lại nhìn Lôi Cương chằm chằm. Không việc gì sao? Chiêu thức khai thiên thứ mười sáu không thể làm hại hắn sao? Ngay lập tức Lôi Cương có chút tuyệt vọng.

- Đinh!

- Phốc!

Một âm thanh vỡ vụn cùng với một tiếng hộc máu vang lên. Kết giới bao phủ lên gã áo đỏ vỡ vụn, sắc mặt vốn tái nhợt của y chốc lát trở nên trắng bệch, vai phải y bị xé rách, cả tay phải y cũng bị chém rơi xuống đất.

- A a!

Hai mắt gã áo đỏ đầy máu, ngửa mặt lên trời gào thét.

- Đi!

Lôi Cương biến sắc, thu hồi hư kiếm trong tay, cất vào trong giới chỉ. Nội kình trong cơ thể ngưng kết trong hai chân, trong nháy mắt liền biến mất.

- Đi?

Hai mắt đầy máu của người trung niên, nhìn chằm chằm về phía trước, đầy căm hận, tê tâm liệt phế đau đớn. Cơ thể khẽ động rơi xuống mặt đất, tay phải cũng tự động bay lên, cuối cùng cánh tay phải lại trở nên nguyên vẹn dường như không còn chút thương tích nào. Cử động một chút, gã trung niên khép hờ hai mắt, thần thức mạnh mẽ tản ra bốn phía.

Loáng một cái, gã trung niên bỗng nhiên biến mất, hướng về phía Lôi Cương đang chạy trốn.

Cách phía trước mười dặm, gã trung đột ngột dừng lại, nghi hoặc nhìn xuống khu rừng rậm phía dưới. Hai mắt y lại nhắm lại trong chốc lát, rồi lại mở ra, ánh nhìn đầy vẻ hoài nghi:

- Làm sao có thể? Sao không cảm nhận được hơi thở của hắn? Dường như hắn đã biến mất. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Gã trung niên cau mày, trầm tư, đây là lần đầu tiên y gặp tình huống như thế này. Y truy đuổi một tên tiểu tử cương thể, vậy mà lại để hắn đào thoát. Việc này mà truyền ra, làm sao y ngẩng đầu lên được. Hai mắt nhìn xuống phía dưới rừng rậm, gã trung niên hơi suy tư, tay phải y ngưng tụ thành quyền, ngay lập tức một mũi kiểm đỏ rực đánh về mặt đất.

Khu rừng rậm to như vậy mà trong nháy mắt biến thành biển lửa, đúng là cao thủ tu luyện hệ Hỏa. Sau khi đạt tới cương anh, đột cháy một rừng rậm chỉ là một bữa ăn sáng. Đôi lông mày của y cau lại, vẫn không hề cảm nhận được một chút dao động gì sao, lẽ nào hắn đã biến mất rồi? Không thể, trước đó mình cảm nhận được hơi thở của hắn ở chỗ này, chắc chắn hắn không thể nào đào tẩu được, thế nhưng mà vì sao giờ lại không cảm nhận được hơi thở của hắn? Y nhắm mắt lại, thần thức lại thả ra, nhưng xung quanh, trong vòng năm mười dặm không có hơi thở của Lôi Cương. Điều này khiến cho y cảm thấy kinh ngạc.

Trong lúc y đang ngạc nhiên, thì Lôi Cương vẫn đang di chuyển. Có điều, hắn không hề sử dụng tới nội kình và cương khí chỉ dựa vào thân xác. Sau khi ăn một viên hoàn đan lớn, toàn thân đầy vết thương cũng gần như trở lại bình thường. Lôi Cương nhìn về làn khói xanh đang bốc lên ở sau lưng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ vị cao thủ kia, giờ vẫn còn ở trong rừng rậm tìm Lôi Cương. Sở dĩ lúc ở trong rừng rậm Lôi Cương dùng ẩn tức thuật, là muốn đánh lạc hướng chú ý của kẻ đó.

Mãi đến khi nhìn thấy khói xanh phía sau, Lôi Cương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn đứng ở một vách núi thẳng đứng rồi tìm một cái động. Sau đó Lôi Cương lại ngồi xuống, sắp xếp Tụ linh trận, bắt đầu khôi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.