Chuyện của thành Phụng Thiên căn bản là lúc này Lôi Cương không rảnh để suy nghĩ nhiều, việc cấp bách của Lôi Cương là tìm được Quân Thắng. Tuy rằng Quân Thắng và hắn không ở chung với nhau được bao lâu nhưng Quân Thắng chính là đệ tử thứ hai của hắn. Thân là sư phụ, cũng phải có bổn phận. Hơn nữa Quân Thắng đến khu phía Tây Cửu U giới này cũng là vì hắn.
Lôi Cương chậm rãi đi vào sâu phía trong của Thành Cửu U, đồng thời cũng phóng thần thức. Khi thần thức đang tiến vào chỗ sâu trong thành thì gặp trở ngại, Lôi Cương suy nghĩ một lát rồi bỏ cuộc. Tuy Liên minh Cửu U có vẻ kém hơn U Phủ, nhưng chính hắn cũng không thể tiến nhập vào, chỉ có thể trừng mắt chờ Khoát Dục tìm hiểu tin tức. Nghĩ đến đó Lôi Cương liền đi tới phía mấy cửa hàng.
Trong khi đi dạo tại Thành Cửu U, Lôi Cương rất ngạc nhiên phát hiện ở Thành Cửu U này cũng có Vạn Tượng các, sau một lát chần chừ, Lôi Cương liền đi vào.
Vạn Tượng các của Thành Cửu U cũng giống ở thành Phụng Thiên, bên trong có một đại điện, bị chia thành mấy bộ phận. Ở phía trên đại điện chính cũng có một cái Huyền thưởng thai, chính là chỗ treo thưởng, ánh mắt Lôi Cương sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chữ viết màu tím ở phía trên chỗ giải thưởng, Lôi Cương phát hiện trên đó còn có treo giải thưởng của hắn. Trong lòng Lôi Cương không khỏi ngạc nhiên, Lôi Cương nhớ rõ ràng lúc trước Chỉ San có nói, đã ở lại tầng cao nhất một tháng vậy mà đến lúc này đã là gần một năm.
“Chẳng lẽ là do Chỉ San âm thầm giúp đỡ sao?” Trong lòng Lôi Cương suy đoán. Hắn đã quen Chỉ San tại Vạn Tượng các, nếu không phải như vậy thì bây giờ không có khả năng đứng ở trên đó. Lôi Cương trầm ngâm một lúc, trong óc hiện lên hình ảnh nữ tử mặt váy tơ tằm trang điểm phấn son, gương mặt như ánh bình minh. Hai mắt trở nên mê mẩn nhưng rất nhanh lại khôi phục lại.Khẽ thở dài một tiếng, Lôi Cương tiếp tục kiểm tra giải thưởng.
Bỗng nhiên, Lôi Cương nhướng mày, hai mắt dao động, thần thức phóng ra, Lôi Cương phát hiện trong đại điện có mấy người đang nhìn chằm chằm vào hắn, hơn nữa ánh mắt rất không bình thường. Sau một lát suy tư, Lôi Cương cố ý đi lên phía trước hỏi một gã nhân viên trong Vạn Tượng các thứ gì đó, rồi làm bộ như không tìm thấy và đi khỏi Vạn Tượng các.
Vừa ra khỏi cửa Vạn Tượng các, cương khí và nội kình trong cơ thể Lôi Cương bỗng bừng lên, tốc độ rất nhanh, biến mất. Lôi Cương vừa biến mất thì trên đại đạo xuất hiện mấy người tu luyện, sắc mặt nghiêm trọng đảo qua bốn phía. Lúc này mấy tên ở trong Vạn Tượng các nhìn chằm chằm vào Lôi Cương đi ra gặp mấy tên trên đường thì truyền âm nói: “Cương Ma đâu?”
“Không phải hắn mới ra khỏi sao?” Một gã đáp lại.
“Không xong rồi, các ngươi đều là lũ phế vật, tất nhiên là hắn đã phát hiện ra rồi.” Gã tu luyện này hiện lên vẻ phẫn nộ trong mắt.
Lúc này, Lôi Cương đã xuất hiện trên một con đường khác của Thành Cửu U, hơn nữa dung mạo đã thay đổi, đồng thời vận thuật ẩn khí tức. Bây giờ trông Lôi Cương giống như một người bình thường. Mấy người đang tìm kiếm hắn chẳng lẽ là người của U Phủ? Lôi Cương thầm than thở, làm sao mà mình lại quên mất điều này? Làm sao U Phủ bỏ qua được?
“Nghe nói cả U Phủ, Địa Linh Tông, Phụng Thiên, ba thế lực lớn đều treo giải thưởng lớn, nếu ai có tin tức của Thống lĩnh Cương Ma, nói cho ba thế lực lớn này đều nhận được một thanh tiên khí, hơn nữa được trở thành đệ tử của ba thế lực lớn này một cách vô điều kiện.” Ngay trong lúc Lôi Cương đang suy tư thì có giọng nói truyền vào tai. Lôi Cương kìm bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra âm thanh truyền ra từ một khách điếm bình dân bên đường. Sau một lát chần chừ, Lôi Cương liền đi vào.
Tại các giới đều phân bố rải rác rất nhiều khách điếm bình dân, khách điếm bình dân là nơi cung cấp chỗ ở cho những người tu luyện, cũng là nơi có những món ăn ngon đời thường cùng với trà loại hảo hạng. Không ít các tán tu thường tụ tập tại các khách điếm bình dân, họ tuy đã vào chốn tu hành, nhưng vẫn thèm nhỏ dãi những món ăn ngon đời thường.
Lôi Cương đi vào, cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào chú ý, Lôi Cương phát hiện tầng một của khách điếm bình dân có tổng cộng mười bàn, hơn nữa phần lớn những tán tu ngồi đây đều có tu vi Cương vương, Cương quân. Lôi Cương tìm đại một bàn đơn ngồi xuống, lẳng lặng nghe mấy người bàn bên giảng giải.
Lúc này, một gã tiểu nhị là tán tu Kiếp cương đi tới, cung kính nói: “Khách quan muốn dùng gì?” tên tiểu nhị này cũng không hề lộ ra vẻ chẳng đáng với châm chọc gì, chỉ là cung kính. Tiểu nhị này tuy tu vi không cao, nhìn Lôi Cương chỉ là một người bình thường, thế nhưng tiểu nhị hiểu sẽ có nhiều cường giả cho một dạng cảm giác như vậy, chỉ có một từ có thể nói được là ‘thâm sâu khó lường. Dù sao tại Cửu U giới, con người bình thường đúng chất hầu như là không có.
Lôi Cương sửng sốt, liếc nhìn các bàn khác, Lôi Cương khẽ nói: “Cứ lấy đại cho ta mấy món ngon nhất của khách điếm các ngươi đi.”
“Được, mời khách quan chờ một chút.” Tiểu nhị cung kính lui xuống.
Lôi Cương uống một ly trà, đưa lên môi, tai nghe lén đề tài bàn bên đang bàn luận.
“Làm sao thế được? Không phải U Phủ và Địa Linh Tông đều muốn giết Cương Ma sao? Hơn nữa làm sao Cương Ma lại trở thành thống lĩnh? Không phải hắn là đô thống của Phụng Thiên sao?” một gã tu luyện mặc áo đen nghi ngờ nói.
“Ha ha, Lý đại ca, ngươi quả nhiên là ít xuất hiện quá rồi. Gần đây Cửu U giới chỉ bàn luận về hai người, một là người Khống Thần Kỳ Minh của Phụng Thiên và một người nữa là thống lĩnh Cương Ma. Trước đây không lâu, Cương Ma đã từ đô thống lên thống lĩnh rồi, hơn nữa sau đó chẳng hiểu vì sao U Phủ, Địa Linh Tông cùng với Phụng Thiên đều tìm kiếm Cương Ma khắp Cửu U giới. Điều này khiến kẻ khác không giải thích được chính là U Phủ và Địa Linh Tông đều không được làm thống lĩnh Cương Ma mảy may bị thương. Cho dù trước đây U Phủ và Địa Linh Tông đều muốn giết hai vị cao thủ trẻ tuổi của Phụng Thiên là Cương Ma và Kỳ Minh.” tên nam tử áo trắng chậm rãi, hiền hòa cười nói.
“Không được làm mình bị thương sao? Đây là? Chẳng lẽ U Phủ đã nói chuyện mình có U giới và huyết thú Cửu U cho Địa Linh Tông và Phụng Thiên biết sao? Cũng không đúng lắm, nếu đã nói thì bọn họ phải toàn lực bắt mình trở về chứ không phải không được làm mình bị thương như vậy.” Lôi Cương âm thầm nghĩ.
“U Phủ, Địa Linh Tông, Phụng Thiên, các ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Lôi Cương lẩm bẩm nói.
Lúc này, tiểu nhị đã bắt đầu bưng một vài món ăn tới. Nhìn Lôi Cương đang suy tư, tiểu nhị nhẹ nhàng đặt các món ăn trên bàn rồi quay đi.
Lôi Cương tỉnh táo lại, nhìn các món ăn đầy đủ loại hương vị trên bàn, Lôi Cương vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cầm đũa, gắp một miếng cải trắng lên. Tuy rằng đã tu luyện mấy trăm năm nhưng vừa ăn cải trắng vào miệng đã khiến Lôi Cương như về tới thôn Lôi Kiếm ở Trung Xu giới. Lôi Cương dần dần phiêu diêu, lâm vào trong những hồi ức.
“Ôi chao…” một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài, buông đũa xuống, mắt vô định nhìn tiểu nhị đang nhìn mình, thân thể Lôi Cương chợt biến mất, trên bàn hiện lên một viên tiên thạch hạng trung, khi tiểu nhị chạy tới nhìn thấy viên tiên thạch hạng trung thì ánh mắt kìm lại.
Khoát Dục từ bên trong một khách điếm bình dân của Thành Cửu U đi ra, ánh mắt nghiêm trọng, biến mất trên đường lớn, trong lòng suy nghĩ làm sao về ăn nói với chủ nhân.
“Khoát Dục, thế nào? Có tin tức gì của Quân Thắng không?” Đúng lúc này bên tai Khoát Dục truyền đến một giọng nói hồn hậu, Khoát Dục sửng sốt, quay đầu kiểm tra, phát hiện ra một gã nam tử khôi ngô để ria mép đang nhìn y, sau một lát suy nghĩ, Khoát Dục cười thản nhiên, truyền âm nói: “Chủ nhân, người hóa thành thế này thiếu chút nữa ta không nhận ta, về phần Quân Thắng thì…”
“Nói đi.” nam tử để ria mép chậm rãi đi tới, Khoát Dục theo sát đằng sau.
“Ta nghe được, trước khi thế lực Quân Thắng thành lập được biến mất có người đã thấy cao thủ của Liên minh Cửu U xuất hiện trong thế lực của gã, còn những chuyện khác thì vẫn không rõ.” Khoát Dục truyền âm nói.
Lôi Cương gật đầu, nhíu mày, xem ra việc Quân Thắng biến mất thực sự có liên quan đến Liên minh Cửu U, mà việc này có hơi chút hóc búa đây.