Khi họ về tới Larnaca, thay vì đưa Emily đến thẳng khách sạn, Nikolaos dừng xe ở sảnh ngoài một toà cao ốc lớn.
“Tôi cần gặp một vài người để bàn chuyện làm ăn”, anh nói nhanh. “Cô không phiền chờ một chút chứ, chỉ vài phút thôi, Emily, sau đó tôi sẽ đưa cô về khách sạn ngay”.
“Được thôi”, cô mềm mỏng. Hành trình từ Nicosia về đây quả là dài đằng đẵng. Kéo dài thêm một chút nữa cũng không vấn đề gì.
Sau khi anh bước vào toà nhà, một bầu không khí yên lặng bao trùm. Sofia kiêu hãnh ngẩng cao đầu và không tỏ ra có ý muốn trò chuyện, thế nên Emily là người đã phá vỡ nó.
“Cô tình cờ gặp Nikolaos ở Nicosia à?”
“Không!”, Sofia lạnh nhạt. “Cuộc hẹn đã được sắp xếp từ trước. Nikolaos và tôi có vài công việc kinh doanh gia đình cần có mặt ở đây, và tối nay chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau”.
“Oh”, Emily bỗng cảm thấy khó chịu hơn cô nghĩ. Cô đã nhận ra rằng cô không thích ý nghĩ về việc Nikolaos và Sofia cùng chia sẻ với nhau một điều gì đó như là một bữa ăn thân mật vậy. Thật là buồn cười, tất nhiên vì đó hoàn toàn không phải chuyện của cô. Cô tự nhắc mình rằng cô thực sự không quan tâm là Nikolaos và Sofia có một cuộc hẹn ăn tối.
“Tôi... tôi cho rằng Nikolaos và cô rất hay gặp nhau đúng không?” Emily đang ép mình phải nói.
Ánh mắt Sofia đột nhiên loé lên đầy căm ghét. “Vâng. Nhưng cô sẽ còn gặp anh ấy nhiều hơn nữa trong một vài tháng tới đấy!”.
Emily nhận được thông điệp ngay lập tức. Cô đã quyết định sẽ dẹp chuyện hiểu lầm này sang một bên. Cô không thích Sofia, và hẳn đối tượng bên kia cũng thế, thế nhưng không cần thiết phải có một sự thù địch giữa nhau chỉ vì Nikolaos, cho nên cô định sẽ làm rõ chuyện này.
“Nào, nói thẳng ra nhé”, giọng cô chắc chắn. “Nikolaos và tôi sẽ làm việc với nhau - nhưng chỉ có thế thôi!”.
“Làm ơn đừng có cho rằng tôi khờ khạo”, Sofia cáu gắt.
Emily nghĩ rằng, khờ khạo sẽ là từ cuối cùng cô dùng để chỉ một người tinh vi lọc lõi như Sofia. Cô quyết định sẽ làm rõ tới cùng, trước khi Nikolaos quay lại.
“Tôi ở Cyprus để học công việc kinh doanh của Dimitri mà thôi. Nikolaos không hề muốn tôi ở đây, nhưng chỉ vì những điều khoản trong di chúc mà anh ta phải dành một năm tiếp theo để dạy tôi những thứ tôi cần biết. Trường hợp này thì không hay ho gì cả, nhưng chúng ta đều là người lớn, tôi tin chúng ta có thể xử lý nó”. Nhưng trong thâm tâm, Emily hoàn toàn nghi ngờ về khả năng xử lý của cô với Nikolaos, nhưng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận nó với Sofia.
Tuy nhiên, ánh mắt Sofia lại đang chĩa thẳng vào cô với một sự căm ghét khác. “Và tại sao cô lại cho rằng Dimitri có thể viết những điều khoản điên khùng như thế trong di chúc nhỉ?”
“Tôi nghĩ rằng điều đó là hiển nhiên...”
“Tất nhiên là hiển nhiên!” Sofia giận dữ ngắt lời. “Dimitri đã luôn là một kẻ lãng mạn ngốc nghếch. Thậm chí một đứa trẻ cũng có thể nhận ra ông đang nghĩ gì trong đầu, ông đang buộc cô, cô con riêng yêu quý của vợ mình và Nikolaos, cháu trai thân cận nhất, làm việc chung với nhau và dành thật nhiều thời gian cho công việc của mỗi người!”.
Emily chớp mắt ngạc nhiên cực độ khi cô nhận ra Sofia đang ám chỉ điều gì. Cô ấy mà là một người khờ khạo ư? Đó có thực là những gì Dimitri đã muốn? Cô nhớ lại đã từng có lần ông trêu chọc cô về việc cô đã gần hai mươi tư mà vẫn chưa kết hôn. Cô biết ông rất muốn nhìn thấy cô hạnh phúc bên chồng con và luôn tỏ ra quan tâm mỗi khi cô nói rằng sự nghiệp quan trọng với mình hơn tất cả. Nhưng chắc chắn ông sẽ không đi quá xa, lừa gạt cô vướng vào những mối quan hệ như thế.
“Không! Cô lầm rồi”, cô lắc đầu nhanh. “Dimitri sẽ không bao giờ làm thế”.
“Tất nhiên là ông ấy có thể chứ!”, Sofia đáp lại khinh bỉ. “Trong tâm tưởng của ông, đó sẽ là giải pháp hoàn hảo nhất. Cô không nghĩ rằng Dimitri định để cho một người như cô quản lý khách sạn của ông ấy chứ? Ông ấy chỉ muốn mang cô và Nikolaos lại gần nhau, và như thế cô sẽ có thể có một cuộc hôn nhân toàn vẹn và Nikolaos lúc này, với tư cách là chồng cô, sẽ điều khiển mọi công việc kinh doanh của Dimitri”.
Kết hôn với Nikolaos - trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng, Emily đã tự cho phép mình tự hỏi sẽ ra sao nếu cô cưới một người đàn ông như thế. Chia sẻ mọi thứ với anh - kể cả chiếc giường. Và cô đã ép mình đẩy tất cả những suy nghĩ mới manh nha ra khỏi đầu. Điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực; nó hoàn toàn bất khả thi. Và ngay lập tức cô cố gắng thuyết phục bản thân tức giận vì sự lăng mạ ngấm ngầm mà Sofia đã dành cho cô khi nói rằng cô không đủ năng lực điều hành khách sạn.
“Dimitri không định làm người mai mối khi ông lập di chúc. Cái ông quan tâm là tương lai của khách sạn”, cô nói đầy giận dữ. “Và tôi sẽ chứng minh cho cô thấy quyết định của Dimitri là đúng khi giao phó toàn bộ cho tôi, ngay khi tôi học xong những gì cần thiết. Nhưng nếu cô vẫn lo lắng về khoảng thời gian tôi ở bên Nikolaos, có lẽ có một điều sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu như Dimitri đã làm thế để ràng buộc chúng tôi trong những mối quan hệ kiểu vậy thì nó chắc chắn sẽ không có hiệu quả. Tôi thà chết và xuống địa ngục còn hơn là phải cưới Nikolaos Konstantin!”. Emily đã nhận thức rất rõ. Những gì cô đang nói là vì thói kiêu hãnh hơn là đang cố thuyết phục người khác. Và bây giờ thì cô rất muốn thoát ra khỏi cái bầu không khí ngột ngạt và kìm hãm trong xe. Cô trèo ra ngoài và sập mạnh cửa lại. Sau đó, cô quay về phía Sofia. “Hãy nói với Nikolaos là tôi muốn đi bộ về khách sạn”, cô thêm vào đầy hằn học. “Tôi không muốn ở đây thêm bất kỳ giây phút nào với bất kỳ thành viên nào của nhà Konstantin nữa!”.
Khi về đến khách sạn, cô lên thẳng phòng mình, khoá cửa lại, và cuối cùng thì cũng được an ủi khi có thể đổ sụp xuống với hai hàng nước mắt đầm đìa. Cô dường như đã khóc vì quá nhiều điều. Cô đã mất mẹ vì một cơn đột quỵ khủng khiếp nhất. Không như những người tầm tuổi bà, bác sỹ đã báo trước cho họ, nhưng... nó đã đến. Và rồi, chỉ sau vài tháng, một sự thật phũ phàng lại ập đến khi đến lượt Dimitri ốm nặng. Bệnh tình đã phát triển với tốc độ khủng khiếp. Emily đã phải bỏ căn hộ của cô, xin nghỉ việc dài hạn để dọn về chăm sóc cho ông trong những tuần cuối cùng của cuộc đời. Nhưng rồi cuối cùng thì họ cũng đều ra đi, bỏ lại cô với nỗi cô đơn trống vắng khủng khiếp, tình trạng mất kiểm soát đáng sợ mà cô đang vướng phải và những cơn chấn động sẽ còn kéo dài trong tương lai.
Khi trận khóc như mưa như gió chỉ còn là những tiếng nấc nho nhỏ thì cũng là lúc Emily kiệt sức đến mức cô thiếp đi trong chốc lát. Khi cô tỉnh dậy, cơn mệt mỏi vẫn còn nhưng nỗi đau đã tạm lắng xuống như thể nước mắt đã cuốn trôi đi bao buồn phiền trĩu nặng. Dòng nước mát lạnh từ vòi sen đã góp phần làm cô thêm tỉnh táo và giờ thì đến lượt dạ dày lên tiếng. Nhưng Emily không thích ngồi một mình trong nhà hàng, thế nên cô gọi cho Phòng Dịch Vụ yêu cầu mang lên một bữa tối đơn giản.
Ăn xong, cô lại tiếp tục làm một giấc thật dài cho đến tận khi trời hửng sáng, cô bắt đầu mơ màng tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa dè dặt. Emily mở mắt, chớp chớp vài cái và nhận ra anh phục vụ phòng trẻ tuổi đã bước vào và bắt đầu thu dọn quần áo của cô vào hành lý.
“Anh đang làm gì thế?”, Emily hỏi giọng khó hiểu. “Tôi ngờ rằng anh nhầm phòng rồi”.
“Dạ không thưa quý cô”, anh ta có vẻ căng thẳng. “Tôi đến theo lệnh của ngài Konstantin. Cô sẽ phải dọn đi”.
Emily chớp mắt. Nikolaos đang ném cô ra khỏi khách sạn ư? Nhưng tại sao? Vì ngày hôm qua ư? Có phải Sofia đã kể lại tất cả mọi chuyện sau khi anh bỏ lại bọn họ trong xe hơi? Hay là do cô đã cả gan đe doạ kiện anh? Anh ta hoàn toàn không phải như thế!
Cô bật ra khỏi giường và bước vội về phía phòng tắm. Trước khi muốn đối đầu với Nikolaos Konstantin thì phải chỉnh trang nghiêm túc đã. Anh ta chắc chắn không muốn nghe cô nói, nhưng cô quyết sẽ để cho anh biết, cảm nhận của cô về một người đàn ông ném một người phụ nữ ra đường vì cô ta có một hệ thần kinh có khả năng đối kháng với anh ta, trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể chấp nhận được!
Cô bấm thang máy lên tầng trên cùng, bước những bước dài trên hành lang, đi thẳng qua người thư ký đã bối rối chặn cô lại. Cô mở tung cửa văn phòng, bước vào và dừng lại trước bàn làm việc của Nikolaos, đôi mắt xanh chiếu thẳng vào ánh nhìn tối tăm mất kiên nhẫn của anh.
“Tôi đã nghĩ rằng, nếu anh không là gì cả thì ít nhất cũng phải ra dáng một người đàn ông chứ!”, cô buộc tội giận dữ.
Thư ký của anh, người vừa bước vội vào phòng ngay sau cô, trông đầy lo lắng. Nikolaos liếc nhanh cô ấy và lắc đầu ngắn gọn. “Yên tâm, tôi sẽ giải quyết được”.
Cô ta hối hả bước ra với vẻ mặt nhẹ nhõm. Đây hoàn toàn không phải là tình huống thường xảy ra và cô không tự tin có thể giải quyết nó.
Ánh nhìn của Nikolaos xoay lại chiếu thẳng lên gương mặt Emily. Cô nao núng trước ánh nhìn chăm chú đầy áp lực phát ra từ đôi mắt đen đó nhưng đã buộc mình phải đứng thẳng kiêu hãnh.
“Tôi đang bận”, anh nói rành rọt. “Bất cứ điều gì cô cần nói với tôi, thì ngắn gọn thôi”.
“Được, tôi sẽ nói rất ngắn gọn”, cô đáp trả. “Thực ra thì tôi chỉ cần nói một câu thôi. Tôi sẽ không để anh đuổi tôi ra đường đâu! Ít nhất là cho tới khi tôi tìm được chỗ trọ khác.”.
Nikolaos kinh ngạc. “Tôi không hiểu cô đang nói gì”.
“Anh đang bắt tôi phải rời khách sạn!”. Emily cáo buộc.
“Đúng, tôi đang định chuyển cô tới Limassol”.
“Chuyển... chuyển tôi tới Limassol?”, Emily lặp lại, trong lời nói đã bớt phần gay gắt.
“Đưa cô đến đó chỉ là sắp xếp tạm thời thôi. Tôi cứ ngỡ cô biết rồi chứ”.
“Làm sao mà tôi biết được? Có ai thèm báo cho tôi câu nào đâu?”.
“Lỗi là ở tôi. Tôi rất lấy làm tiếc”. Anh trả lời kiểu cách.
Emily gần như ngã ngửa ra sau vì ngạc nhiên. Nikolaos xin lỗi người khác vì một điều gì đó ư? Đây chắc chắn phải là lần đầu tiên! Nhưng dù thế cô cho rằng cô cũng phải đáp lại lời xin lỗi đó.
“Trong trường hợp này - thì tôi cũng có lỗi”, cô nói một cách khó nhọc. “Lẽ ra tôi không nên xông vào và buộc tội anh như thế. Lẽ ra tôi nên để anh giải thích vì sao anh lại muốn tôi rời khách sạn”.
“Đúng, lẽ ra là thế”, anh nhẹ nhàng đồng ý. “Và bởi vì chúng ta hiện giờ đang thảo luận vấn đề một cách rất bình tĩnh cho nên... cô có ý kiến gì về việc chuyển đến Limassol không?”
“Ah... à không...”, cô đáp lời, thầm ước giá mà mình có thể nghĩ ra một lý do phản đối chính đáng. “Ngoại trừ chuyện tôi không hiểu vì sao tôi phải chuyển đi”.
“Tôi cần đến Larnaca công tác vài ngày, và đó có nghĩa là phải đem cô đi cùng tôi vì cô không quen bất kì ai khác trên đảo hết. Khách sạn của tôi ở Limassol cũng là nơi tôi định để cho cô thực tập. Một khi cô đã có nền tảng vững chắc trong việc điều hành khách sạn, chúng ta sẽ chuyển đến Paphos, nơi có khách sạn của Dimitri”.
“Tôi ước giá mà anh nói với tôi tất cả những điều này”, Emily nói với một chút bực bội. Người đàn ông này thật vô lý! Anh ta ngang nhiên thực hiện mọi kế hoạch theo ý muốn mà không thèm báo với ai một câu.
“Tôi nhớ rằng tôi đã xin lỗi về việc này rồi cơ mà”, Nikolaos trả lời nhẹ nhàng nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của sự hối lỗi chân thành trong giọng nói của anh ta.
“Anh có đảm bảo là anh không ép tôi vào thế bị động đấy chứ?”, Emily hoài nghi.
“Làm ơn, tôi không có thời gian chơi ba cái trò trẻ con đó. Tôi đã hứa với Dimitri rằng tôi sẽ làm cho cô tất cả những gì ông đã từng làm cho tôi, và tôi sẽ thực hiện điều đó”.
Emily nhìn anh đầy tò mò. “Ông đã từng làm gì cho anh? Anh nói thế là sao?”.
Nikolaos trông như đã hối hận vì thừa nhận điều đó. Ngừng một chút, rồi anh bắt đầu kể, “Từ khi tôi còn nhỏ, sức khỏe của cha tôi đã rất tệ, và tôi phải đảm nhận công việc kinh doanh của ông. Dimitri đã dạy tôi tất cả những gì tôi cần biết và cung cấp cho tôi mọi hỗ trợ trong những ngày đầu đó. Tôi cũng sẽ làm như thế với cô. Và việc cô sử dụng những kiến thức đó như thế nào sẽ là chuyện của cô”.
“Anh chắc hẳn phải rất tự hào về ông chú của mình”, Emily nói chầm chậm.
“Đúng thế. Đó chính là lý do vì sao, mặc dù tôi không tán thành ông tái hôn với mẹ cô, tôi vẫn đồng ý sáp nhập khách sạn của ông vào chuỗi khách sạn của tôi và điều hành nó thay ông trong thời gian ông sống ở Anh. Là lý do vì sao tôi chấp nhận những điều khoản trong bản di chúc”.
Emily bắt đầu hiểu ra sự mâu thuẫn đằng sau sự chán ghét anh thường thể hiện với cô. Chính tình cảm sâu sắc với Dimitri đã khiến anh hứa danh dự sẽ thực hiện, mặc dù thực lòng anh không muốn.
“Nhưng rõ ràng anh biết rằng, khi một năm kết thúc, khách sạn của ông ấy sẽ thuộc về tôi, phải không?”, cô nói với mong muốn mọi chuyện được thẳng thắn giữa họ. “Cho dù anh cho rằng tôi có đủ khả năng hay không ư?”.
“Tôi thừa nhận cô là người thừa kế hợp pháp của Dimitri”, anh nói ngắn gọn.”Mặc dù cũng có lúc tôi tự hỏi cô sẽ làm thế nào để xoay sở”, anh thêm vào, đôi mắt đen hẹp lại. “Tôi cho rằng nó thực sự không quá khó. Dimitri đã rất yếu và lâm vào tình trạng tồi tệ khi ông lập di chúc - dù vậy, ông vẫn luôn mềm lòng trước những người phụ nữ xinh đẹp”.
Cú shock đập thẳng vào cô ngay khi cô nhận ra anh đang muốn nói gì.
“Thật kinh tởm khi nói ra điều đó!”, cô khó khăn thốt lên trong giọng nói nghẹn ngào.
Anh ngồi im trước cách phản ứng của cô. “Thế ư? Nhưng một cô nàng xinh đẹp thì có những thứ mình muốn dễ hơn những con vịt xấu xí nhiều đấy”.
Đây là lần thứ hai anh nói cô là xinh đẹp. Nó thậm chí còn ném cô văng xa hơn khỏi trạng thái cân bằng; cô vẫn còn rất bực bội; nhưng đồng thời cũng bị rối loạn; anh thật sự có thể nghĩ rằng cô xinh đẹp ư? Hay anh ta làm thế là vì mục đích khác? Cố tình làm thế để lung lạc cô và như thế thì sẽ dễ đối phó hơn chăng?
Cô biết cô cần phải rút lui, cân bằng lại bản thân trước. Cô lui về phía cửa, chợt nhận ra cô đã có quá nhiều vấn đề cần giải quyết với Nikolaos Konstantin trong một ngày hôm nay!
Ánh mắt đen của anh lấp lánh một cách đáng sợ, nhưng thể anh đã biết rất rõ là cô định chạy trốn, nhưng hiện tại thì cô không quan tâm. Thoát khỏi sự hiện diện áp đảo của anh ta là điều quan trọng nhất trong thời điểm hiện tại. Emily rời văn phòng, thậm chí không thèm nhìn lại cô thư ký khi bước vội qua bàn cô ta, và đi thẳng về phòng mình.
Cô vào phòng, ngay lập tức bước đến trước gương, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của mình. Trong đó hiện ra một đôi mắt xanh thẳm, những lọn tóc vàng óng ả, hình dáng gương mặt, gầy hơn so với trước đây do sự ra đi đột ngột kinh khủng của mẹ và Dimitri đã gây nên, nhưng có lẽ, sự mảnh mai này hợp với cô hơn, nó tôn lên một khung xương hoàn hảo phía dưới. Rồi ánh mắt chuyển đến cái miệng xinh hồng hồng ẩm ướt do khi nãy cô đã liếm môi đầy căng thẳng.
Cô nhận ra trông cô không còn u sầu, nhợt nhạt như vài ngày trước đó, có lẽ những tia nắng vàng rực rỡ mà êm dịu của hòn đảo Cyprus đã tạo nên một chút nhiệm màu. Nhưng xinh đẹp ư? Emily nhìn lại bản thân tự hỏi, hoàn toàn không có câu trả lời. Nhưng cô chắc chắn Nikolaos không hề ám chỉ điều đó khi anh nói ra cái từ nhạy cảm này. Vẻ ngoài đậm chất Anh của cô hoàn toàn không phải là sở thích của anh ta. Anh ta sẽ đổ vì những cô nàng da ngăm rám nắng nóng bỏng và đầy sức sống - kiểu như cô em họ Sofia kìa.
Emily bất chợt lắc đầu, đánh thức mình khỏi giấc mơ hão huyền. Điều này thật buồn cười, cô tự bảo mình. Tất cả chỉ vì một từ vô nghĩa đã trượt qua đầu môi chót lưỡi. Và nếu anh ta đã sử dụng nó một cách có mục đích, thì đó chính là để làm cho cô nhầm tưởng. Giờ thì anh ta chắc hẳn sẽ cực kì hài lòng khi biết được anh ta đã thành công rực rỡ!
Cô ép mình rời xa tấm gương, bắt đầu với việc đóng gói hành lý. Đã đến lúc cần quay lại là một Emily dày dạn, thông minh và đầy năng lực, một người có thể tự xử lý tất cả mọi vấn đề trong cuộc sống riêng, nhờ vào sự động viên của Dimitri. Và nếu như có lúc nào đó một Emily từng trải bị gục ngã, và khó khăn để đứng dậy một lần nữa, thì cô quyết định sẽ không cho ai biết về điều đó.
Khi cô đã sẵn sàng lên đường, cô nhận ra xe hơi của Nikolaos đã chờ trước khách sạn để đưa cô đến Limassol. Không có Nikolaos, chỉ có người tài xế giúp bỏ hành lý của cô vào cốp xe, nhã nhặn mở cửa mời cô vào trong xe và chở cô đến Limassol.
Đó là một thị trấn lớn hơn rất nhiều so với Larnaca, ngoại trừ một điểm chung - khách sạn của Nikolaos lúc nào cũng ngự trị ở vị trí kiêu hãnh hướng ra biển. Và một lần nữa, Emily lại được sắp xếp cho một phòng nhìn ra cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài. Bờ biển rộng của vịnh Akrotiri trải dài trước cửa sổ phòng cô và bản thân căn phòng cũng rất rộng rãi, sang trọng. Cô cho rằng đó là vì cô là một thành viên trong nhà Konstantin - mặc dù Nikolaos không muốn công nhận điều đó - nên mới được đối xử ưu đãi thế này.
Sau khi hoàn thành việc tháo dỡ đồ đạc, Emily lang thang xuống nhà hàng và gọi một bữa trưa gọn nhẹ. Cô không có kế hoạch gì cho buổi chiều, nhưng cô biết rằng cô ngồi chơi nhàn rỗi quá đủ. Cô muốn bắt đầu làm việc nghiêm túc. Ngay khi Nikolaos đến, cô sẽ hỏi anh khi nào thì bắt đầu khoá huấn luyện. Giá mà cô không phải làm việc dưới quyền anh ta, cô nhăn nhó với bản thân. Đó là trở ngại lớn nhất trong tất cả những sắp đặt Dimitri đã làm!
Cô chợt nhớ lại Sofia cho rằng Dimitri đã cố tình ném cô và Nikolaos lại gần nhau, với hi vọng một kiểu quan hệ lãng mạn nào đó sẽ nảy nở. Cô nhăn mặt lần nữa. Thậm chí nếu đó đã từng là ý định của Dimitri - nhưng cô không tin dù chỉ một khoảnh khắc, rằng đó là một kế hoạch - thứ có lẽ đã sụp đổ ngay từ lúc bắt đầu.
Khi cô đang nhấm nháp một tách café đen kết thúc bữa ăn, một người đàn ông cao to, dễ nhìn tiến về phía cô. “Tôi là quản lý khách sạn, Alexandros Stavrolakis”, anh ta tự giới thiệu. “Ngài Konstantin đã yêu cầu tôi quan tâm riêng đến cô. Mọi thứ ổn cả chứ?”.
“Vâng, tôi hoàn toàn hài lòng”, cô nói. “Nhưng ông Konstantin không ở đây, trong khách sạn này à?”.
“Tôi nghĩ rằng ngài ấy có một vài cuộc họp kinh doanh ở chỗ khác”, người quản lý đáp lời. “Chúng ta sẽ gặp lại ngài ấy trong vài ngày tới”.
“Ồ”, Emily thất vọng. Có lẽ là cô lại phải chờ cho đến lúc được làm việc rồi.
“Ngài Konstantin muốn tôi nói với cô về lễ hội hoá trang”, người quản lý tiếp tục. “Hôm nay có một cuộc diễu hành lớn. Ngài ấy nghĩ cô sẽ muốn tham gia, nếu không có kế hoạch gì. Tất cả mọi người đều đi dự lễ hội hoá trang ở Limassol”, sự hào hứng đang lớn dần trong giọng nói của anh ta. “Có rất nhiều các xe rước và các ban nhạc, mọi người sẽ có khoảng thời gian thật tuyệt. và tối nay sẽ có một dạ hội hoá trang ở khách sạn. Tất cả các vị khách đều được mời và việc thuê trang phục tối nay sẽ được sắp xếp”.
“Tôi không chắc về buổi khiêu vũ, nhưng tôi rất thích đến lễ hội hoá trang”, Emily trả lời.
“Cô sẽ thích nó”, anh ta hứa hẹn. “Và cô cũng phải đến buổi khiêu vũ nữa. Một cô gái dễ thương như cô sẽ rất vui đấy”.
Emily không chắc cô có quyền được vui vẻ không nữa. Nó không có vẻ đúng khi cô vẫn đang phải để tang. Nhưng hồi còn sống, mẹ và dượng cô - Dimitri đều đã tận hưởng cuộc sống của họ hết mức có thể khi trở lại với nhau - cô biết họ sẽ không muốn cô tự giam cầm bản thân, tiếp tục chìm trong nỗi buồn đau suốt ngày sau một tháng cô đơn, trống rỗng.
Cô quyết định sẽ dành thời gian suy nghĩ về buổi tiệc khiêu vũ sau nhưng chắc chắn sẽ đến lễ hội hoá trang. Sự háo hức trong lòng cô lớn dần khi cô bước ra khỏi khách sạn dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Tuyến đường của lễ hội đã được vạch sẵn với những đám đông người ồn ào phấn khởi. Emily chen lấn qua đám đông tiến đến phía trước để nhìn rõ hơn những chiếc xe rước đã sẵn sàng lăn bánh.
Lễ hội là một quang cảnh ồn ào, náo nhiệt và đầy màu sắc. Những hoạ tiết lớn bằng giấy bồi dán hờ trên những chiếc xe diễu hành trông như thể sẽ rơi xuống đám đông người đang cười nói bất cứ lúc nào. Những họa tiết trang trí đầy màu sắc chói lọi, vẽ trên ấy những cái đầu bự, miệng cười toe toét và đôi khi trông thật hài hước. Emily thấy mình cười lại với một anh hề to lớn mặc quần dài màu đỏ và vàng, giày chấm bi đỏ và chiếc áo choàng nhiều hình thù rực rỡ. Những chiếc xe khác cũng được trang trí với những chú chim hay thú khổng lồ, mọi người nhảy múa ca hát, âm nhạc rộn ràng khi những ban nhạc diễu hành ngang qua, và trẻ con trông thật đáng yêu trong những bộ trang phục tự làm kĩ lưỡng. Bầu không khí thật vui tươi thoải mái, và Emily yêu tất cả những khoảnh khắc này. Cô đã sợ rằng, khi đi một mình, có thể cô sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng tất cả mọi người đều rất thân thiện, họ cười nói với cô, khiến cô cảm thấy như hoà mình vào cùng không khí ngày hội.
Khi đám rước cuối cùng cũng kết thúc, Emily thấy mình đang thì thầm hát nhỏ trong lồng ngực khi cô trở về khách sạn. Đã quá lâu rồi cô mới thấy tuyệt như thế này.
Alexandros Stavrolakis đã đứng ngay trước sảnh khách sạn và tươi cười với cô ngay khi cô bước vào.
“Cô thích lễ hội này chứ cô Peterson?”
“Ồ vâng”, cô đáp, gương mặt vẫn còn đang ửng hồng rạng rỡ.
“Và giờ thì cô có muốn chọn một bộ trang phục cho dạ tiệc tối nay không?”
Vui vẻ bởi cảm giác nhẹ nhõm theo cô trong suốt lễ hội, Emily gật đầu.
“À có chứ”
Người quản lý dẫn cô sang phòng bên, nơi bày đầy những dạ phục hoá trang. Một số vị khách khác cũng đang ở đây, lựa chọn phục trang cho mình, cười đùa chọc ghẹo nhau khi thử mặc lên những bộ đồ hoàn toàn không thích hợp. Chỉ một vài người trong số họ trò chuyện với Emily, hỏi xin ý kiến hay đề nghị giúp đỡ lựa chọn và cô cũng dễ dàng hoà nhập vào bầu không khí thân mật, thoải mái. Cuối cùng cô quyết định chọn một bộ váy thiết kế như thời Trung Cổ với thân trên bó sát, cổ vuông và những ống tay áo dài suông nhẹ. Chiếc váy màu đỏ đậm với một cái mặt nạ là phụ kiện đi kèm.
Emily bước lên phòng, tắm rửa và uốn tóc thành những lọn vàng bồng bềnh. Cô thích thú khi mặc lên chiếc váy dài màu đỏ. Một lớp son bóng màu đậm nhằm nhấn mạnh bộ dạ phục và đôi mắt xanh lấp lánh ẩn sau chiếc mặt nạ.
Khi cô bước xuống đến nơi, buổi dạ vũ đã được bắt đầu. m nhạc nổi lên trong căn phòng lớn nơi tổ chức bữa tiệc với ánh sáng dịu nhẹ và những bộ xiêm y xoay tròn rực rỡ trên sàn nhảy.
Đột nhiên cảm thấy e thẹn, Emily tiến về phía lối vào và chợt nhận ra cô đang ước giá mà Nikolaos có ở đây, không phải bởi vì cô muốn khiêu vũ với anh - tất nhiên là không, cô tự bảo mình - mà vì ít ra anh là gương mặt quen thuộc duy nhất ở đây. Nhưng chỉ không lâu sau đó, một người đàn ông với nụ cười thân thiện và đôi mắt ấm áp hiền lành sau chiếc mặt nạ bằng lụa tiến đến mời cô ra sàn nhảy.
Ngay khi bản nhạc kết thúc, một người đàn ông khác háo hức thế chỗ anh ta và rõ ràng rằng cô không hề thiếu bạn nhảy đêm nay. Những người đàn ông tươi cười giới thiệu bản thân, mời cô khiêu vũ và giúp cô lấy thức ăn. Một số người nhảy rất giỏi, một số khác dẫm vào chân cô và xin lỗi đầy nhã nhặn. Emily không phiền, sự rụt rè đã hoàn toàn biến mất và cô thích thú tận hưởng khoảnh khắc này, vui mừng vì đã quyết định tham dự.
Đêm dần qua... Emily thi thoảng trao tặng một nụ hôn nhẹ cho người bạn nhảy của mình khi bản nhạc kết thúc. Những nụ hôn không hàm chứa bất kỳ điều gì ngoài một sự trao đổi thân thiện, một phần của tinh thần lễ hội hoá trang. Hầu hết đàn ông ở đây đều đi cùng vợ và những sự đẩy đưa chỉ rất hờ hững.
Thời gian trôi chầm chậm, nửa đêm đến rồi qua, những ánh đèn được vặn nhỏ hơn và bầu không khí càng trở nên thân mật, đắm say. Emily quyết định đã đến lúc rời đi. Nụ hôn cuối cùng cô nhận được có vẻ mạnh mẽ hơn so với tất cả nhưng cô không muốn vướng vào bất kỳ chuyện cặp kè nào như thế. Cô vẫn còn đang ửng hồng rạo rực từ những cú lướt vòng quanh sàn nhảy, và trước khi kết thúc đêm nay, cô muốn một thức uống mát lạnh nào đó, lần này là nước trái cây, bởi vì cô đã uống quá nhiều thứ rượu ngon hảo hạng trong truyền thuyết của Cyprus và cô biết men đang ngấm dần vào não mình.
Nhưng khi cô chưa kịp tìm cho mình một ly nước hoa quả, một vòng tay rắn chắc đã đột ngột khoá quanh người cô, kéo cô trở lại sàn nhảy. Bạn nhảy lần này của cô cao to, và một chiếc mặt nạ bằng lụa đen đã che hầu hết gương mặt anh ta. Cô mỉm cười với anh trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, chờ đợi anh tự giới thiệu về bản thân nhưng anh không nói gì trong khi điêu luyện dẫn cô lướt khắp sàn khiêu vũ. Một bàn tay anh ấn nhẹ vào hõm nhỏ sau lưng cô, tay còn lại lồng chặt vào tay cô.
Emily nhận ra cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cô không rõ đó là vì hơi ấm toả ra từ anh hay chính sự hiện diện ngột ngạt của người bạn nhảy này. Anh dường như đã tác động mạnh lên nhịp thở của cô; có lẽ vì anh ôm cô chặt hơn những người khác. Nhưng cô thậm chí gần như đang thở dốc khi anh kéo cô lại gần hơn, tiếng dội thình thịch trong tai cô át đi cả tiếng nhạc nền. Hay đó là nhịp đập của trái tim? Và bàn tay cô nóng dần trong bàn tay anh, như thể những đốm lửa đang nhảy múa trên đầu ngón tay và chạy dọc theo lòng bàn tay vậy.
Nhạc chậm dần và trở nên êm dịu.Cơ thể anh chuyển động cọ xát vào cô trong một vũ điệu đầy gợi cảm và cô nhận ra mình đang đáp lại. Đôi bàn chân cô như chạm được xuống sàn nhà, làn da cháy bỏng và cô cảm thấy mình phải hít lấy một chút không khí, nếu không cô sẽ đổ gục trong vòng tay anh. Nhưng vòng tay đó rất vững chãi và nó chắc chắn sẽ không để cô ngã xuống sàn; vì cô có thể nhận ra những cơ bắp cuồn cuộn áp vào mình.
Bài khiêu vũ kết thúc. Emily vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa thấy bối rối một cách kì lạ. Anh là ai? Có phải anh sẽ rời khỏi cô ngay bây giờ và tìm cho mình một bạn nhảy khác? Vẫn không nói với cô một lời? Và anh có trao tặng cô một nụ hôn tình bạn, như những người đàn ông khác đã làm không?
Cô run lên với viễn cảnh trước mắt. Nhưng đó là một dạng rung động kì lạ, dường như là háo hức. Cô không thể nhớ đã bao giờ cảm thấy một cảm giác khao khát như thế này. Và rồi anh hôn cô, nhưng nó không hề giống với bất kì nụ hôn nào cô nhận được trong đêm hôm nay.
Một nụ hôn sâu, táo bạo và trừng phạt - và khi nó kết thúc, Emily thấy mình run rẩy. Và sự rùng mình càng tăng lên khi bạn nhảy của cô cuối cùng cũng cất tiếng.
“Cô thích nó chứ, Emily?”, giọng Nikolaos vang lên khắc nghiệt. “Có phải cô định hôn tất cả đàn ông trong phòng tối nay và kéo danh tiếng của nhà Konstantin xuống vực đúng không?”
Anh gỡ mặt nạ ra, Emily như bị hút vào đôi mắt đen lấp lánh ấy. Cô không thể nói, cũng không thể cử động. Và rồi, như thể không kiềm chế được bản thân mình, anh cúi đầu xuống và hôn cô lần nữa.