Họ mất một tiếng rưỡi đồng hồ để đi bộ ngược trở lại Hồ tắm của Aphrodite. Phong cảnh hữu tình, biển xanh trong, những vịnh nhỏ dọc trên triền đá và những cánh chim chao lượn trên cao càng khiến Emily buồn hơn. Một nơi tuyệt đẹp như thế dành riêng cho những đôi tình nhân, còn tình yêu của cô thì bị từ chối thẳng thừng. Cô đi dạo, đôi mắt đăm đăm lên mặt đường đầy cát rát bỏng dưới chân. Cô biết rằng nếu ngước nhìn lên, ánh mắt cô sẽ chạm phải Nikolaos. Và cô không nghĩ rằng cô có đủ mạnh mẽ để nhìn anh ngay lúc này.
Cuối cùng họ đã đến Hồ tắm của Aphrodite, và sự nhiệm màu của hồ nước xinh đẹp với những dòng nước nhỏ nhẹ trôi xuôi xuống thảm đá vôi rêu xanh nhanh chóng hút hồn cô. Đoạn cô nhận ra rằng Nikolaos đã dừng bước, nhìn cô với ánh mắt đen không tự chủ, và đột nhiên cô cảm thấy mạnh mẽ trở lại.
Nikolaos mở lời khi họ vừa rời khỏi Suối nguồn yêu thương.( Đài phun nước của tình yêu)
“Theo truyền thuyết,” anh nói với giọng khô khốc, “những người đàn ông bị từ chối tình yêu của Aphrodite, khi trở về từ đây đều đến Suối lãng quên (Spring of Oblivion), nơi họ có thể tắm mình trong dòng nước lạnh để gột rửa ký ức về nàng. Có lẽ tôi cũng nên làm điều tương tự.”
Ánh mắt Emily tỏ ra giận dữ. “Anh nói như thể tất cả mọi chuyện đều là do lỗi của tôi vậy.”
Đôi mắt anh cũng như tóe lửa. “Còn không phải nữa sao? Em biết rõ những gì xảy ra giữa hai chúng ta mà. Em biết rõ cái đêm ở lễ hội Limassol, khi tôi lần đầu tiên hôn em. Tuy nhiên em cứ khăng khăng đòi ở lại, em vẫn muốn làm việc cùng tôi, em biết chắc rằng chúng ta đã có nhiều thời gian ở bên nhau...”
Emily nhìn thẳng anh với vẻ thất vọng. “Ý anh là chính em là người đã sắp đặt mọi chuyện? Rằng em đã cố tình để mọi việc xảy ra như vậy ư...”
“Tại sao không.” Nikolaos nói với giọng đầy hằn học. “Phụ nữ các người thật gian xảo. Họ đều biết họ muốn điều gì, họ theo đuổi điều đó bằng mọi giá, hủy hoại mọi thứ - và cả tất cả những người liên quan nữa.”
“Phụ nữ không thể nào gian xảo bằng đàn ông được.” Emily phản đối ngay. Nhưng anh không phải đang nhắc đến vấn đề về đàn ông và phụ nữ nói chung phải không Nikolaos? Ý anh là đang nói về một người phụ nữ duy nhất, mẹ anh.”
Gương mặt Nikolaos nhanh chóng đanh lại. “Tôi không muốn bàn về chuyện đặc biệt đó.”
“Em nghĩ rằng đó là lúc anh đã nhắc đến,” cô nói, ít nhiều tăng thêm chút dũng khí để phớt lờ dấu hiệu cảnh báo rõ rệt đang phát ra từ đôi mắt đầy thù địch, khuôn miệng, toàn thân như căng cứng của Nikolaos. “Đó là thái độ của anh dành cho mẹ của mình khi bà ấy đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời anh. Anh không nhận ra được điều đó à?”
“Tôi chỉ thấy rằng bà ấy đã bỏ rơi chồng và con trai mình.” Nikolaos tức giận đáp. “Có thể đấy là điều bình thường ở xứ sở của em, nhưng ở đây, tại Cyprus này, gia đình luôn được đặt lên hàng đầu, không điều gì có thể quan trọng hơn được.”
“Và vì vậy hạnh phúc riêng tư của bà ấy cũng bị gạt qua một bên à?” Emily thách thức. “Việc bà ấy hoàn toàn không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình không phải là vấn đề sao? Chẳng lẽ bà ấy đáng bị ép buộc phải chịu đựng điều đó trong suốt phần đời còn lại của mình ư?”
Nikolaos hét lên đầy giận dữ. “Em không phải người Hy Lạp, làm sao em hiểu được chứ?”
“Em hiểu rằng sẽ rất khó khăn cho bất kỳ đứa trẻ nào tha thứ cho việc mẹ nó bỏ rơi nó.” Emily xuống giọng. “Nhưng em cũng biết rằng rồi sẽ đến một lúc nào đó, mọi hận thù, căm ghét cũng phải kết thúc. Nếu nó không kết thúc, thì nó sẽ hủy hoại cả con người anh.”
“Em là chuyên gia trong những vấn đề này à?” Nikolaos nói kháy.
“Từ lâu rồi, em oán hận cha mình vì sự hung bạo mà ông đã gây ra cho em và mẹ em.” Emily hạ giọng thật thấp. “Nhưng khi em lớn lên, em nhận ra rằng những cảm giác đó cuối cùng cũng chỉ là sự tự hủy hoại, rằng anh sẽ phải cố gắng để hiểu tại sao con người ta lại cư xử như vậy. Và anh cũng phải chấp nhận rằng mọi người đều có thể mắc lỗi và gây ra những sai lầm vô cùng tệ hại.”
Nikolaos im lặng trong giây lát, như thể anh đang hối tiếc vì đã cho rằng Emily không hề biết cảm giác của một đứa trẻ bị chính cha mẹ của nó tước đoạt đi tuổi thơ mà lẽ ra phải được hạnh phúc. Đoạn, nét mặt rám nắng của anh tối sầm trở lại, như thể những ký ức đau buồn năm xưa đột nhiên quay trở lại đay nghiến anh.
“Em có biết rằng tại sao tôi không thể tha thứ cho mẹ tôi không?” Anh nói, giọng khô khốc. “Đi theo tôi. Tôi sẽ cho em thấy.”
Bàn tay anh nắm lấy cổ tay Emily và kéo cô đi theo anh đi về phía bãi đậu xe. Xe của Nikolaos đang đợi sẵn từ trước - Emily chợt nhận ra rằng anh ắt hẳn đã sắp xếp cho ai đó lái xe từ làng đánh cá dọc biển để đến đây - anh mở cửa rồi đẩy cô vào trong xe.
“Ơ... chúng ta đang đi đâu vậy?” Cô thở gấp, hỏi như hụt hơi.
“Đến dãy núi Troodos.” Anh đáp cộc lốc. “Tôi đưa em đi gặp cha tôi.”
Anh lái chiếc xe chạy dọc theo con lộ hẹp đi ra từ bờ biển, rồi từ từ leo dốc. Emily ngồi yên lặng, không nói lấy nửa lời. Chiếc xe chạy dọc theo triền đồi thấp, đi ngang qua những vườn nho nhỏ xinh với những hàng nho trải thẳng đều tăm tắp trên đồi và những bụi hoa quả. Và rồi những dãy núi bắt đầu khép lại phía sau lưng họ, một số trơ trụi, số khác thì rậm rịt cây rừng. Mặc dù lúc này nhiệt độ không xuống quá thấp vì mặt trời đang tỏa nắng trên cao, nhưng không khí trở nên trong lành, thoáng đãng hơn và hương thông len nhẹ trong gió. Những con đường họ đi có đoạn tốt, cũng có đoạn khá xấu và khó đi, nhưng Nikolaos dường như có khả năng xoay sở với sự khéo léo chính xác của mình.
Những dãy núi kéo nhau cao dần lên và trông có vẻ hoang vu hơn. Những triền núi phủ đầy thông xanh, những dãy sồi vàng, những tán cây tiêu huyền, tuyết tùng và tổng quán sủi. Những chú quạ đen chuyền từ nhành cây này sang nhành cây khác, và có lúc Emily bắt gặp một chú chim lớn đang bay lượn phía trên cao qua những rặng núi. Cô định quay sang hỏi Nikolaos tên của loại chim ấy, nhưng vành môi dữ tợn của anh cảnh báo cho cô biết rằng tâm trạng anh không được tốt để sẵn sàng cho bất cứ một cuộc đối thoại nào.
Chạy thêm một vài dặm nữa, con đường trở nên quanh co, khúc khuỷu với những khúc cua gắt, và khi họ chạy qua một góc khuất thì bị cản lối bởi đàn cừu đang vội vã kéo nhau sang đường. Nikolaos vội vã phanh gấp, và đàn cừu sững lại trong tích tắc và chăm chăm nhìn vào hai người họ.
Emily cũng chăm chú nhìn lại, cô bị ấn tượng bởi lớp lông dày sẫm màu, óng lên những tia phản chiếu ánh nắng mặt trời đang rọi xuống, và những cặp sừng cong dài một cách đặc biệt.
“Đây là con gì vậy?” Cô hỏi nhẹ nhàng.
“Moufflon - cừu hoang,” Nikolaos đáp, cũng với giọng nhẹ nhàng tương tự. Sự bất ngờ, hoảng sợ của đàn cừu hoang nhanh chóng tan biến, và chúng như biến mất vào những con đường bên cạnh. “Loại cừu này chỉ có thể được tìm thấy ở Cyprus thôi, và chúng cũng rất hiếm.” Anh nói khi tiếp tục nổ máy xe đi tiếp. “Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại loài sinh vật này.”
Họ lái xe chậm rãi, như thể Nikolaos bắt đầu hối tiếc sự bốc đồng của anh khi nãy đã dẫn đến chuyến đi này. Con đường vẫn uốn lượn, dẫn ngang qua những ngôi làng nằm cheo leo bên triền đồi rất dốc kia. Những ngôi nhà trông rất đơn giản, những con đường thì hẹp và rải đầy sỏi, tuy nhiên chúng có một vẻ đẹp và sự ấm cúng rất đặc trưng. Những chú lừa thồ hàng đang lê từng bước khó nhọc dọc hai bên đường, không vội vã để mang hàng hóa về nhà chủ. Từng nhóm phụ nữ cao tuổi, nhiều người trong số họ vận đồ đen, ngồi bên ngoài nhà để nói chuyện phiếm dưới ánh nắng ấm áp, trong khi những người đàn ông tụ tập quanh những chiếc bàn đặt bên ngoài quán rượu nhỏ, uống cà phê, chơi blackgammon[20], và gạt tất cả mọi chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài sang chỗ khác.
[20] Backgammon hay cờ tào cáo là một trong những trò chơi dạng bàn cờ cổ nhất cho hai người chơi, trong đó những quân được di chuyển theo số súc sắc. Người chơi chiến thắng bằng cách di chuyển tất cả các quân về phía mình.
images
Cuối cùng, Nikolaos từ từ giảm tốc độ khi đến ngoại ô của một ngôi làng khác lớn hơn. Những ngôi nhà tường vôi trắng nằm xung quanh một nhà thờ lớn với những ngọn tháp có mái vòm cao vút. Thay vì chạy xe vào trung tâm ngôi làng, Nikolaos lái xe theo hướng khác, hướng về căn nhà nằm bên rìa phía xa nhất của ngôi làng. Khi họ đến gần hơn, Emily nhận ra ngôi nhà có những mái cong rộng mở chạy dọc theo một bên nhà, với một ban công phía trên và những cánh cửa khép chặt. Một lối đi nhỏ lát gạch vuông gồ ghề với những bụi hoa đầy màu sắc sặc sỡ mọc lộn xộn đầy hai bên lối đi, dẫn vào cửa chính, được tỏa bóng mát dịu dàng bởi những tán cây bách thân đen nhánh, cao lớn. Ngôi nhà nằm trên một góc rộng nhô ra từ viền đồi, và có thể thu lấy toàn cảnh những dãy núi tuyệt đẹp từ mọi góc độ.
Nikolaos dừng xe trước ngôi nhà. “Nhà tôi đấy.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Nhà anh đẹp quá!”, Emily thì thầm. “Chắc là anh yêu nó lắm.”
“Tôi chưa bao giờ sống ở đây cả. Tôi đến đây chỉ để thăm cha tôi thôi.”
Cô nuốt xuống đầy khó khăn khi nhớ đến mục đích của chuyến viếng thăm này. Cô biết rất rõ rằng một số bí mật được giữ kín của dòng họ Konstantin đang được tiết lộ cho cô, và cô không ngừng đặt câu hỏi tại sao.
Cô đi theo anh vào nhà. Bên trong, những căn phòng rộng rãi và thoáng đãng, đồ nội thất có lớp màu tối, rắn rỏi và tiện dụng. Emily nhìn lên tường. Có vài nét vẽ màu sắc nhạt, nhưng rất khó để thấy rõ bởi chúng đều bị che khuất bởi những bức họa. Những chi tiết trên từng bức họa được trang trí hết sức tinh tế, và ánh lên màu sắc ấm áp. Nhiều bức tranh vẽ phong cảnh, chủ yếu là những dãy núi, một vài bức thì vẽ chân dung và một số ít vẽ chính ngôi nhà, và cả ngôi làng. Người nghệ sĩ rõ ràng đã tìm thấy cảm hứng nghệ thuật từ chính tổ ấm của anh ta.
Emily chỉ muốn đứng ngắm nhìn những bức tranh, nhưng Nikolaos lại kéo khuỷu tay cô đi tiếp. Anh dẫn cô vào căn phòng bên cạnh, nơi một người phụ nữ lớn tuổi, với mái tóc sẫm màu, bước đến trước mặt họ.
“Nikolaos!”, người phụ nữ nở nụ cười. “Dì nghe tiếng xe là biết con đến rồi.”
Emily ngay lập tức biết rằng người này chính là một thành viên trong gia đình Konstantin. Bà có vẻ ngoài xinh đẹp đậm nét quen thuộc và phong thái đầy tự tin.
“Dì Evi,” Nikolaos nhanh chóng chào người phụ nữ. “Con đến thăm ba con. Ba con khỏe không dì?”
“Rất khỏe.” Dì Evi nói. “Còn con chắc là Emily, dì đang muốn gặp con đây.”
“Làm sao mà dì biết con ạ?” Emily bất ngờ.
“Dì đã gặp dì Anna rồi.” Nikolaos trả lời thay, với vẻ xa lánh. “Rồi đây em sẽ nhận ra rằng không thể nào giữ bí mật được trong dòng họ này cả.”
Emily có thể cảm nhận gương mặt cô nóng bừng lên khi tự hỏi hai người dì của Nikolaos đã nói gì với nhau. Nikolaos lên tiếng trở lại, kéo sự chú ý của dì anh khỏi Emily. “Ba con vẫn ở chỗ quen thuộc của ông ấy chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Dì Evi nói. “Ông ấy sẽ rất vui khi gặp con đấy.”
“Vậy à?” Giọng Nikolaos đột nhiên chuyển sang mỉa mai. “Làm sao con biết được điều đó?”
“Ôi, Nikolaos,” ngay lập tức dì dịu dàng nói, khi bà đưa tay về phía anh, nhưng Nikolaos đã tránh xa, giống như anh không thể chịu đựng bất cứ sự thương hại nào của người khác nữa.
“Đi thôi,” anh nói với Emily, giọng có chút lạnh lùng. Anh bước ra khỏi phòng, và Emily vội vã chạy theo.
Anh dẫn cô đến sân hiên phía sau ngôi nhà, nơi có thể trông thấy phong cảnh hữu tình của dãy núi xung quanh và ngôi làng bên dưới.
Một giá vẽ được kê ở góc cuối sân hiên, một người đàn ông cao lớn với bờ vai rộng và mái tóc điểm hoa râm đang đứng chăm chú vẽ.
“Chào ba.” Nikolaos hạ giọng nói, như thể anh không muốn làm cha anh giật mình.
Yannis Konstantin quay người lại, nở nụ cười gượng gạo, rồi nhìn vào bức tranh đang vẽ dở của mình. Ông có gương mặt rắn rỏi, nhưng có ít điểm tương đồng trong nét mặt với con trai ông. Nikolaos giống mẹ anh hơn, bà Eléni với đôi mắt đen láy đầy cảm xúc, mái tóc huyền bóng mượt, và khuôn miệng gợi cảm.
“Đây là Emily,” Nikolaos nói tiếp, cũng thái độ đó. “Con nghĩ dì Evi đã nói với ba về cô ấy rồi. Con muốn ba gặp cô ấy.”
Lần này, Yannis Konstantin thậm chí không tỏ ra đã nghe thấy lời của đứa con trai. Ông vẫn đang chăm chú vào bức tranh của mình. Nikolaos chạm tay Emily, ra hiệu rằng họ nên quay trở lại trong nhà.
Khi họ trở vào bên trong và ở khoảng cách đủ xa để không còn ai nghe thấy họ, cô quay lại hỏi Nikolaos đầy bối rối: “Ông ấy không nhận ra anh à?”
“Tôi không biết nữa,” Nikolaos nói, nét mặt chợt đanh lại. “Ba tôi trở nên như vậy từ khi mẹ tôi bỏ đi. Ông không bao giờ trò chuyện với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả với dì Evi người chăm sóc ông mỗi ngày. Ông chỉ ăn, ngủ và vẽ tranh. Dì Evi nói rằng ông đang hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống như vậy. Tôi hy vọng rằng dì ấy nói đúng, nhưng tôi không tin tưởng điều đó lắm.”
Trái tim Emily chợt thắt lại khi cô thấy nỗi đau từ sâu trong đáy mắt anh. “Những bức tranh do ông vẽ rất đẹp.” Cô dịu dàng nói. “Chỉ những ai có một tâm hồn đang thanh thản mới có thể vẽ được những bức họa như vậy.”
“Ông ấy cũng là một họa sĩ thành công.” Nikolaos tiếp lời, cô nhận ra có chút tự hào trong giọng nói anh. “Tôi đã tổ chức nhiều buổi triển lãm tranh cho ông, và nhiều người cũng bắt đầu sưu tập tranh của ông. Dĩ nhiên là ba tôi không biết việc đó, không điều gì bên ngoài ngôi nhà này có thể khiến ông quan tâm,” anh nói tiếp, sự khó chịu quay trở lại trong sắc giọng anh. “Nhưng nếu ông chấp nhận trở về thế giới thực tế với chúng tôi, ít nhất ông sẽ biết ông đã đạt được những gì.”
“Em thích điều đó,” Emily gật đầu nhẹ. “Em thích việc anh quan tâm đến ba anh để giúp ông trở thành một người thành công, và để người khác nhận ra tài năng của ông ấy.”
“Dĩ nhiên tôi quan tâm đến ông chứ,” Nikolaos gằn giọng. “Ông ấy là ba tôi mà.” Nói đoạn, anh vội quay người đi, nhưng Emily vẫn kịp thấy ánh mắt anh sáng ngời lên trong thoáng chốc.
Họ ở lại ngôi nhà thêm một tiếng đồng hồ nữa. Nikolaos dành thời gian ở cạnh cha anh, trong khi Emily thì trò chuyện với dì Evi, tìm hiểu thêm về những năm tháng cô đơn và thiếu vắng tình yêu mà Yannis Konstantin trải qua ở ngôi nhà này để vẽ những bức họa tuyệt vời của ông. Ông đã đánh mất người vợ của mình và quay lưng lại với thế giới bên ngoài, nhưng dường như ông đã tìm thấy niềm an ủi bằng tài năng trác tuyệt của chính bản thân.
Khi cô và Nikolaos rời khỏi ngôi nhà ấy, họ lái xe ngược về những con đường ven núi lộng gió trong im lặng. Họ đến bãi biển khi mặt trời vừa lặn phía chân trời, vòm trời, biển cả, mặt đất như được phủ trong lớp ánh sáng vàng óng đang cố gắng toả những tia đỏ cam cuối cùng trước khi nhạt dần và chìm vào bóng tối lúc màn đêm buông xuống.
Emily nhận ra rằng con đường Nikolaos vừa lái xe qua dẫn họ đến Vịnh San Hô. Trong chút ánh sáng nhập nhoạng, cô có thể trông thấy kiểu dáng đặc biệt của ngôi biệt thự của anh, những bức tường màu nhạt đón lấy và phản chiếu những tia nắng yếu ớt cuối ngày. Đoạn, anh dừng xe trước lối vào căn biệt thự.
“Em vào trong đi.” Anh nói như ra lệnh.
Emily nghĩ rằng có lẽ anh muốn nói chuyện với dì Anna trước khi họ đến Paphos. Có lẽ có vài điều gì đó anh cần truyền đạt từ một người dì khác, dì Evi.
Tuy vậy, bên trong ngôi biệt thự, mọi thứ dường như yên lặng và vắng bóng người. Không chút ánh sáng, và Nikolaos bật ngọn đèn nhỏ trong căn phòng chính, để lại những góc phòng vẫn đang chìm trong bóng tối.
“Liệu... dì anh đã đi ngủ rồi chăng?” Emily hỏi, thoáng chút lo lắng.
Nikolaos nhìn cô. “Dì Anna không có ở đây,” anh nói với giọng mềm mỏng. “Dì ấy đi Limassol trong vài ngày. Dì ấy xin lỗi rằng dì ấy cần đi mua sắm một ít, nhưng tôi nghĩ rằng thật ra dì Anna muốn tìm hiểu đôi chút về em. Dì ấy muốn gặp những người ở khách sạn mà em cùng làm việc và kết bạn.”
“Tại sao thế?” Emily ngạc nhiên hỏi.
“Dì Anna rất tò mò. Dì ấy thích biết tất cả mọi thứ về mọi người xung quanh. Và từ khi gặp em - đưa ra một kết luận sai lầm về em - dì ấy muốn tìm hiểu thêm về em. Không có cách nào để hiểu về em tốt hơn là hỏi chính những người đã biết em từ trước, đúng không?”
Emily cắn môi, tỏ vẻ đắn đo. “Ý anh là gì, việc dì ấy đưa ra kết luận sai lầm? Và dì ấy muốn biết điều gì về em?”
“Dì muốn biết liệu em có phải là một người vợ phù hợp hay không, dành cho tôi.” Anh nói thêm với giọng châm biếm.
“Người vợ dành cho anh?” Đôi mắt Emily mở to đầy bất ngờ. Rồi cô lí nhí. “Nhưng anh không muốn lấy vợ mà,” cô nhắc nhở anh với chút khó chịu trong giọng nói. “Ít nhất, anh không muốn có một người khiến anh yêu, khiến anh mơ ước, khiến anh muốn sống trên đời. Anh muốn một mối quan hệ mà anh có thể kiểm soát được, không cần phải cho đi bất cứ điều gì từ chính bản thân anh. Anh muốn lấy một người vợ mà anh sẽ không yêu, để anh không bao giờ gặp đau khổ.”
“Đúng vậy, đó chính là những gì tôi muốn.” Nikolaos nói cứng rắn. “Và tôi không thể có được điều đó với em, phải không Emily? Khi em đến đây, em chỉ là một cô bé người Anh rụt rè, mặt mày tái nhợt, nhưng hòn đảo tình yêu này đã thay đổi em; hãy nhìn em đi...” Ánh mắt anh nhìn cô như thèm khát. “Làn da em đã dần rám nắng, khỏe mạnh, căng đầy sức sống, ngập tràn tình yêu thương. Và em mong chờ trao tình yêu ấy cho một ai đó. Nhưng tôi không mong muốn gì điều ấy cả, Emily. Tôi không mong muốn tình yêu đó.”
Nhưng anh nhìn cô như thể khao khát điều gì đó từ cô, khi vẻ thèm muốn dâng đầy trong đôi mắt sâu của anh, và anh bước thêm vài bước đến gần cô.
Emily đột nhiên bước lùi lại. “Không, đừng... đừng làm vậy.” Cô gần như đang cố gắng biện hộ. “Anh nói đúng, em muốn điều đó, rất khao khát điều đó. Em biết vậy, nhưng nếu em không thể có mọi thứ thì tốt hơn là không có gì cả. Làm ơn đi, Nikolaos, hãy để em đi...”
Đôi mắt anh phát ra ánh nhìn khác hẳn. “Em có biết tôi cảm thấy như thế nào khi em gọi tên tôi không? Có lẽ là không, nếu không em sẽ thường gọi tên tôi rồi.”
“Nikolaos...” Cô nói mà không kịp suy nghĩ, và rồi, cô cắn môi khi thấy anh tiến gần hơn đến việc mất tự chủ.
Bên ngoài, bóng tối đen như nhung của màn đêm phủ lên vịnh, và chỉ những tia sáng leo lét nhất mới có thể thấy thấp thoáng ngoài khơi xa khi ánh trăng bàng bạc rải đều trên nền trời. Bên trong căn phòng, những chiếc bóng bao quanh hai người khi họ đứng bên ngoài rìa ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn nhỏ. Tuy vậy, bấy nhiêu thôi cũng đủ cho Emily trông thấy rõ gương mặt Nikolaos, thấy rõ những cảm xúc đầy mâu thuẫn đang bộc lộ từ những hành động căng thẳng khác thường của anh.
Anh lắc đầu chậm rãi, gần như thất vọng. “Tôi chưa bao giờ ở trong tình trạng như thế này bao giờ,” anh thì thầm. “Tôi luôn có thể tránh xa một mối quan hệ tình cảm, cắt đứt mọi cảm xúc trước khi kịp nảy sinh điều gì khác.”
“Anh vẫn có thể tránh xa bây giờ,” Emily nói với vẻ run run, chậm rãi. “Vẫn chưa quá muộn đâu.”
“Ôi, nhưng thật sự muộn rồi.” Nikolaos nhẹ nhàng nói. “Đêm nay, tôi không thể tránh xa điều gì hết.”
Anh lại tiến về phía cô, và Emily biết rằng nếu cô để anh chạm vào người cô, thì cô sẽ gặp phải rắc rối có thể hủy hoại đời cô hoàn toàn. Cô cũng biết lý do tại sao Nikolaos đang ở trong trạng thái mất tự chủ và dễ kích động như vậy. Chuyến viếng thăm cha anh đã khiến tâm trạng và cảm xúc anh rối bời; anh cần một sự an ủi nào đó, và đêm nay, anh sẽ tìm thấy niềm an ủi ấy ở đây, với cô.
Và đúng thật, anh rõ ràng mong muốn niềm an ủi đó, muốn có cô. Đôi mắt đầy khao khát đen láy của anh thổi bùng ánh sáng leo lét xung quanh, giống như những ngón tay anh đang đốt cháy da thịt cô, nếu như cô để anh chạm vào người cô.
Lúc này, anh đã rất gần bên cô rồi, cô có thể cảm nhận hơi thở anh áp sát gương mặt cô, sự ấm áp và thanh thoát, cô có thể ngửi thấy mùi da thịt anh. Emily cảm thấy bất lực trước sự khao khát của anh. Và sự đau đớn ngầm khuấy động tâm hồn cô, những dư âm của sự khao khát mà anh đã vực dậy trong cô lúc trước đó, khi anh hôn cô ở Suối nguồn yêu thương.
Suối nguồn yêu thương. Cô lặp lại liên tục. Cô thật là một con bé ngốc nghếch khi đi đến đó với người đàn ông này! Cô đã bị gán vào lời nguyền với anh, và bây giờ cô cảm thấy như thể ngón tay của nữ thần Aphrodite đang chạm vào cô; tất cả tình cảm thầm kín vốn bị dồn nén bấy lâu trong cô giờ đây như được giải thoát, và cô không thể làm được gì để ngăn cản chúng vỡ tung ra. Nikolaos không phải là người duy nhất cảm thấy mất tự chủ...
Đôi môi anh chỉ còn cách cô một khoảng cách ngắn ngủi; cô cảm thấy anh đang nỗ lực kiềm chế lần cuối, nhưng anh thất bại. Áp lực từ đôi môi anh khiến hơi thở cô bị nghẹn ứ trong cổ họng, và sự nóng bỏng trong nụ hôn của anh khiến toàn thân cô như mềm nhũn.
Nikolaos hơi thả lỏng thân thể cô và nâng đầu cô lên. “Em nói rằng những bức vẽ của cha tôi cho thấy ông ấy đang thanh thản. Uhm, đó là những gì tôi cần - một tâm hồn yên bình, thanh thản, dù cho điều đó chỉ xảy ra trong một đêm thôi.” Anh nở nụ cười khó hiểu. “Liệu nó có ích kỷ và tự cao không? Tôi thì cho rằng có đấy. Nhưng tôi không quan tâm. Chỉ một đêm trong đời, tôi muốn được tự do.”
“Vậy liệu anh có quan tâm những gì em muốn không?” Emily hạ giọng.
Anh khẽ lay người cô. “Em biết rằng tôi có quan tâm mà. Thật ra em cũng muốn những gì mà tôi muốn.”
“Không.” Cô khăng khăng cưỡng lại. Cô muốn tình yêu, và anh sẽ không thể mang đến cho cô điều ấy.
“Được chứ.” Nikolaos cương quyết nói. Lòng bàn tay anh lướt nhẹ trên làn da nóng bỏng của cô, đôi môi anh lại tiếp tục kề sát môi cô. “Cho dù hai chúng ta muốn bất cứ điều gì trong tương lai, thì đêm nay chúng ta chỉ đơn giản mong chờ điều này thôi.” Những ngón tay anh đột ngột lần sâu vào lớp vải mỏng manh trên người cô, chạm tay lên vùng đồi mềm mại. “Em có thể nói dối tôi,” anh thì thầm. “nhưng cơ thể em thì không.” Emily giật bắn người khi anh chạm vào cô, và nụ cười lóe lên từ khóe môi anh. “Tôi biết em mong muốn nhiều hơn thế nữa. Và em không mong muốn từ ai khác, ngoại trừ tôi.”
“Anh thật kiêu ngạo,” Emily lên tiếng trong vô vọng, cô biết rằng không có cách gì từ chối những khao khát cháy bỏng đang chạy dọc suốt các dây thần kinh xúc cảm của cô.
“Chỉ những nơi nào có em thôi.” Nikolaos hơi gằn giọng. “Và em hoàn toàn đúng khi cảm thấy tôi kiêu ngạo. Không ai khác có thể khiến tôi cư xử như vậy trước đây cả.”
Những ngón tay anh đã tìm đến khuy áo phía trước bộ váy, nhanh chóng thuần thục mở ra và rồi bàn tay anh lần đến làn da mịn màng, ấm áp của cô.
Emily rít nhẹ trong cổ họng, nhưng đó không phải là sự phản đối. Cô đã cho trôi tuột đi khoảnh khắc có thể cưỡng lại điều ấy. Cô yêu người đàn ông này rất nhiều, và ngay chính lúc này, không cần biết anh có mong muốn tình yêu của cô hay không, chỉ cần anh khao khát chút gì đó từ cô, thế là đủ.
Bàn tay Nikolaos lại tiếp tục di chuyển, lần này rất nhẹ nhàng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể nhẹ nhàng đến thế. Chúng để lại cảm giác tan chảy trong từng đợt xúc cảm tinh tế nhẹ nhàng đang dần tăng lên khi những ngón tay anh khám phá sâu hơn.
Đôi môi anh lại áp lên môi cô, như thể anh mong muốn - cần - được cảm nhận cô, và bàn tay kết thúc cái nút cuối cùng trên chiếc váy của cô, để nó rơi nhẹ nhàng khỏi bờ vai cô. Đoạn, anh cúi đầu áp vào đôi gò bồng đảo của cô, và mọi thứ nhanh chóng trôi tuột vào hỗn loạn - hơi thở anh gấp gáp và trở nên mất bình tĩnh, đôi tay anh không còn nhẹ nhàng nữa, mà ngày càng đòi hỏi hơn.
“Một đêm khi cả hai chúng ta đều có thể có thứ mình muốn.” Anh thầm thì, những lời nói bị nghẹn lại vì đôi môi anh tiếp tục lướt trên làn da nóng bỏng và rịn mồ hôi của cô.
Anh nhấc bổng cô lên và nhanh chóng bế cô vào phòng ngủ. Không ánh đèn, chìm trong bóng tối, Emily nghe tiếng quần áo anh sột soạt cởi ra. Và rồi cô cảm giác mình được đặt lên giường bên cạnh anh, mùi hương nồng đậm từ làn da anh làm cô ngất ngây, da thịt ấm nóng của anh gấp gáp kề sát cô, tay anh, môi anh lướt trên người cô, những cái chạm nhẹ làm cô bỏng rát, đôi môi anh đói khát khám phá sự mềm mại của ngực cô và thô bạo ôm trọn phần đỉnh nhạy cảm đang căng cứng ấy, rồi di chuyển dần xuống phần bụng đang run rẩy để rồi lưỡi anh lướt nhẹ trên làn da mỏng bên trong đùi cô, cho đến khi Emily cảm thấy như thể toàn bộ thế giới của cô đã bị khám phá và nổ tung xung quanh mình.
Sau đó Nikolaos ngẩng đầu và giọng anh vang lên dữ dội trong bóng tối. “Chạm vào tôi đi.” Giọng anh khản đặc yêu cầu, và anh nắm lấy tay cô và kéo về phía mình.
Gần như ngay lập tức, Emily làm theo lời anh. Cô nhận ra cảm giác vui thích xen lẫn sợ sệt khi nghe lệnh từ một người đàn ông.
Cơ thể anh rất đẹp, vạm vỡ và quyến rũ. Những cơ bắp anh nổi cuồn cuộn dưới lớp da ẩm ướt và mềm khi đôi bàn tay cô âu yếm nhẹ nhàng lướt qua, ban đầu ngập ngừng và càng lúc càng bạo dạn, tạo ra sự căng cứng run run chạy khắp cơ thể anh. Cô thích cảm giác đó của anh, sự cọ xát đầy xúc cảm của hai cơ thể, đam mê của cô mang đến cho anh sự khoái lạc.
“Đủ rồi!” Nikolaos thì thầm, hơi thở anh gấp gáp. Nhưng Emily không muốn dừng ngay, cô đã bị quyến rũ - và hưng phấn vì phản ứng của người đàn ông mạnh mẽ tự chủ này với sự đụng chạm nhẹ nhàng của ngón tay cô. Cô vuốt nhẹ anh, dường như đùa nghịch, buộc anh nắm chặt lấy eo cô và giữ bàn tay cô xa khỏi người anh trong tích tắc khi anh cố gắng đấu tranh giữ lại những giây phút tự chủ cuối cùng.
Tuy vậy, đó là một cuộc chiến đã đến hồi kết. Họ đều biết điều đó, và cánh tay Emily đã vòng quanh người anh, kéo anh lại gần mình hơn. Cô cảm thấy cơ thể anh run lên, và thân hình đồ sộ của anh lật lên trên cô, kéo cô gần sát lại, bàn tay anh mơn trớn trên người cô một cách mạnh mẽ lần cuối cùng và rồi nhanh chóng làm dịu cô bằng sự âu yếm thăng hoa.
Một cảm giác rùng mình nhẹ bất giác chạy dọc sống lưng Emily, và rồi tiếp theo là sự ngượng ngùng đầy bất ngờ. Cô đã từng mong muốn và đau lòng vì điều đó, nhưng một nửa trong cô vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng. Cô giấu mặt vào vai anh. Giọng Nikolaos thầm thì bên tai dịu dàng khi người anh bắt đầu cử động trở lại, anh bị điều khiển bởi sự đam mê mà không tài nào cưỡng lại được.
Giọng nói thân quen của anh lại vang lên, xoa dịu cô và cô nhận ra rằng toàn thân cô đã đáp lại từng nhịp điệu dồn dập của khoái cảm, làn da hai người ngày càng nóng dần lên, những đầu dây thần kinh càng lúc càng nhạy cảm. Sự nồng nhiệt của cảm xúc tăng nhanh, và khiến cô bối rối. Cô ôm chặt Nikolaos; cô cần nắm giữ một điều gì đó có thực trong thế giới đang bắt đầu tan chảy hoà vào vòng xoáy khoái lạc nóng bỏng.
Và trong cơn xao động, mồ hôi ấm nóng và cả khao khát cuồng nhiệt của anh, Nikolaos dường như biết chính xác những cảm xúc hỗn độn trong anh đang xoáy thành sự căng thẳng, gần như là đỉnh điểm không thể ngăn được, anh biết chính xác khoảnh khắc khi cơ thể anh run rẩy đâm vào cô lần cuối cùng, đam mê bùng nổ và ào ào đổ như thác lũ cuốn cô vào vòng xoáy thăng hoa trong khoái lạc ngập tràn.
Emily nghe thấy anh gọi tên cô liên tục, khi những niềm hoan lạc cuối cùng đang ào ào cuộn trong anh. Chưa ai từng gọi tên cô như vậy trước đây, cô nhắm mắt và để mình chìm đắm trong sự ngọt ngào ái ân của khoảnh khắc này.
Cảm giác thăng hoa từ từ đi qua đến khi chỉ còn chút dư vị đọng lại, còn sự ngọt ngào vẫn ngây ngất quanh họ. Nikolaos bất động một lúc lâu, và rồi anh chống khuỷu tay nhỏm dậy, nhìn cô trong bóng tối. Bàn tay anh tiếp tục di chuyển trên người cô thêm một lúc, cuối cùng dừng lại để mơn trớn đôi gò bồng đảo mềm mại của cô.
“Anh muốn có một tâm hồn yên bình, thanh thản,” anh ngập ngừng. “Nhưng giờ đây, anh cảm thấy như anh sẽ không bao giờ bình yên trong suốt cuộc đời này.”
“Tình yêu thì không bao yên bình cả.”
“Đó là lý do tại sao anh không muốn có nó trong đời. Nhưng anh phải có nó đêm nay.” Nikolaos khàn giọng. “Anh phải có nó.”
Bàn tay anh lại tiếp tục cử động và cơ thể anh lại rung lên với nhịp điệu gấp gáp hơn, hoàn toàn bị khuấy động bởi sự gần gũi của cô. Emily im lặng đón nhận anh vào vòng tay âu yếm, bởi lẽ, ít nhất chỉ trong đêm nay thôi, anh là của cô. Ngược lại, cô cũng muốn trao cho anh bất cứ điều gì anh muốn. Và cả những điều anh không muốn - tình yêu của cô.
Cuối cùng họ ngủ thêm vài tiếng đồng hồ trước khi bình minh đến, một giấc ngủ không mộng mị.
Khi Emily thức giấc, trong khoảnh khắc, cô không thể nhớ ra tại sao cơ thể cô có cảm giác nặng nề và uể oải. Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhớ ra mọi chuyện, và ngồi thẳng dậy.
Căn phòng trống vắng; không có bóng dáng của Nikolaos ở đây. Có hai chỗ lõm trên gối cho thấy hai người vừa nằm cạnh nhau. Rất gần nhau. Emily bất giác rùng mình khi cô nhớ ra họ đã gần bên nhau như thế nào.
Vậy anh ấy đang ở đâu nhỉ? Cô chậm rãi rời khỏi giường, và bước về phía cửa. Anh đơn giản bỏ đi thôi sao? Để cô lại một mình như vậy ư? Cô lại rùng mình khi nhận ra khả năng tồi tệ đó có thể xảy ra.
Rồi cô nghe vài giọng nói vang lên. Một của đàn ông và một của phụ nữ. Người đàn ông thì rõ ràng dễ nhận ra chính là Nikolaos. Nhưng còn người phụ nữ? Giọng nói người này khá quen thuộc, nhưng Emily dường như không thể nhận ra ngay trong buổi sáng này, không thể khiến trí nhớ cô đưa ra một gương mặt nào tương ứng với giọng nói này.
Một chiếc áo choàng tắm được xếp gọn ở cuối giường, rõ ràng Nikolaos đã để đó sẵn cho cô. Emily khoác vào người, dùng những ngón tay gỡ vài lọn tóc rối, và rồi mở cửa.
Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, tay chân cô nặng trĩu với ân ái tối qua đã khiến cô mệt mỏi khắp từng phần cơ thể. Trong đầu không nghĩ ngợi gì về việc cô đang làm, cô tiến về phía có những giọng nói đang vang lên.
Cô đẩy cửa bước vào một căn phòng rộng lớn ngập tràn nắng vàng với góc nhìn tuyệt đẹp hướng ra vịnh. Bên trong, cô nhận ra Nikolaos đang đứng cạnh cửa sổ, đã mặc quần áo chỉnh tề. Và đứng đối diện với anh chính là Sofia.
Emily cảm thấy bất ngờ thật sự khi cô nhận ra sự hiện diện của một người phụ nữ khác. Cô ấy đang làm gì ở đây? Rồi trở nên hoàn toàn ý thức được sự tương phản giữa cô và cô gái Cyprus ấy. Như mọi khi, Sofia ăn mặc đơn giản nhưng có một phong cách rất tinh tế. Sáng nay, cô mặc quần linen màu nhạt và áo lụa, những ngón tay được sơn bóng cẩn thận, và cách trang điểm sành điệu càng tô đậm thêm nét mạnh mẽ và đôi mắt đen láy xinh đẹp.
Emily đứng ngay đó, chân trần, tóc xõa tự do trên bờ vai, và nhận ra ánh nhìn thù ghét từ Sofia đang chĩa vào cô. Sắc mặt Emily đỏ ửng lên bởi cô biết người phụ nữ ấy nhận thức rất rõ chuyện xảy ra đêm qua.
Gương mặt Nikolaos không tiết lộ anh đang nghĩ gì. Đôi mắt anh lạnh nhạt và nhăn lại khi anh chạm phải ánh mắt cô em họ.
“Bây giờ mới sáng sớm thôi Sofia,” anh nói với giọng bình thản. “Và em chưa nói cho anh biết lý do của việc em ở đây.”
“Em có vài tin cho anh đây,” Sofia lên tiếng, đôi mắt cô sáng bừng lên với cảm xúc đang dâng lên. “Liệu Emily kể cho anh biết chưa nhỉ?” Cô nói thêm.
“Kể cho anh về chuyện gì?” Nikolaos hỏi với sự mất bình tĩnh đầy bất ngờ.
“Về việc mẹ anh đang ở đây, tại Cyprus này. Bà ấy đang ở một căn nhà bên ngoài Paphos.”
Nikolaos im lặng sững sờ, còn trái tim Emily gần như ngừng đập.
“Làm sao cô biết điều đó?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, với một giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh.
“Em gặp bà ấy tối qua. Cũng tình cờ thôi; Em đến Paphos buổi tối cùng vài người bạn, và gặp Eléni đi bộ trên đường. Bọn em nói chuyện một lúc.” Sofia tiếp tục. “Thật ra, em và bà ấy đã có cuộc chuyện trò hết sức thú vị.”
“Vậy thì tại sao Emily có thể nói cho anh biết được rằng mẹ anh đang ở đây?” Nikolaos nói với sắc giọng khiến Emily bất chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Vẻ đắc thắng ánh lên trong mắt Sofia. “Bởi vì cô ta đã biết Eléni ở gần Paphos mấy ngày qua rồi. Cô ta đã gặp bà ấy và nói chuyện với bà. Mẹ anh và Emily dường như có mối quan hệ bạn bè tốt đấy, Nikolaos ạ.”
Nikolaos chậm rãi xoay người lại phía Emily, và sắc mặt anh khiến trái tim cô như hóa đá. Anh không bao giờ tha thứ cho cô vì sự phản bội này, đặc biệt từ khi anh phá bỏ mọi quy tắc của chính bản thân mình về sự riêng tư cá nhân và thổ lộ mọi nỗi niềm sâu kín về mẹ anh cho cô nghe. Mọi thứ diễn ra giữa họ tối qua đã hoàn toàn bị phá hủy bởi những lời cay độc của Sofia.
Emily cảm thấy thế giới xung quanh cô như vỡ tan, và biết rằng cô không bao giờ có thể hàn gắn chúng trở lại như trước được nữa.