Ngự Hoa Viên trong hoàng cung, giống như thường ngày cực kỳ lộng lẫy, từng dãy đình đài lầu các nạm vàng khảm bạc, linh lung rất khác biệt, hơi thở hoa lệ, rộng rãi uy nghi. Dọc đường đi qua Ngự Hoa Viên càng thêm vô cùng xinh đẹp, giữa vườn bày bộ đồ đá, cây tốt xanh um, cây tử đằng cây bách xa xưa, đều mấy trăm năm tuổi, tô điểm cho hoa viên thêm tràn đầy thú vị.
Bên trong đình đài lầu các, Hoàng hậu lười biếng nằm nghiêng trên giường phượng, tay phải nắm thành quyền chống trán, tay trái bưng một ly trà Long Tĩnh thơm nứt mũi, nhắm mắt lắng nghe thái giám hát vang khúc nhạc, vẻ mặt nhìn như rất bình tĩnh, nhưng kể từ khi nghe nói Tà U vương khải hoàn trở về, trong lòng nàng liền đè nén một trận lửa giận, lúc nào cũng có thể bộc phát, nếu không phải trong tay hắn nắm binh quyền, lại vì Đại Đường lập không ít công lao, nàng sớm đã đem cả Tà Vương phủ ra tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội rồi.
Một năm, mặc kệ trôi qua bao lâu, chỉ cần nàng vừa ngủ, Thái tử cùng Đại công chúa đều sẽ xuất hiện trong mộng của nàng, quỳ cầu xin nàng giết Tà U vương cùng Nam Cung Tự, báo thù cho bọn họ.
Mắt nhìn thấy sắp tới tết âm lịch, hàng năm Thái tử cùng Đại công chúa sẽ bồi ở bên người nàng, hiện tại thì sao? Hiện tại đáng thường cho nàng hai đứa con trai gái cùng bỏ nàng mà đi, khiến cho nàng thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, những thứ này đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì con tiện nhân kia!
Hoàng hậu chợt mở lớn đôi mắt phượng đầy tia máu, đáy mắt tinh quang chớp lóe lên rồi biến mất, ống tay áo phất một cái: “Phanh ——” một tiếng thanh thúy vang lên, đem ly ngọc cầm trong tay ném xuống đất, tiếng sứ vỡ thanh thúy dễ nghe khiến âm thanh thái giám đang hát kinh hí mạnh mẽ nghẹn lại trong cổ họng, bị sợ đến mức vội vàng quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận.” Cung nữ canh giữ ở một bên cùng thái giám đều rối rít quỳ xuống.
Hoàng hậu ngồi dậy, lạnh lùng quét mắt thái giám cùng cung nữ đang quỳ gối đầy đất, trầm ngâm nói: “Người tới, truyền Ngọc nô vào cung gặp ta.”
Trần công công vung phất trần trên tay lên, nhỏ giọng nói: “Dạ, nô tài tuân chỉ.”
Thấy Trần công công quay người đi, mắt phượng của Hoàng hậu quét qua đám thái giám cùng cung nữ đang quỳ dưới đất, có chút phiền lòng vung tay: “Được rồi, đều lui ra đi!”
“Dạ”
Hoàng hậu lười biếng đứng dậy, chắp tay đứng ở trên lầu các thật cao, từ trên cao nhìn xuống hoàng thành to như vậy, không khỏi sinh ra cảm giác bi thương, tay nàng gắt gao nắm chặt, đáy mắt xẹt qua một tia âm độc: “Nam Cung Tự, Bổn cung không trị được Tà U vương, liền lấy ngươi và đứa bé trong bụng ngươi tới chôn theo Hoàng nhi của bản cung!”
Trong hành lang Tà Vương phủ
Nam Cung Tự ngồi trên ghế, bưng ly trà bằng sứ màu xanh phỉ thúy, mùi thơm hoa trà nồng đậm, nhất thời tinh thần sảng khoái, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi hạ ly trà. Nhìn lướt qua quản gia đang dẫn mấy vị ma ma cùng tỳ nữ tới, những ma ma cùng tỳ nữ này đều là trong trăm người chọn ra một, bởi vì mấy ngày nữa Như Nguyệt sẽ phải xuất giá, bên cạnh thiếu nha hoàn cùng quản sự ma ma để sai bảo, cho nên hắn tính toán từ mấy vị ma ma cùng tỳ nữ này chọn ra một người.
“Vương phi, năm vị ma ma cùng năm vị tỳ nữ này đều là trong trăm dặm mới tìm được một mầm non tốt, ngài chọn xem, hai vị nào thích hợp hầu hạ ngài.” Quản gia thấy nàng chậm chạp không lên tiếng, liền cúi người mở miệng nói. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự gật đầu một cái, nhíu mày, tầm mắt rơi vào nha hoàn đang đứng ở phía sau cùng, dáng dấp thông minh lanh lợi, mắt trong veo như nước, nhìn chính là một nha hoàn cơ trí, ngón trỏ nàng chỉ hướng tỳ nữ kia, trầm ngâm nói: “Ngươi, tiến lên một bước, để Bổn cung từ từ nhìn một chút.”
Mới đầu nha hoàn kia còn không biết là đang nói nàng, sau khi bị quản gia dùng ánh mắt nghiêm nghị trợn lên nhìn một cái, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu tiến lên vài bước, quỳ trên mặt đất: “Nô tỳ Thanh nhi gặp qua Tà Vương phi.”
Nam Cung Tự giơ tay lên dừng ở trên mu bàn tay của quản gia, nâng cao bụng bự, đi tới: “Ngẩng đầu lên.”
“Vâng” Da đầu Thanh nhi căng thẳng, trong lòng mặc dù nhấp nhô lo lắng, nhưng vẫn nhắm mắt giơ mặt lên.
Nhìn gần thế này, dáng dấp nha hoàn này ngược lại cũng không phải thanh tú như vậy, trên sống mũi dài đầy tàn nhanh, thế nhưng lúc Nam Cung Tự đối mặt với cặp con ngươi trong suốt kia thì tim không khỏi bị xúc động một chút, một đôi mắt che giấu thật tốt, nhìn như đơn thuần ngây thơ, nhưng là nha hoàn rất có tâm cơ nha, khóe miệng nàng nâng lên một chút ý cười: “Thanh nhi, kể từ hôm nay, ngươi đi theo Bổn cung, thăng ngươi lên làm tỳ nữ nhất đẳng.”
Thanh nhi đầu tiên là sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ run nhìn Nam Cung Tự, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Tạ Tà Vương phi, nô tỳ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Vương phi.”
Trần ma ma thấy ngón trỏ Nam Cung Tự muốn chỉ về phía một vị ma ma bên người nàng, nhắm mắt nói: “Tiểu thư, ngài không biết lão nô sao? Ta là Trần ma ma a!”
Ngón trỏ Nam Cung Tự dừng lại giữa không trung, cau mày nhìn về phía một vị ma ma trung tuần mặc áo vải, sau khi quan sát một phen, nhíu mày nói: “Ta với ngươi quen lắm sao?”
“A, tiểu thư người thế nào lại quên mất ta rồi, là ta a! Ta là Trần ma ma, chính là một tháng người trở về phủ khia, là lão nô phục vụ cuộc sống ăn uống hàng ngày của người, chẳng lẽ người thật sự không nhớ rõ lão nô sao?” Trần ma ma chỉ chỉ chính mình, có chút kích động nói.
Sau khi nô tài kia nhắc tới như vậy, hình như là có người này, đáy lòng Nam Cung Tự cười lạnh một hồi, nhớ sau khi nàng bị cha mẹ lừa gạt xuống núi, ở tại Nam Cung phủ một tháng, cũng chịu không ít chê cười từ ma ma này, mệt nàng còn có mặt mũi tới làm thân, nàng vung ống tay áo lên, nâng làn váy thật dài, ngồi trên vương vị, ánh nhìn đầy thâm ý hướng Trần ma ma: “Là ngươi a, Trần ma ma, ngươi không phải là cáo lão về quê rồi sao? Làm sao có thể chạy tới vương phủ tìm chuyện đây?”
Trên mặt Trần ma ma ngay lập tức lộ ra khó xử, xoắn khăn tay nức nở nói: “Tiểu thư bất mãn, kể từ sau khi lão nô hồi hương, tiền để dành những năm kia cũng bị đứa con trai cả ngày hết ăn lại nằm của ta đem đi đánh cuộc hết sạch, bị buộc rời xa quê hương, nghe nói cả nhà Nam Cung phủ bị tịch thu, nghe nói Tà Vương phủ muốn tuyển ma ma, nên không tới đầu nhập vào Tà Vương phủ. Thật không nghĩ tới tiểu thư ngài thế nhưng có thể ngồi vững vàng ở vị trí Tà Vương phi, hơn nữa còn mang thai con cháu Vương gia, nửa đời sau của lão nô cũng đều trông mông ngài giúp đỡ nhiều hơn a!”
Nghe vậy, Nam Cung Tự thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lẽo: “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, nàng hung hăng đánh mặt bàn, mọi người trong hành lang rối rít cúi đầu, lạnh lùng nhìn về phía Trần ma ma, cẩu nô tài này, nếu không phải trước đây bà hồi hương rồi, thì còn có thể sống đến hôm nay sao?
“Cái tên cẩu nô tài này, Bổn cung chính là Vương phi của Tà Vương phủ, há là tiểu thư trong miệng ngươi? Trong mắt ngươi còn có Bổn cung? Ngày đó ta đầu nhập vào Nam Cung phủ, cũng chịu không ít khinh dễ của cái tên cẩu nô tài này, thế nào? Cùng đường, lúc này mới nhớ tới Bổn cung? Da mặt của ngươi thật đúng là quá dầy, hừ, còn muốn khiến Bổn cung giữ lại ngươi, không giết ngươi đã coi như là khai ân.”
Da đầu Trần ma ma căng thẳng, sống lưng cứng lên, nụ cười trên mặt cũng từng chút từng chút cứng ngắc, vốn là muốn tới đầu nhập vào vương phủ, ai ngờ mình cũng là nhảy vào hố lửa, bà hận không được tát mình một bạt tai, ban đầu tại sao lại không đối xử với Nam Cung Tự tốt một chút? Chỉ là ai sẽ ngờ tới đích đại tiểu thư bị thất sủng sẽ có địa vị như ngày hôm nay? Bà run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất: “Tiểu. . . . . . . Vương phi bớt giận, ban đầu lão nô cũng là bị Nhị tiểu thư xúi giục, mới có thể đối với ngài hà khắc như vậy, mong rằng Vương phi đại nhân không tính toán với tiểu nhân, bỏ qua cho lão nô!”
“Bỏ qua ngươi, có thể! Đem ngọc bội của Bổn cung lấy ra.” Nam Cung Tự lạnh lùng nói.
Ngọc bội? Ngọc bội gì?
Trần ma ma đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại hai năm trước Nam Cung Tự vào Nam Cung phủ thì bị nàng đoạt đi một khối ngọc bội hình phượng, nhưng vậy cũng là chuyện hai năm trước, sớm đã bị nhi tử bài bạc của bà cầm đi thế chấp, ngây người hồi lâu, kêu nàng đi nơi nào lấy ngọc bội? Trên người nàng đầy mồ hôi lạnh, ấp úng: “Vương phi. . . . . . khối ngọc bội kia. . . . . . . không có ở trên người lão nô. . . . . . . bị con trai của lão nô. . . . . . . đen đi cầm đồ rồi.” Nghẹn hơn nửa ngày, mới nói ra được.
Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mím chặt thành một đường thẳng, khối ngọc bội kia là kiếp trước nàng lấy từ trên người Trần Tử Hiên xuống, chính là bởi vì khối ngọc bội kia nàng mới có thể chịu khổ bị quan binh đuổi giết, nàng đang suy nghĩ khối ngọc bội kia nhất định có dấu bí mật kinh thiên nào đó, không thì làm sao Trần Tử Hiên lại khẩn trương như vậy? Lúc nàng giả thai hoàn hồn thì gia gia đem khối ngọc bội kia cho nàng, lại bị cái cẩu nô tài này cướp đi. Nàng từng phái người tìm vị trí của Trần ma ma, nhưng vẫn luôn không tìm được, hôm nay tìm thấy người, ngọc bội lại bị mất.
“Ngươi được lắm cẩu nô tài, ngay cả ngọc bội Bổn cung cũng dám làm mất, ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không?” Nàng lần nữa vỗ lên bàn, đứng dậy, hướng về phía quản gia lạnh lùng nói: “Quản gia, đưa cái nô tài xảo quyệt này kéo ra ngoài đánh chết cho Bổn cung.”
Vừa nghe hai chữ ‘đánh chết’ này khiến bà nghe tin đã sợ mất mật, Trần ma ma bị dọa sợ đến ba hồn sáu phách đều tan nát, vội vàng dập đầu: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng! Nếu như người giết lão nô, sợ là người cũng không thể tìm khối ngọc bội kia về rồi.”
Nam Cung Tự nhíu mày, hai mắt rét lạnh: “Ngươi là đang uy hiếp Bổn cung?”
“Lão nô không dám, mặc dù khối ngọc bội kia không có ở trên người lão nô, nhưng lão nô biết khối ngọc bội kia đang ở hiệu cầm đồ của nhà nào.”
“Hả?” Hai vai Nam Cung Tự rũ xuống, lông mày nhíu chặt cũng dần dần duỗi ra, được quản nhà nâng đỡ, chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi biết chính xác vị trí của khối ngọc bội kia?”
“A, lão nô sao dám lừa gạt Vương phi nữa đây?” Trần ma ma nâng tay áo lên, khẩn trương xoa mồ hôi trên trán.
Nghe vậy, Nam Cung Tự thấy Trần ma ma không giống như là đang nói dối, nhìn về phía quản gia trầm ngâm nói: “Quản gia, ngươi cầm một ngàn lượng bạc theo Trần ma ma đi đến cửa hàng lấy ngọc bội.”
Quản gia không hiểu nói: “Vương phi, không phải là một khối ngọc bội sao? Nếu ngài thích ngọc bội, lão nô đến kim khố chọn giúp ngài mấy loại ngọc bội thượng đẳng là được, cần gì phải bỏ tiền ra nữa?” (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự liếc nhìn quản gia, thầm thở dài một tiếng, đúng a! Không phải chỉ là một khối ngọc bội thôi sao, tại sao Trần Tử Hiên lại vì một khối ngọc bội, muốn đuổi tận giết tuyệt nàng đây? Đến bây giờ nàng cũng không rõ nguyên do.
“Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời bản cung nói là được.”
“Dạ”
Quản gia dẫn Trần ma ma đi ra ngoài, một gã sai vặt theo sát đi vào, quỳ trên mặt đất nói: “Khởi bẩm Vương phi, Nam Cung Nhị tiểu thư hôm nay đột nhiên tỉnh lại, còn xuống đất đi lại, chỉ là bị câm.”
Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Tự khẽ run, linh hồn của nàng không phải sớm đã bị nàng hút sạch rồi sao? Tại sao lại đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn xuống đất đi lại? Nàng cau mày nói: “Có biết là ai cứu nàng không?”
“Cái này, thuộc hạ cũng không thể biết được, chỉ biết là Nam Cung Nhị tiểu thư đột nhiên giống như là thay đổi người, không nói lời nào cũng không khóc không cười, cả ngày khư khư buồn bực ở trong phòng, không gặp bất kỳ ai, lúc ăn cơm đều là để cho người ta đưa vào từ cửa sổ.”
“Hừ!” Nam Cung Tự hừ lạnh một tiếng, cái này cùng cái xác không hồn có gì khác nhau? Đáy mắt dâng lên một tia tinh mang, nhìn về phía gã sai vặt nói: “ Bên cạnh Bổn cung đúng lúc thiếu một nha hoàn sai sử, ngươi đi một chuyến đến Nam Cung phủ, để Nam Cung Nhị tiểu thư tới hầu hạ Bổn cung.”
Gã sai vặt liền giật mình, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tự, cúi đầu nói: “Dạ”
Cung điện rực rỡ
Hoàng hậu nằm nghiêng trên giường, trên đầu đội một cái tơ lụa màu vàng, cổ tay đặt trên nệm êm, Ngự y đang bắt mạch cho nàng.
Trần công công dẫn một nữ tử che mặt đi vào, liếc nhìn Ngự y, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người đã mang tới.”
Ngự y thấy thế, thu thập hòm thuốc: “Nương nương đây là khí hỏa công tâm, mới dẫn đến đầu hay bị đau, vi thần kê đơn thuốc mát, để nương nương hạ hoả.” Nói xong, mở ra thang thuốc đưa cho cung nữ, liền đi.
Hoàng hậu nhắm mắt dưỡng thần, khoác trên người một cái áo lông tuyết, cung nữ cầm gậy gỗ xoa bóp hai chân của nàng.
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Cô gái che mặt kia tiến lên một bước, nửa ngồi xuống, cung kính nói.
Hồi lâu, Hoàng hậu nặng nề thở dài một cái, mở mắt, bưng chung trà trong tay lên, dùng nắp trà phất phất lá trà màu xanh biếc đang lơ lửng ở trên mặt nước, khẽ nhấp một miếng, lúc này mới trầm ngâm nói: “Ngọc Nô, tiện nhân kia đã hoài nghi ngươi chưa?”
Nữ tử che mặt ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, cúi đầu trầm giọng nói: “Nương nương yên tâm, Vương phi chưa từng hoài nghi nô tỳ.”
Nghe vậy, Hoàng hậu chậm rãi đặt ly trà xuống, ngồi dậy hướng nữ tử che mặt nhìn đầy thâm ý: “Vậy thì tốt.” Nói xong, liếc nhìn Trần công công.
Trần công công hiểu ý, từ trong lòng ngực móc ra một bọc thuốc đưa cho nữ tử che mặt.
Nàng nhíu mày một cái, ngửi mùi thuốc nồng nặc, da đầu căng thẳng, nhìn về phía Hoàng hậu: “Nương nương ngài đây là muốn. . . . . .”
“Nghe nói tiện nhân kia chuẩn bị lâm bồn, ngươi cầm cái túi thuốc này mỗi ngày đúng hạn cho nàng dùng, không đến bảy ngày đừng nói thai nhi trong bụng nàng khó giữ được, ngay cả con tiện nhân kia cũng đừng nghĩ sống thêm.” Nụ cười âm hiểm trên mặt Hoàng hậu không che giấu nữa.
“Chuyện này. . . . . . .” Nàng kia cau mày, túi thuốc trong tay bị vo thật chặt thành một cục, không khó để nhìn ra nàng đang do dự.
“Ngọc Nô, ngươi làm rất tốt! Đây vốn lần cuối cùng Bổn cung để ngươi làm một chuyện, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo lời nói của Bổn cung, đệ đệ ngươi không những có thể đặc xá tử tội, còn có thể thăng quan nhận bổng lộc, áo cơm không lo.”
Nghe vậy, nữ tử che mặt không do dự nữa, nàng phúc thân nói: “Dạ, Ngọc Nô nhất định sẽ không khiến cho nương nương thất vọng.”