Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 104: Chương 104: Cắn ta, cho nàng bổ máu




Vẻ mặt quản gia vội vã từ trên hành lang đi tới, vẻ mặt nặng nề nói: “Vương phi. . . . . . Không xong xảy ra chuyện lớn, Mộ gia ôm thi thể Như Nguyệt cô nương đến gặp Vương gia cùng Vương phi, nói là. . . . . ..” Nói xong, hắn thật cẩn thận quỳ trên mặt đất nhìn Hổ Phách, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, lúc này mới nói: “Nói là Như Nguyệt cô nương là bị Hổ Phách cô nương hại chết, muốn tới đòi một lời giải thích.”

Lời này vừa nói ra, Hổ Phách lập tức bối rối, không sai, mặc dù nàng hận không thể giết chết Như Nguyệt, nhưng nàng vốn không có xuống tay với Như Nguyệt, tại sao Mộ Thiên Vấn lại vu oan cho nàng? Càng nghĩ càng không cam lòng, ánh mắt nàng lẫm liệt, đứng dậy, cả giận nói: “Nói bậy cái gì? Tại sao nói Như Nguyệt là bị ta hại chết? Tìm ta đòi công bằng? Hừ, ngược lại ta muốn tìm Mộ Thiên Vấn hắn đòi một lời giải thích.”

Nam Cung Tự thấy Hổ Phách đứng dậy đằng đằng sát khí muốn đi tìm Mộ Thiên Vấn nói rõ, nàng không chút để ý để ly trà xuống, tiếng sứ đụng thanh thúy vang lên trong phòng yên tĩnh, khiến cho không khí vốn có chút đè nén liền thêm mấy phần khẩn trương, dựa vào Thanh nhi nâng đở, nâng cao bụng bự chậm rãi đứng dậy: “Hổ Phách, thanh giả tự thanh, người không phải ngươi giết, ngươi cần gì phải kích động như thế!”

Hổ Phách dừng lại bước chân, bóng dáng run lên, quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Tự, cắn cắn môi, cúi đầu rất thấp. Người không phải nàng giết, mà Mộ Thiên Vấn lại nói là bị nàng hại chết , bảo nàng làm sao không kích động?

“Nhưng. . . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn người mặc một bộ áo bào trắng, đầu đội một cái tơ lụa màu trắng, trong ngực ôm Như Nguyệt cả người mặc giá y màu đỏ, theo bước chân nặng nề của hắn mà dịch chuyển, áo choàng màu đỏ rực rỡ theo gió nhẹ phấp phới lên, thật là thê lương.

Mộ Thiên Vấn đi tới, mắt nhuốm đầy cừu hận hung thần ác sát trừng mắt nhìn về phía Hổ Phách, gân xanh trên trán nhô ra: “Bùm” một tiếng, hai đầu gối nặng nề quỳ gối trên đất lạnh như băng, cúi đầu, cắn răng nói: “Xin Vương phi vì Như Nguyệt báo thù rửa hận.”

Trên mặt Nam Cung Tự cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh không có một tia dao động, nàng nhìn Như Nguyệt trong ngực Mộ Thiên Vấn thật sâu, trong lòng một hồi cười lạnh, vì Như Nguyệt báo thù rửa hận, hướng người nào báo thù rửa hận, nàng sao?

Không sai, Như Nguyệt là uống thuốc nàng đưa mới thất khiếu chảy máu, không đem nàng ta hành hạ đến chết, đã là sự khoan dung lớn nhất.

Nàng từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ: “Leng keng” một tiếng, chủy thủ ném lên trên mặt đất, môi đỏ mọng nhúc nhích, lạnh nhạt nói: “Cầm cây chủy thủ kia lên, giết Bổn cung.”

Nghe vậy, sống lưng Mộ Thiên Vấn khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn về phía Nam Cung Tự, đáy mắt đều là một vẻ không hiểu: “Vương phi cớ gì lại nói ra lời ấy? Thuộc hạ ngu muội, xin Vương phi nói rõ.”

Nam Cung Tự chắp tay đưa lưng về phía Mộ Thiên Vấn, đầu tóc dài đen mượt kia theo gió phiêu lãng, ngước mắt ngưng mắt nhìn ánh nắng ở phía chân trời, hồi lâu, mới nói: “Người là Bổn cung giết, ngươi không phải là muốn Bổn cung vì Như Nguyệt báo thù rửa hận sao? Bổn cung cho ngươi cơ hội này, giết chết ta.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngu người tại chỗ, người nào không biết Như Nguyệt là nô tỳ bên cạnh được Vương phi cưng chiều, hơn nữa còn vì nàng ta phô trương bốn phía xử lý hôn sự, Vương phi làm sao có thể giết Như Nguyệt?

Lông mi Mộ Thiên Vấn khẽ run, con ngươi ứ máu từ từ phóng đại, sững sờ nhìn bóng lưng Nam Cung Tự, Như Nguyệt. . . . . . . Như Nguyệt của hắn là bị Vương phi giết chết? Thanh âm run rẩy: “Tại sao. . . . . . . tại sao muốn giết Như Nguyệt?”

“Người phản bội Bổn cung. . . . . .” Âm thanh của Nam Cung Tự vẫn lạnh lẽo như cũ, không có một tia tình cảm nào, dừng lại, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của Mộ Thiên Vấn thật sâu, tầm mắt rơi vào người trong ngực của Mộ Thiên Vấn: “Nàng ta phải chết.”

Hổ Phách nhìn vẻ mặt dữ tợn của Mộ Thiên Vấn, khó chịu cúi đầu, Như Nguyệt chết đi đối với hắn đả kích nặng đến mức như vậy sao? Nếu như người chết kia là nàng, hắn sẽ mất hồn mất vía giống như bây giờ sao? Chẳng lẽ Như Nguyệt đối với hắn mà nói, thật sự quan trọng như vậy sao? Nàng là gì đây? Tính là gì, nhớ tới trước kia Mộ Thiên Vấn thường dây dưa với nàng, khiến cho nàng rất chán ghét, rất ghét, nhưng lúc hắn không dây dưa với nàng nữa, lại làm cho nàng cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như mất đi cái gì. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Lời đều nói đến mức này, Mộ Thiên Vấn là một người thông minh, trong cũng hiểu rõ, hắn không cầm chủy thủ lên giết Nam Cung Tự, trên mặt không có tức giận, có chăng chỉ là khổ sở, hồi tưởng lại những chuyện cũ cùng Như Nguyệt kia, nước mắt ở trong cặp mắt dữ tợn chảy xuôi ra ngoài. Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ôm Như Nguyệt chậm rãi đứng dậy: “Thuộc hạ cáo lui.” Nhàn nhạt khạc ra bốn chữ, cả người tựa như mất hồn nhi, xoay người trở về phương hướng cũ, bước chân rất là nặng nề, giống như có tảng đá nặng ngàn cân đè ép hắn.

Nam Cung Tự nhìn bóng lưng Mộ Thiên Vấn biến mất ở hành lang thì nhíu mày một cái, cảm giác đột nhiên bụng co rút đau đớn một chút, trước mắt một vùng tăm tối, thân thể chậm rãi ngã phía sau, một bóng dáng màu đen giống như một trận gió đánh tới, một cánh tay thon dài nhanh chóng tiếp lấy thân thể của nàng.

“Vương gia.” Hổ Phách cùng quản gia thấy người tới là Hiên Viên Dật, vội vàng hành lễ.

Hiên Viên Dật nhìn đội mắt Nam Cung Tự đóng chặt thật sâu, hít một hơi lãnh khí, bế ngang Nam Cung Tự, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn quản gia: “Truyền Ngự y!” Nhàn nhạt bỏ lại ba chữ này, mở ra chân thon dài đi tới hướng Yêu Nguyệt Các.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Màu đen bao phủ tất cả phòng ốc, ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, gió thổi nhẹ nhàng, lướt qua ánh sáng trên từng khuôn mặt.

Bên trong phòng, bình phong thêu hoa, cánh cửa khắc hoa hơi khép lại, hé ra giường to lớn bằng gỗ đàn hương, bốn phía rủ xuống màn che màu đỏ thắm, màn che nhẹ nhàng phất phới, Nam Cung Tự nằm nghiêng ở trên giường, hô hấp lên xuống bình thường.

Thân hình nam tử cao lớn rắn rỏi, che ánh nến chiếu rọi trên giường, một đôi môi đỏ thẫm nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân đỏ thẫm trên giường.

Theo một tiếng ưm, nữ tử lật người, bóng dáng che trên gương mặt thanh tú của nàng.

Nam Cung Tự lười biếng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng, dựa vào nam nhân nâng đở, sống lưng lười biếng tựa lên gối mềm, cau mày: “Dật, ta làm sao vậy?”

Nam nhân thở dài một cái, ngồi xuống, giơ tay nâng tóc rơi bên tai nàng lên: “Ngự y nói ngươi thiếu máu, dẫn đến bị choáng tạm thời.”

“Thiếu máu?” Nam Cung Tự như có điều suy nghĩ, cuối cùng than một tiếng, nàng thân là cửu vĩ hồ, bây giờ mặc dù cổ thân thể này của nàng là người phàm, nhưng mỗi khi gặp ngày trăng tròn không hút máu, cổ thân thể này sẽ không chịu nổi linh hồn cường đại trong cơ thể, linh hồn xuất khiếu, vậy chỉ có một con đường chết.

Tròng mắt Hiên Viên Dật giống như một thanh gương sáng xem thấu tâm tư của nàng, bất đắc dĩ than một tiếng, nhấc ống tay áo bên phải lên, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, đặt trước mặt nàng.

Nam Cung Tự nhíu mày, không hiểu nhìn cử động của hắn: “Chàng đang làm cái gì?”

“Cắn ta, cho ngươi bổ máu.” Nam nhân gằn từng chữ một, ánh mắt nhìn nàng thật sâu.

Được rồi! Lời này rất hấp dẫn, mạch máu trên cánh tay này đột nhiên càng thêm hấp dẫn.

Nam Cung Tự do dự nửa khắc, trong lòng không ngừng kêu thảm muốn hút máu, nàng không do dự nữa, đưa tay kéo nam nhân té nhào lên trên giường, lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn như kiếm, tà ác cười nói: “Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng cắn chàng.”

Khóe miệng Hiên Viên Dật khẽ rút một cái, cắn người còn có thể dịu dàng sao?

“Ừ.” Nam nhân nhắm mắt lại, dùng giọng mũi đáp lời. Nam Cung Tự nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy có sao một chút, liền nhìn chằm chằm vùng da ở gần mấy thước cổ. Không phải là muốn hút máu, chính là đơn thuần muốn hôn hôn.

Nàng bị dụ hoặc rồi, liếm liếm bờ môi của mình có chút cảm thấy khô khan, chậm rãi mà tới gần cái cổ trắng nõn như ngọc này, cái lưỡi mới vừa đụng chạm cái cổ trắng nõn kia, mặn mặn, mặn nhưng đến cuối cùng còn có một chút ngọt. Nam Cung Tự cảm thấy thân thể đối phương rõ ràng căng thẳng lên, nàng không thu hồi lại, ngược lại được voi đòi tiên bằng khát vọng của bản năng có thể liếm rồi lại liếm, rồi sau đó cắn một cái xuống.

“Ân.” Bên tai truyền tới tiếng hừ nhẹ của nam nhân, cau mày, từ từ mở tròng mắt yêu mị hẹp dài ra, nhìn nữ nhân đang nằm trên người của hắn, đang không chút khách khí mút vào máu đang chảy ra trên cổ hắn.

Máu lạnh lẽo theo khóe miệng Nam Cung Tự chảy xuôi xuống xương quai xanh nam nhân, miệng nàng từ từ rời đi, ngón trỏ phất qua hai dấu răng đầy máu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, tầm mắt rơi vào máu chảy xuôi ở trên ngực, nhíu mày một cái: “Đáng tiếc.” Nói xong, nàng cúi đầu, lè lưỡi, theo máu chảy xuôi trên ngực nhẹ nhàng liếm liếm.

Từ tim nam nhân một hồi co rút tràn ra, cộng thêm rung động nồng đậm, hận không thể đem thiên hạ trong lòng ăn hết, nhưng hắn còn nhịn được, đôi tay bắt được hai cánh tay của nàng, có chút xấu hổ nói: “Tiếp tục như vậy, ta không dám đảm bảo sẽ không ăn nàng.”

Nam Cung Tự dừng động tác lại, ngẩng đầu chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn hắn: “Thiếp là người thân mang lục giáp, Vương gia chớ mạnh tay bẻ hoa.”

“Chớ mạnh tay bẻ hoa?” Hiên Viên Dật như có điều suy nghĩ lặp lại một lần nữa, nhìn nàng thật sâu, hồi lâu, hỏi: “Có phải nàng cũng đã từng nói lời giống vậy hay không?” (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

“Dật, có phải chàng nhớ lại cái gì hay không?” Nam Cung Tự rất là nghiêm túc gật đầu một cái, có chút kích động mà hỏi.

Hiên Viên Dật giơ tay lên, gân xanh trên trán nhô ra, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh vụn vặt, một dạng giống như trước, thế nào cũng không đứng dậy.

Thấy hắn khổ sở như thế, Nam Cung Tự nằm trên ngực hắn: “Không cần nghĩ, như vậy chàng sẽ rất khó chịu.”

Hiên Viên Dật không có đáp lại nàng, đầu mày nhíu chặt, nhớ tới trước đây Mộc Thương Nguyệt có nói qua, hắn là uống nước Vong Tình, mới quên nữ nhân này. Híp lại tròng mắt hẹp dài, đáy mắt một mảnh thâm thúy, nước Vong Tình. . . . . . .

“Cốc cốc cốc ——”

Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó truyền đến âm thanh của quản gia: “Vương gia, nô tài có chuyện quan trọng cầu kiến Vương phi.”

“Vào đi!” Hiên Viên Dật không thể không nghe thấy đáp một tiếng, ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, tay cũng không quên trêu chọc người trong ngực.

“Dạ” quản gia đẩy cửa đi vào, cách bình phong trong suốt, len lén liếc nhìn, ngay sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu, từ trong hông áo lấy ra một khối ngọc bội, nhỏ giọng nói: “Vương phi, khối ngọc bội ngài muốn kia đã chuộc về.”

Nghe vậy, trên mặt Nam Cung Tự rõ ràng có dao động, nàng lập tức ngồi dậy, “Mau cầm đến đây.”

“Dạ!” Quản gia đáp một tiếng, cúi đầu vòng qua bình phong đi vào, cầm ngọc bội trên tay đưa cho Nam Cung Tự: “Nếu như không có chuyện gì, nô tài cáo lui trước.” Thấy nàng gật đầu một cái, xoay người liền rời đi.

Ánh mắt Hiên Viên Dật khẽ run, nhanh chóng đoạt lấy ngọc bội từ trong tay Nam Cung Tự, có chút kích động mà hỏi: “Khối ngọc bội này làm sao nàng lấy được?”

Nam Cung Tự tò mò nhìn biểu tình kích động trên mặt Hiên Viên Dật, theo bản năng nói: “Từ trên người Trần Tử Hiên trộm được, thế nào? Chẳng lẽ khối ngọc bội này là của chàng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.