Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 72: Chương 72: Chương 70: Lại xuất hiện khả năng mưu sát phu quân




Nam Cung Lưu kéo kéo tay áo Nam Cung Tự, nói: “Đại tỷ, đừng để phụ thân trở về được không, người rất hung dữ, trở lại sẽ bắt nạt mẫu thân, khiến cho mỗi buổi tối mẫu thân đau đến kêu lên!”

“Đúng vậy! Phụ thân lúc nào cũng bắt nạt mẫu thân, còn không cho Lan Lan, Lưu Lưu ngủ cùng mẫu thân.”

“Cho nên đại tỷ, cầu ngươi nhất định phải giấu kín phụ thân đi, không nên để đại nương tìm được nha.”

Hai tỷ muội ngươi một câu ta một câu, thái độ Nam Cung Tự liền cổ quái thêm một phần, sau khi nói chuyện xong, giống như bị đánh thẳng vào, sắc mặt đờ đẫn khóe miệng co quắp, vốn đang lo lắng họ sẽ đuổi theo nàng mặc kệ mọi thứ đòi cha, kết quả tuyệt đối là ngoài dự liệu của nàng.

“Xích ——” một tiếng cười thật thấp giống như nước suối trong thung lũng dịu dàng dễ nghe phát ra từ trong miệng Nam Cung Tự, hai tỷ muội nghi hoặc nhìn về phía nụ cười vui vẻ trên mặt nàng, rất nhanh, nàng kiềm chế tiếng cười, gật đầu một cái nói: “Ta bảo đảm, đời này các ngươi sẽ không bao giờ gặp được hắn nữa.”

“Dạ, đại tỷ tốt nhất.” Hai tỷ muội kích động nói, Nam Cung Lan lấy ra một bọc mứt táo được gói bằng tơ lụa từ trong tay áo, lần lượt để trên đầu gối Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

“Mua chuộc!” Nam Cung Lưu ngây thơ cười nói.

Mua chuộc?

Khóe miệng Nam Cung Tự khẽ rút vài cái, hai đứa trẻ này mới mấy tuổi, cũng biết mua chuộc người khác.

“Lưu Lưu, chúng ta trở về thôi, trời sắp tối rồi, ta sợ!” Nam Cung Lan hai tay ôm thật chặt tay Nam Cung Lưu, đáng thương nói.

“Được!” Nam Cung Lưu gật đầu một cái, nhìn về phía Nam Cung Tự nháy mắt, ngươi hiểu. . . . . .

“. . . . . . .” Nam Cung Tự im lặng hoàn toàn, hai đứa bé này trưởng thành thật sớm! Nhưng mà nhìn qua liền ưa thích, đặc biệt là khuôn mặt non nớt kia, có loại kích động muốn tới xoa bóp.

Ba ngày sau, ngày đại hôn.

Tà U vương tái hôn với Nam Cung Tự là chuyện gây huyên náo xôn xao dư luận, hôn sự này làm long trọng chưa từng có, trong mắt người ngoài, đây chẳng qua là một hôn sự xa hoa long trọng, nhưng trong mắt Trần Tử Hiên và Nhị Hoàng tử, đây tuyệt đối là đang khiêu khích!

Sáng tinh mơ, Hiên Viên Dật liền đặc biệt phái người tới trang điểm cho nàng.

Sáng sớm, gió thổi nhẹ, lụa mỏng cuồn cuộn nổi lên một góc, ngoài cửa sổ hoa rơi vào bên trong, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Bên trong phòng, màn trướng bằng voan mỏng, bình phong thêu hoa, hoa văn chạm trổ trên cánh tủ, trên giường lớn làm bằng gỗ đàn hương, Nam Cung Tự nằm nghiêng trên giường, đang cực kỳ buồn ngủ, chỉ nghe bên tai truyền tới tiếng Như Nguyệt kêu: “Vương phi. . . . . . Vương phi. . . . . .”

Chân mày Nam Cung Tự nhíu nhẹ, ưm một tiếng, thật lâu sau, một khắc nàng mở mắt kia, nhìn trước mắt mười mấy cung nữ mặc quần áo màu đỏ đứng xếp hai hàng chỉnh tề, khóe môi Nam Cung Tự hơi rút một cái.

Thay hỉ phục tân nương, chải đầu, trang điểm một chút cũng không cần dùng nhiều người như vậy chứ?

Vương Gia cũng quá khoa trương rồi. . . .

Tiếng nhạc êm ái vui mừng vang lên, ba con ngựa trắng dẫn đường phía trước, phát ra tiếng vó ngựa ‘tạch tạch tạch’, đỉnh đầu kiệu hoa to lớn màu đỏ thẫm, ước chừng mười tên kiệu phu, một đường đi về phía Nam Cung phủ.

Bên ngoài Nam Cung phủ, một con ngựa trắng ngừng lại, chỉ thấy Hiên Viên Dật bất ngờ ngồi trên lưng ngựa, một đầu tóc dài đen nhánh được kim quan vén lên thật cao, bên dưới một đôi mày kiếm kia là tròng mắt màu hổ phách được ánh nắng chiếu xuống, nổi lên một chút ánh sao, khóe môi lộ ra một chút ý cười khiến ai cũng nhìn ra được sự vui mừng, màu da trắng nõn, làm nền cho hỉ phục đỏ thẫm tuấn mỹ vô cùng, dáng người cao gầy.

Hiên Viên Dật rất ít khi xuất đầu lộ diện, không có mấy người gặp được hắn, cho nên hàng xóm láng giềng vừa nghe nói Tà U vương đích thân cưới Nam Cung Tự làm vợ, rối rít tới tham gia náo nhiệt, hơn phân nửa là đến xem rốt cuộc dung mạo trong truyền thuyết của Tà U vương có phải rất xấu xí hay không, rối rít dò đầu quan sát, một lão thái bà trong đó kinh hô: “A, đây làm sao lại gọi là dung mạo xấu xí, rõ ràng chính là mỹ nam anh tuấn.”

“Nghe nói Tà U vương không chỉ có bề ngoài bình thường, hơn nữa còn là một người bảy tám mươi tuổi. Nhưng thấy người thật, hoàn toàn là hai người mà!”

Nghe đề tài nghị luận của những bách tính kia, sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, khóe miệng giật giật, đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, nói: “Tìm ra người tung tin cho Bổn vương, nam, giết, nữ, đưa đến trại lính.”

Mộ Thiên Vấn do dự nói: “Chỉ sợ Vương Gia biết nàng là ai, cũng sẽ không đưa nàng vào quân doanh.”

Nghe giọng điệu hắn người này là nữ, một nửa đuôi lông mày Hiên Viên Dật dựng lên, hừ lạnh nói: “Bổn vương mặc kệ người đó có chỗ dựa vững chắc như thế nào, đã đắc tội với ta, Bổn vương muốn đi lại dám không đi!”

Mộ Thiên Vấn nói chắc như đinh đóng cột: “Vương Gia sẽ không làm như thế với nàng, bởi vì nàng chính là đối tượng đón dâu hôm nay của Vương Gia!”

Nghe vậy, Hiên Viên Dật sững sờ, liếc nhìn Mộ Thiên Vấn: “Là Tự nhi truyền ra lời đồn?”

Mộ Thiên Vấn dùng sức gật đầu một cái, không sai, làm tổn hai Vương gia người chính là Vương phi!

“Tại sao Tự nhi muốn làm như vậy?” Trên mặt Hiên Viên Dật đầy vẻ nghi ngờ.

“Vương phi nói rồi, nam nhân bản tính phong lưu, không chống đỡ được mỹ nhân quấn quít chặt lấy, dĩ nhiên! Vương Gia cũng không ngoại lệ, vì để tránh cho ngày sau trêu hoa ghẹo nguyệt, từ mấy ngày trước Vương phi liền bắt đầu rải lời đồn, làm tổn hại hình tượng Vương Gia!”

Hiên Viên Dật dừng một chút, không khỏi than một tiếng: “Sớm biết ái phi dụng tâm lương khổ, ta nên ngồi kiệu đến nghênh đón.”

Khóe miệng Mộ Thiên Vấn khẽ co quắp, Vương Gia thật đúng là phụ xướng phu tùy!

“Tân nương tử đến!” Nam Cung phủ truyền đến tiếng cười vui mừng, chỉ thấy đầu Nam Cung Tự đội khăn voan đỏ, không thấy rõ vẻ mặt nàng giờ phút này, người mặc một bộ váy toàn thân đỏ tươi, hai bên trái phải được bà mối cùng Như Nguyệt nâng đỡ đi ra.

Tươi cười sung sướng trên mặt Hiên Viên Dật ai cũng có thể nhìn thấy, nhìn Nam Cung Tự ngồi vào trong kiệu hoa, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất, Tự nhi, ta muốn khiến người trong cả thiên hạ biết, ta mới là nam nhân duy nhất của ngươi.Tiếng pháo bùm bùm vang lên, đội ngũ rước dâu chầm chậm đi về hướng Tà Vương phủ.

Rất nhanh đội ngũ rước dâu dừng trước cửa Tà Vương phủ.

“Tà U vương, Tà Vương phi giá lâm, mọi người cúi người hành lễ ——”

Theo giọng nói của người chủ trì, tân khách dự tiệc phía trước rối rít cung kính cúi người hành lễ nam tử trên ngựa.

“Mời tân lang xuống ngựa, đá cỗ kiệu ba cái, cõng tân nương qua bồn ——”

Hiên Viên Dật ngay lập tức xuống ngựa, bước chân thon dài đứng nhìn kiệu hoa đỏ thẫm trước mặt, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, nhấc chân ‘ cốc cốc cốc ’ đá cỗ kiệu ba cái.

Mành ngọc cạnh kiệu tuôn rơi rủ xuống, gió nhẹ từ từ phất qua, chuỗi ngọc trai trên mành phát ra âm thanh của chuông bạc linh động vui tai.

Một lúc sau, một bàn tay ngọc thon thon trắng nõn như ngó sen đưa ra, vịn trên tay Hiên Viên Dật.

Mày rậm Hiên Viên Dật khẽ nhíu, chợt lôi kéo, đem Nam Cung Tự từ bên trong kiệu kéo vào trong ngực của mình, bế ngang lấy nàng, làn váy thật dài theo bước chân hắn di chuyển kéo trên mặt đất, lúc qua bồn nha hoàn liền tranh thủ kéo làn váy trên đất lên, thuận lợi qua chậu than.

Rất nhanh tới trước cửa đại sảnh, nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong cuốn lụa đỏ thẫm một bên đưa cho Hiên Viên Dật, một bên đưa cho Nam Cung Tự, trong miệng giống như là ăn mứt táo thật ngọt: “Cung chúc Vương Gia, Vương phi đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Lời nói này khảm trong tâm Hiên Viên Dật, hài lòng gật đầu., sau đó quản gia móc ra một bọc túi tiền đưa cho nha hoàn.

“Tạ Vương gia ban thưởng!”

Trong hành lang ngồi hai bên trái phải đều là quan cao bổng lộc quan viên Nhất Phẩm, mọi người đứng dậy hành lễ với Hiên Viên Dật: “Tham kiến Tà Vương gia, Vương Gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Ánh mắt Hiên Viên Dật thản nhiên lướt qua mọi người, nâng tay nói: “Chúng khanh gia không cần đa lễ!”

“Tạ vương gia!” Quan khách rối rít ngồi xuống.

“Nhất bái Thiên Địa ——” giọng nói người chủ trì kéo dài, âm thanh trang trọng lại không mất đi vui mừng.

Nam Cung Tự nhớ không rõ mình làm bao nhiêu lễ, dập đầu bao nhiêu đầu, chỉ nhớ rõ bên ngoài hỉ khăn tràn đầy tiếng cười vui sướng.

“Đưa vào động phòng ——” bên tai lần nữa truyền đến giọng nói chói tai của người chủ trì, tay Nam Cung Tự gắt gao lôi kéo một bên cuốn lụa đỏ thẫm, theo sát bước chân của Hiên Viên Dật, rất nhanh đi tới tân phòng.

Sắc trời từ từ ảm đạm xuống, trên hành lang treo đèn lồng chập chờn theo gió, ngoài cửa sổ mưa phùn nghiêng ngang, giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, tạo nên một vòng gợn sóng trên mặt đất, giống như thở dài giống như giữ lại.

Nha hoàn im lặng hầu ở hai bên phòng ngủ, bưng mâm đựng trái cây, đậu phộng, hỉ bánh vật phẩm đại hôn đúng lễ nghi tiến vào tân phòng.

Tân phòng được bố trí ở Yêu Nguyệt Các, trong phòng ngủ là giường lớn làm bằng gỗ đàn Hương Mộc trên, ở giữa giường đỏ để một miếng tơ lụa màu trắng.Bọn nha hoàn mang đậu phộng, hạch đào rắc lên trên chăn, ngụ ý sớm sinh quý tử.

“Chúng nô tỳ chúc mừng Vương gia, chúc Vương Gia, Vương phi sớm sinh quý tử, ân ái trọn đời.” Như Nguyệt cùng bọn nha hoàn liền vội vàng tiến lên hành lễ nói.

“Ha ha. . . . . . Nói thật hay! Thưởng mỗi người hai mươi lượng.” Mặt Hiên Viên Dật giãn ra cười ra tiếng, cho dù là ai cũng có thể nghe ra tiếng cười kia tràn đầy vui mừng, mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.

Bà mai cầm lấy chuôi Ngọc Như Ý nha hoàn đưa tới, cung kính hướng Hiên Viên Dật nói: “Giờ lành đến, xin Vương Gia vén hỉ khăn lên cho tân nương tử.”

Bà mai cùng nha hoàn đều lui ra, bên trong phòng lâm vào một hồi yên tĩnh xinh đẹp say lòng người, Nam Cung Tự dường như có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng không ngừng của mình, mặc kệ tính tình của nàng ổn định vững vàng cỡ nào, nàng vẫn là tân nương thẹn thùng của Hiên Viên Dật.

“Tự nhi. . . . . .” Tiếng gọi dịu dàng như nước, nhu tình nhộn nhạo vô biên, từng tia một rót vào trong lòng của Nam Cung Tự.

Ánh mắt Hiên Viên Dật khẽ xao động, nhìn Nam Cung Tự ngồi im trên giường, hắn cầm chuôi Ngọc Như Ý lên đi tới phía nàng. Hỉ khăn bị hắn chậm rãi kéo đi, Nam Cung Tự cũng cảm giác nhịp tim của mình giống như bị hắn níu lấy, khiến cho nàng có chút không thở nổi.

Đồ trang trí bên trong phòng đỏ rực rơi hết vào tầm mắt, mặt của Nam Cung Tự ẩn dưới tua chuỗi ngọc của mũ phượng, cũng ẩn giấu vẻ mặt của nàng trong tròng mắt.

Hiên Viên Dật khóe miệng gợi lên một chút ý cười say lòng người, như hoa đào tràn ra trong đêm tối, yêu mị mê người. Bàn tay hắn bắt lấy chiếc cằm thon của Nam Cung Tự, đem mặt ngọc nàng đến chính diện, hắn lần nữa nhẹ giọng nói: “Tự nhi. . . . . .”

Nam Cung Tự vừa nhấc mắt, chỉ thấy ngón trỏ tay trái hắn cởi nút áo, từng nút áo một, lồng ngực trắng nõn cường tráng từng điểm từng điểm lộ ra, Nam Cung Tự không khỏi nuốt nước miếng một cái, say đắm nhìn chằm chằm hắn cởi ra từng nút áo, có chút mong đợi, có chút hoảng hốt, lòng của nàng như mưa bụi ngoài phòng quấy rầy, dây dưa.

Nam tử khẽ cúi người, ấn lên một nụ hôn hậu trên trán trơn bóng của nàng, lại chậm rãi dời đi.

“Háo sắc!” Môi mỏng của hắn hơi khẽ mở, gợi lên một chút ý cười say lòng người.

Nam Cung Tự chợt cảm thấy gương mặt nóng bỏng tựa như lửa đốt, lửa toát ra từ trong tròng mắt trong suốt của nàng, thật giống như muốn bốc cháy lên, giọng điệu đùa giỡn như vậy, vẻ mặt yêu nghiệt như vậy, thật là khốn kiếp!

Hắn xoay người đi đến trước bàn, cầm bình ngọc lên, rót hai ly rượu, nhìn thẳng về phía Nam Cung Tự nói: “Nương tử lại đây uống ly rượu giao bôi!”

Nam Cung Tự nghe lời đi đến, cầm ly ngọc hắn đưa lên, cánh tay hai người quấn quít thật chặt ở chung một chỗ, ngẩng đầu khẽ nhấp một ngụm rượu, nàng chợt che miệng ho khan: “Khụ khụ ——” rượu này thật mạnh!

Hiên Viên Dật giơ tay phải lên, ngón trỏ êm ái lau rượu tràn ra trên khóe miệng nàng, trong mắt xẹt qua một chút u ám: “Nàng không ăn cơm một ngày rồi, chắc là đói bụng lắm, ta đi nấu cơm cho nàng ăn.” Hắn biết bây giờ Nam Cung Tự còn chưa thực sự khôi phục ý thức, hắn đột nhiên muốn trốn tránh, tay áo lại bị Nam Cung Tự túm.

Tại sao? Bọn họ cũng bái đường rồi, vì sao hắn vẫn không chịu. . . . . . Là bởi vì nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ sao?

Ánh mắt Nam Cung Tự lấp lánh, nghiêm túc nói: “Ta không sao, thật sự!”

Hiên Viên Dật xoay người nhìn về phía nàng, cau mày nói: “Tự nhi, nàng không cần để ý ta...ta. . . . . . .” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Nam Cung Tự kiễng chân, hai tay vòng qua cổ của hắn, môi đỏ mọng cứng rắn ngăn chặn miệng của hắn, ra vẻ không đếm xỉa.

Bị hôn như vậy, Hiên Viên Dật trợn to hai mắt, một trận co rút tràn ra từ tim, cộng thêm nồng đậm rung động.

Bất cứ nam tử nào đều không thể kháng cự sức hấp dẫn của nàng, hắn cũng là nam nhân.

Đối mặt với chủ động của Nam Cung Tự, Hiên Viên Dật không do dự nữa.

Phịch một tiếng, chờ Nam Cung Tự nằm trên sàn nhà cứng rắn thì liền bị hắn nghiêng người đè ép, con ngươi hẹp dài màu hổ phách nổi lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, Tự nhi . . . . . . Hắn đưa ra một quyết định vĩ đại, ăn nàng!

“Tự nhi . . . . . . . Tự nhi . . . . . . .” Mỗi một lần hôn, đều vô cùng thân thiết gọi tên của nàng, âm thanh trầm thấp khàn khàn giống như ma chú, từng tia một thấm vào đáy lòng Nam Cung Tự, kích thích tầng tầng gợn sóng.

Hai mắt nhắm chặt của Nam Cung Tự từ từ mở ra, trong mắt đầy nước: “Ưmh.” Nàng thẹn thùng ưm một tiếng.

Cánh môi hai người chạm nhau, môi của hắn thật mềm, còn mang theo mùi rượu giống như say lòng người.

Từng trận mùi rượu nồng nặc không ngừng từ trong miệng hắn bay ra, giống như có thể hôn khiến nàng say, hắn cạy hàm răng nàng ra, hấp thu vị ngọt trong miệng nàng.

Vừa rời môi Hiên Viên Dật, hai người đều kịch liệt thở hổn hển, mặt Nam Cung Tự nóng bỏng giống như bị đốt sạch, hòa lẫn mồ hôi trên mặt Hiên Viên Dật, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt này, ánh mắt mập mờ khác thường.

Hai tay Hiên Viên Dật nâng mặt ngọc nóng bỏng của Nam Cung Tự, xuân thủy sâu trong mắt di chuyển làm người ta chìm đắm vào trong ấm áp: “Nếu như hiện tại nàng hối hận, ta cũng sẽ không buông tha nàng.” Giọng nói của hắn trầm thấp dịu dàng, như rượu ngon khiến cho nàng say đắm.

Dứt lời, hắn ôm nàng càng chặt hơn, gần sát lồng ngực, như muốn hòa tan thân thể của nàng vào trong người hắn, lại như sợ nàng đổi ý, ở trong ngực hắn dần dần đánh mất chính mình.

“Dật. . . . . .”

Hiên Viên Dật bế ngang người trong ngực đặt trên giường, giơ cánh tay lên đem màn trướng được làm từ tơ sống quý giá trước giường kéo xuống, ngọc trai màu bạc cùng hoa hải đường thêu trên trướng, nhẹ nhàng đong đưa theo gió. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.