Vào lúc chỉ mành treo chuông Như Nguyệt không chút do dự tiến lên dùng thân thể chắn trước mặt Nam Cung Tự, nàng an toàn, kiếm phong sắc bén lại đâm xuyên qua bả vai Như Nguyệt.
Màu máu nhanh chóng nhiễm ra, từng giọt từng giọt theo thân kiếm sáng loáng chảy xuống, tung tóe lên cái trán trắng noãn của Nam Cung Tự, lăn xuống dưới mắt nàng.
Lúc đó, mắt Nam Cung Tự đầy màu máu, mơ hồ trong nháy mắt khiến con ngươi nàng từ từ phóng đại, tay bóp trên cổ Trần Tử Hiên chậm rãi buông ra, đôi tay nhanh chóng ôm lấy thân thể yếu đuối muốn trượt xuống của Như Nguyệt. Nàng buông tầm mắt xuống, trong đôi mắt đen trong suốt, từ từ chiếu ra nụ cười may mắn.
“Vương phi. . . . . . Khụ khụ, cũng may, người không bị thương. . . . . . . Như Nguyệt không thể. . . . . .” Trên gương mặt trắng bệch của Như Nguyệt kia nhiều hơn mấy phần ý cười may mắn, môi đỏ mọng phấn nộn không ngừng trào ra máu tươi, khiến cho y phục xanh biếc của Nam Cung Tự bị máu nhuộm một mảnh.
“Đừng nói chuyện, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện.” Nam Cung Tự rút tay phải ra, lòng bàn tay dính đầy máu tanh, một cỗ khí màu trắng ở trên lòng bàn tay khuếch tán ra, một chưởng đánh xuống vết thương của Như Nguyệt, cầm máu rồi, chỉ là đây chẳng qua chỉ là tạm thời.
“Vương phi, người để Như Nguyệt nói hết lời, khụ khụ. . . . . . . Nếu không ta sợ ta không còn cơ hội nói.” Thanh âm Như Nguyệt run rẩy, trong mắt tích đầy nước mắt, đó là thật sâu áy náy cùng tự trách đối với Nam Cung Tự.
Nam Cung Tự nhìn sắc mặt Như Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt nổi lên một chút vế nứt, Hồng Trần sẽ ra tay đã nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Như Nguyệt sẽ dùng thân thể của mình chặn lại một kiếm cho nàng, mạng Như Nguyệt tuy là nàng cứu, nhưng cũng không cần liều mạng của mình để bảo vệ nàng chứ? Điều này làm cho nàng thật bất ngờ.
Môi đỏ mọng của nàng mấp máy, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói.”
“Thật ra thì. . . . . . . Ngày hôm sau khi Như Nguyệt được Vương phi cứu trên pháp trường, cũng đã phản bội người, Nhị hoàng tử lấy đệ đệ của ta, con trai duy nhất của Như Gia uy hiếp ta, muốn ta giám thị từng cử động của Vương phi, vì cứu đệ đệ, Như Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Nhưng là. . . . . . . Dù thế nào ta cũng không thể ngờ. . . . . . .” Cùng với tiếng ho khan kịch liệt, Như Nguyệt tạm dừng nói, thật lâu sau, nàng mới nói: “Đêm qua, Nhị hoàng tử phái người đưa tới một bọc độc dược, nói nếu không thể mang Vương phi tới trước mặt hắn, liền giết người. Mặc dù Như Nguyệt là nữ tử Hung Nô, không được đọc qua sách gì, nhưng người Hung Nô coi trọng nhất là nghĩa khí, Vương phi là ân nhân cứu mạng của Như Nguyệt, cho dù làm gì ta cũng sẽ không xuống tay với người. Ta biết làm trái lời Nhị hoàng tử, chỉ có một con đường chết, chi bằng. . . . . . chi bằng trả hết cho Vương phi cái mạng này.”
Đầu lông mi dày thon dài của Nam Cung Tự hạ xuống bóng mờ, che đi vẻ mặt trong tròng mắt, nàng ôm thật chặt thân thể dần dần lạnh lẽo của Như Nguyệt, chợt giương mắt, cả giận nói: “Nói bậy cái gì? Không cho ngươi nói loại lời hỗn trướng này, nếu như ngươi còn có một ít mắc nợ đối với ta, ngươi nhất định phải cắn răng sống sót cho ta, nếu không ta sẽ không tha thứ ngươi, nghe rõ chưa?”
Như Nguyệt bị lời nói hung ác của nàng dọa cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng là người sắp chết, chẳng lẽ Vương phi không thể vắt hai giọt nước mắt, dịu dàng một chút sao? Cho dù giả bộ cũng được! Khóe miệng nàng kéo ra một chút ý cười, chỉ là nàng cũng không mong đợi vào việc Nam Cung Tự sẽ nói lời cảm động lòng người, không chửi mắng nàng là tên phản bội đã coi như là không tệ.
“Sợ rằng. . . . Sợ rằng Như Nguyệt không thể. . . . . . .” Lời còn chưa nói hết, trước mắt tối đen như mực, nhắm mắt lại, ngẹo đầu, thân thể mềm ở trên người của Nam Cung Tự.”Như Nguyệt ——” Con ngươi Nam Cung Tự từ từ phóng đại, sắc mặt cứng đờ, âm thanh không ngừng run rẩy hô Như Nguyệt.
Hồng Trần nhìn thấy Như Nguyệt ngã vào trong ngực Nam Cung Tự, nhíu mày chê cười nói: “Hừ! Tự tìm đường chết.”
“Hồng Trần!” Ánh mắt Trần Tử Hiên trong nháy mắt rét lạnh, bắn về phía Hồng Trần hoàn toàn không biết sống chết, hắn biết, nếu Nam Cung Tự thật sự tức giận, hậu quả khó mà lường được. . . . . .
Nam Cung Tự chậm rãi đem thân thể lạnh lẽo của Như Nguyệt đặt trên mặt đất, đầu ngón tay nâng lên vết máu còn lại bên khóe miệng nàng, đầu lưỡi liếm liếm, đường cong khóe miệng từ từ phóng đại, trong máu Như Nguyệt mang theo mùi vị đặc biệt, rất thơm!
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Đáng tiếc, đáng tiếc bằng đó máu để nhét kẽ răng cũng không đủ.
Cái này không cười không sao, cười một tiếng khiến Hồng Trần bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, kẻ điên, nàng là kẻ điên! Người cũng đã chết rồi, bị thua thiệt nàng còn cười được, nhưng tại sao loại nụ cười đó khiến nàng tự dưng cảm thấy nguy hiểm? Hình như là nhìn nàng cười.
Nam Cung Tự chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cả người giống như rời rạc, mỗi cái xương cũng phát ra tiếng ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’ giòn vang làm người khác nổi da gà, giống như khi người trở mình, nàng nâng mí mắt, ồng Trần mắt thấy cặp tròng mắt đen kia từ từ biến thành mắt đỏ, nàng giơ tay lên lấy trâm ngọc cố định trên búi tóc xuống, đầu tóc dài màu bạc kia phân tán xuống, còn có chín cái cái đuôi từ làn váy treo lên trên không trung lắc lắc.
Trong đại điện nha hoàn, gã sai vặt mặc kệ đang làm gì, đều tới tấp bỏ việc trong tay xuống, kinh sợ chạy ra ngoài phòng.
Nàng ắt phải máu nhuộm Thương Ly điện!
Ánh mắt Hồng Trần khẽ run, mặc dù không phải là lần đầu tiên thấy Nam Cung Tự giả dạng cửu vĩ hồ, nhưng nàng biết nàng hoàn toàn bị chọc giận, đi theo bên cạnh chủ tử đã lâu, ít nhiều cũng biết về một ít sự tích của Quỷ Cơ, mặc kệ đối phương là Thiên Hoàng lão tử hay là người nào, chỉ cần chọc giận nàng, kết quả đều vô cùng thảm, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn vô cùng, kêu một cái muốn sống không được muốn chết không xong.
Hiện tại, mục tiêu của Nam Cung Tự là nàng, Hồng Trần sợ, nàng không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Trần Tử Hiên sầm mặt, hắn tiến lên chặn đường đi của Nam Cung Tự lại, cau mày nói: “Quỷ Cơ, nàng. . . . . . .” Lời còn chưa nói hết, liền bị Nam Cung Tự giơ tay một chưởng đánh lên trên ngực, bước chân hắn vội vàng lùi lại mười mấy bước, té xuống đất: “Khụ khụ” trong miệng chợt hộc máu.
Chưởng này thật đúng là không nhẹ, may mà hắn có nội đan hộ thể của cửu vĩ hồ, nếu là người phàm, sợ rằng lục phủ ngũ tạng sớm đã bị đánh nát.
Nam Cung Tự từng bước đi tới phía Hồng Trần, nhìn mỗi bước đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như giẫm lên đầu quả tim của Hồng Trần, bỗng ghìm chặt lấy lòng của nàng tựa như không thở nổi, cho đến khi Hồng Trần bị buộc đến góc tường không còn đường lui thì kiếm trong tay đã sớm rơi trên mặt đất lúc kinh sợ vừa nãy, nàng luống cuống, lại cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi muốn giết ta, là vì báo thù cho nàng?”
“Ngươi không xứng! Như Nguyệt ta là người, mà ngươi là chó, mệnh chó thì làm sao có thể so sánh với mạng người?” Môi đỏ mọng của nàng hé mở, lạnh nhạt nói.
Ngụ ý không phải giết nàng?
Hồng Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh nhận thấy khói mù trong mắt nàng, cảnh giác, nhíu mày nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Trên mặt Nam Cung Tự lộ ra nụ cười ngọt chết không có người đền mạng, tay phải nhẹ giơ lên, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt căng thẳng, chỉ thấy ánh mắt nàng trong nháy mắt lạnh xuống: “Giết chó!” Bỏ lại hai chữ lạnh lẽo, tay rơi xuống cổ của Hồng Trần, lực độ trong tay từ từ mạnh hơn.
“Khụ khụ. . . . . . . Chủ nhân, cứu ta. . . . . . .” Hai chân Hồng Trần cách mặt đất, một tay nắm tay Nam Cung Tự, một tay đưa về phía Trần Tử Hiên, đáy mắt toát ra vẻ mặt xin cứu giúp.
Môi mỏng của Trần Tử Hiên mím chặt thành một đường thẳng, thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, Hồng Trần ba lần bốn lượt làm trái với ý tứ của hắn, vốn là đáng chết, tại sao hắn phải ra tay cứu nàng?
“Giết người thì đền mạng!”
Hồng Trần nhìn hắn vô tình khạc ra bốn chữ, nàng hoàn toàn tuyệt vọng, hai tay giãy giụa vô lực rũ xuống, khóe mắt chảy ra nước mắt trong suốt, hung hăng cắn môi dưới, có lẽ khi hắn không nói ra bốn chữ này, nàng còn muốn sống nữa, nhưng hiện tại ngay cả tư cách sống tiếp cũng không có. Vì người nam nhân này, nàng bỏ ra thanh xuân, bỏ ra cả đời hạnh phúc của nữ nhân, nhưng hắn thì sao? Chưa bao giờ coi trọng nàng, nàng cũng chỉ là một con cờ nhỏ không đáng kể của hắn. . . . . .
Ánh mắt Nam Cung Tự giương lên, giơ tay ném Hồng Trần rơi xuống vách tường, nàng giống như là lông ngỗng nhẹ bay rơi xuống mặt đất, trong miệng chợt hộc máu, sóng mắt nàng lưu chuyển, đáy mắt trào ra kiếm phong sắc bén bắn về phía Trần Tử Hiên: “Bổn cung thay đổi chủ ý, không giết chó, chỉ giết chủ nhân chó!”
Trần Tử Hiên nhìn thấy sát ý nàng phóng tới, khóe miệng lên gợi lên một chút độ cong, đó là nụ cười tự giễu, hắn biết, coi như hắn chết trong tay nàng, nàng cũng sẽ không đau lòng, càng không rơi một giọt nước mắt cho hắn. Thế nhưng hắn không chiếm được lòng của nàng, người khác cũng mơ tưởng có được nàng: “Bất luận ta dùng cách nào đền bù thương tổn trong quá khứ cho nàng, nàng đều sẽ chọn hắn, phải không?”
“Ngươi không có tư cách so sánh với hắn!” Nam Cung Tự lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Trần Tử Hiên sầm mặt, cặp kia mắt tím hẹp dài như đầm nước nổi lên một chút độc ác, bước chân thon dài, hướng Nam Cung Tự, chống lại cặp con ngươi lạnh không có một tia tình cảm kia, nhíu mày nói: “Như vậy thì bẻ gãy cánh của nàng đi, như vậy thì nàng cũng không bay đi được nữa!”
Nam Cung Tự nâng tay phải lên, năm ngón tay như chim ưng sắc bén nắm được gương mặt tuấn mỹ của hắn, khóe miệng cười sâu thêm mấy phần: “Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này!”
“Ta nói rồi, ngươi không giết được ta.” Khóe miệng Trần Tử Hiên gợi lên một chút độ cong, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, giống như tia chớp, tay nàng bắt hụt vào khoảng không, theo sát sau bên tai đánh tới một cỗ hơi thở lạnh lẽo, con ngươi nàng phóng đại, dừng ở bàn tay khẽ chặt trên bụng, cả người nàng liền dính vào phía sau hắn, chân mày nam nhân cau lại: “Nàng đang mang thai?”
Nam Cung Tự cảm giác lực độ tay trên phần bụng sâu hơn mấy phần, hơi thở phun lên mặt này làm nàng cực kỳ chán ghét, đáy mắt lúc này hiện lên một chút chán ghét thật sâu.
Đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng gào thét rung trời: “Khốn kiếp! Buông nữ nhân của Bổn vương ra.”
Chỉ thấy Hiên Viên Dật tay cầm một thanh trường kiếm còn nhỏ máu, gương mặt tuấn tú dính vết máu loang lổ tái nhợt khác thường, Hiên Viên Tuyệt theo sát phía sau, mà ở trong sân phía sau bọn họ nằm một khối thi thể mặc y phục dạ hành.
“Tướng công. . . . . .” Con ngươi khát máu của Nam Cung Tự từ từ biến thành mắt đen trong suốt, nàng bỉu môi nói: “Như Nguyệt chết rồi, hắn đã giết Như Nguyệt. . . . . . .”
Giọt lệ lóe ra từ đôi mắt nhìn như cực kỳ ủy khuất, ánh mắt lại giống như xuyên qua đáy lòng Hồng Trần, khóe miệng hung hăng rút ba cái, mới vừa rồi vẫn còn khí thế bức người, trong nháy mắt trở nên điềm đạm đáng yêu, thật giống như bọn họ bắt nạt nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức của nàng thật khiến cho lòng người chua xót, không hổ là Tà Vương phi, kỹ thuật diễn tương đối giống như thật.
Nhìn bộ dạng nàng điềm đạm đáng yêu, tim Hiên Viên Dật đột nhiên nhéo lên, không ngờ lần đầu tiên nàng gọi hắn là tướng công, không phải vui vẻ cũng không phải vui mừng, mà chỉ có vô cùng chua xót.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật so với đêm tối còn muốn âm u hơn, cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia thật giống như bốc cháy lên lửa mạnh hừng hực, lửa giận ngập đầy ở ngực, nhìn chòng chọc vào Trần Tử Hiên, kiếm phong chỉ hướng hắn, hung thần ác sát nói: “Trần Tử Hiên! Là nam nhân thì buông nàng ra, cùng Bổn vương quyết đấu một trận.”
Lời này giống như khơi mào hứng thú của Trần Tử Hiên, hắn lười biếng cười khẽ, con ngươi khép hờ mười phần lẳng lơ, khí chất một thân lười nhác lại khiến cho người ta cảm nhận được giống như săn bắt nguy hiểm. Buông lỏng Nam Cung Tự ra, giơ tay rút ra bảo kiếm từ eo áo, kiếm phong ngay tức khắc chỉ hướng Hiên Viên Dật, người có thể buộc hắn lột vỏ bảo kiếm lột, Hiên Viên Dật vẫn là người đầu tiên.
“Một ván định sống chết!”