Edit: Phong Nguyệt
Hiên Viên Dật mang theo Nam Cung Tự thúc ngựa không ngừng liên tục chạy mấy ngày đường, trở lại Vương phủ thời điểm đã là rạng sáng ngày thứ năm.
Gió lạnh thổi vù vù, trên bầu trời bông tuyết tung bay giống như như là lông ngỗng, nóc nhà, ngọn cây, mặt đất trắng phau phau sàn nhà phủ lên một tầng sương lạnh, giấy lụa mỏng được dán lên song cửa sổ ánh sáng chiếu vào so với bình thường sáng hơn nhiều, trong phòng có một loại ánh sáng óng ánh.d
Bên trong Yêu Nguyệt Các sương khói lượn lờ, không khí trang nghiêm làm người khác cảm thấy âm u kinh khủng.
Trong phòng ngủ trên giường có một người gầy yếu đang nằm, bởi vì sốt cao mà mặt ửng hồng, cái trán sáng bóng chảy ra một tầng mồ hôi trong suốt, môi đỏ ửng hồng phun ra khí nóng, cả người lâm vào trạng thái hôn mê. Bên cạnh giường hẹp có các ngự y đang quỳ đầy đất, không dám thở mạnh, đều bị sát khí trên người của Hiên Viên Dật tản ra làm cho toàn thân run run.
Hiên Viên Dật đưa tay lau mồ hôi trên trán của nàng, trong lúc lơ đãng đụng trúng gương mặt nóng bỏng của nàng, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay vào đến tận đáy lòng, cuối cùng trong lòng hắn bốc cháy lên, thêu nướng ngực của hắn đau đớn đến khó chịu.
“Lui ra!” Hai chữ nhàn nhạt từ trong miệng hắn phát ra.
Trong mắt các ngự y không hẹn mà cùng vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không nghe lầm chứ? Vương Gia thế nhưng không giết bọn họ, hơn nữa còn không trách cứ bọn họ nửa câu, điều này làm cho bọn họ rối rít trong lòng thầm may mắn, rối rít đứng dậy tạ ơn rồi liền lui ra ngoài.
Hổ Phách ngây người nhìn trong mắt của Hiên Viên Dật toát ra sự ưu thương trước nay chưa từng có, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Vương Gia như vậy, hơn nữa hai lần đều là bởi vì Nam Cung Tự.
“Vương Gia vì sao không giết đám lang băm kia?” Hổ Phách không nhẫn nại được mở miệng hỏi, cái này rất không giống tác phong của Vương gia.
Kể từ khi Vương Gia biết nữ nhân này, hoàn toàn giống như biến thành người khác, cả trái tim đều đặt ở trên người của Nam Cung Tự, hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện phục quốc, mặc kệ nàng phạm qua lỗi gì, cũng có thể làm cho Vương Gia hóa thành người mềm lòng, điều này làm cho Hổ Phách đối với Nam Cung Tự chán ghét sâu hơn một tầng. n
“Giết bọn họ có thể đổi mạng của Tự Nhi sao?” Hiên Viên Dật không trả lời mà hỏi lại, trong lòng một trận cười lạnh, không thể bảo vệ nàng thật tốt, là lỗi của hắn, để cho nàng bị thương tổn, cũng là lỗi của hắn, hắn có tư cách gì mà trách cứ người khác.
Tự, Cách xưng hô này làm người khác phải ghen tỵ? Hổ Phách có chút khó chịu cúi đầu, nắm chặt hai quả đấm run lẩy bẩy, móng tay nhỏ dài đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Vương Gia, người nên bỏ xuống tư tình nữ nhi, chú trọng tình thế trước mắt, thực hiện tốt kế hoạch báo thù. Theo trinh sát hồi báo Ngô Vương bệnh tình nguy kịch, triều chánh tạm giao cho thái tử Ngô Cương xử lý, hơn nữa Thừa Tướng khởi binh tạo phản, trong tay Vương Gia nắm giữ thiên quân vạn mã, nếu vào lúc này xuất binh tấn công Ngô quốc, nhất định có thể nhất cử đánh bại Ngô quốc, Hiên Viên Quốc phục hưng cũng sắp tới rồi. Vương Gia có thể nào giờ phút quan trọng này bận tâm tư tình nữ nhi, mà bỏ quên sự nghiệp lớn phục quốc?“.
Hiên Viên Quốc mười mấy năm trước bị Ngô Vương đánh bại, đổi tên là Ngô quốc, là một trong bảy quốc gia cường thế nhất, nhưng mấy năm gần đây các nước láng giềng dòm ngó, đã sớm là nước suy yếu. Mạng của nàng là Vương Gia cứu, một thân công phu của nàng là do Vương Gia bồi dưỡng, hôm nay là cơ hội thật tốt để phục quốc, nàng có thể nào trơ mắt nhìn Vương Gia vì Nam Cung Tự mà không chú ý tới sự nghiệp phục quốc.
“Vương Gia, Hổ Phách nói rất đúng, nếu không vào lúc này xuất binh tấn công Ngô quốc, chỉ sợ sẽ bị các nước khác ngồi ngư ông đắc lợi, sự cố gắng những năm gần đây của Vương gia chẳng phải đổ xuống sông xuống biển hết sao?” Mộ Thiên Vấn vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Xin Vương Gia buôn xuống tư tình nữ nhi, xuất binh tấn công Ngô quốc!” Hai người rất ăn ý trăm miệng một lời nói.
Ánh mắt của Hiên Viên Dật dần dần lộ ra vẻ lo lắng, báo thù, hai chữ này hắn không có một khắc nào quên, chỉ là trước mắt bệnh tình của Nam Cung Tự càng ngày càng không lạc quan, nếu vào lúc này xuất binh tấn công Ngô quốc, nói ít cũng phải ba tháng, ngộ nhỡ nàng tỉnh lại không nhìn thấy hắn, nàng sẽ như thế nào? Ngộ nhỡ nàng chết rồi. . . . . . Hắn đời này cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Nữ nhân này, là người thứ nhất hắn vừa yêu vừa hận, hắn từ trên người nàng mới biết được mùi vị được yêu.
“Bổn vương tự có tính toán, Thiên Vấn, Hổ Phách, các ngươi hôm nay quá nhiều lời, đi xuống lĩnh năm mươi quân côn!” Hiên Viên Dật không chút do dự, hắn quyết định ở cùng với nàng, cho đến khi nàng tỉnh lại.
“Phải . . . . .” Mộ Thiên Vấn biết Vương Gia một khi quyết định chuyện gì, dù là đến miếng thịt cũng sẽ vứt sạch, hắn không cam lòng cũng không muốn nói, thấy Hổ Phách đang muốn nói cái gì, hắn vội vã lôi kéo tay Hổ Phách đi ra ngoài phòng, chỉ sợ nàng nói thêm câu nữa sẽ chọc giận Vương Gia.
“Buông tay!” Hổ Phách chán ghét bỏ tay khỏi tay của Mộ Thiên Vấn.
Thấy Hổ Phách muốn đi vào, hắn nắm chặt tay của Hổ Phách, cau mày nói: “Ngươi không cần mạng phải hay không? Ngươi đi vào nói một câu nữa, chỉ sợ sẽ chọc giận Vương Gia.”
“Ngươi buông tay! Ta không thể trơ mắt nhìn Vương Gia vì tư tình nữ nhi, mà bỏ qua cơ hội phục quốc.”
“Ngươi làm như vậy là vì cơ hội phục quốc của Vương gia mà sốt ruột sao?” Mộ Thiên Vấn nhíu mày nói, trong lòng hắn biết rõ ràng, Hổ Phách không phải đang vì chuyện phục quốc mà sốt ruột, mà là ghen tỵ, ghen tỵ Nam Cung Tự vì được Vương gia sủng ái.
Ánh mắt của Hổ Phách né tránh ánh mắt của Mộ Thiên Vấn, hung hăng cắn môi dưới: “Ngươi đừng chõ mõm vào!” Nói xong đằng đằng sát khí đi ra khỏi phòng.
Lúc đó, sắc trời từ từ ảm đạm, ánh trăng mông lung, rủ xuống như lụa mỏng, chiếu xuống trên mặt tuyết trắng noãn, gió thổi vù vù ngoài cửa sổ.
Trên hành lang quanh co đèn lồng theo gió chập chờn, ánh đèn chợt sáng chợt tắt.
Gã sai vặt dẫn người thiếu niên hướng Yêu Nguyệt Các đi tới, “Cốc cốc cốc ——” kèm theo tiếng động ở cửa, gã sai vặt đẩy cửa đi vào, dẫn thiếu niên đi vào, cách tấm bình phong nhỏ giọng khởi bẩm nói: “Vương Gia, Quỷ y đã đến.”
Không sai, người này chính là Y Giới tiếng tăm lừng lẫy Quỷ y, nhìn bộ dáng như mười bảy mười tám tuổi, nhưng tuổi thật đã hơn năm mươi tuổi, dựa vào bộ dáng trẻ tuổi tuấn mỹ đã mê hoặc không ít lòng của thiếu nữ, y thuật của hắn, chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở, hắn liền có thể làm cho người ta cải tử hồi sanh. Nhưng người này tính tình quỷ dị, nếu thấy ngứa mắt, hoặc là không có ích lợi, hắn sẽ không ra tay cứu người.
“Mau truyền hắn vào đi!” Hiên Viên Dật vội vàng nói, không khó nghe ra hắn giờ phút này rất hốt hoảng.
Bước chân của Quỷ y rất bình tĩnh mà bước vào, tầm mắt của hắn nhàn nhạt nhìn người trên giường đang thoi thóp, còn chưa ra tay chẩn đoán bệnh liền mở miệng nói: “Tà Vương phi là bởi vì thay da trên mặt, tiêu hao thể lực trong người, đưa đến thận hư dẫn đến sốt cao, nếu không chữa trị kịp thời lúc nào cũng có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng, nhưng là. . . . . .”
Sắc mặt của Hiên Viên Dật trầm xuống một cái, cảm xúc kích động tiến lên nắm cổ áo của Quỷ y, híp mắt nói: “Không nhưng nhị gì cả, nếu không cứu sống nàng, ngươi phải chôn theo!” Nàng phải sống sót, phải.
Trên mặt của Quỷ y không có một chút gợn sóng nào, nhíu mày cười nói: “Đây chính là phương thức Vương Gia cầu người sao?”
Mắt nhìn thấy trạng thái càng ngày càng không lạc quan của Nam Cung Tự, Hiên Viên Dật căn bản cũng không có cái tâm tư cùng hắn đánh nhau, buông lỏng tay ra ngồi ở bên giường nhìn hơi thở của Nam Cung Tự ngày càng suy yếu, hắn dứt khoát nói: “Thế nhưng cái gì!”
Quỷ y sửa lại nếp nhăn trên xiêm áo một chút, gằn từng chữ một: “Muốn máu của Vương gia đổi mạng của nàng!”
“Tốt! Chỉ cần có thể cứu Tự Nhi một mạng dù là muốn mạng của Bổn vương, Bổn vương cũng không tiếc.” Hiên Viên Dật không chút do dự nói, ngón trỏ mảnh khảnh êm ái phớt qua gương mặt ửng hồng của nàng, đáy mắt dâng lên quyết định, nếu như mất đi nữ nhân này, coi như hắn đoạt được thiên hạ, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hắn không muốn sống với cái xác không hồn, không muốn lẻ loi một mình.
Quỷ y nhìn Tà U Vương thâm tình như vậy, không khỏi cảm thán nói: “Không ngờ người máu lạnh vô tình như Tà U Vương cũng vì tình mà thay đổi, khó có được khó có được!” Nói xong ánh mắt nhìn người người trên giường đầy thâm ý, nữ nhân này thật không tầm thường.
Hiên Viên Dật trừng mắt nhìn Quỷ y, không vui nói: “Hãy bớt nhiều lời đi, bắt đầu đi!”
“Gấp cái gì, uống trước bình thuốc này!” Quỷ y từ hòm thuốc mang trên người lấy ra một bình thuốc đưa cho Hiên Viên Dật, “Uống xong sau một canh giờ, cắt tay lấy ra một chén máu.”
Hiên Viên Dật làm theo phân phó của Quỷ y uống bình thuốc kia, lấy ra một chén máu, chỉ thấy Quỷ y từ trong hòm thuốc lấy ra một viên thuốc màu đỏ bỏ xuống chén máu khuấy đều, đưa chén cho Hiên Viên Dật nói: “Dùng miệng đút nàng, sau một nén nhang không có tỉnh lại, chuẩn bị hậu sự.”
Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, ẩn quả đấm ở trong tay áo phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, hận muốn bóp chết tên Quỷ y này, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Hắn cạy hàm răng đóng chặt của nàng ra, uống một hớp đưa máu truyền vào trong miệng của nàng. . . . . . .
Sau một nén nhang, Nam Cung Tự không có bất kỳ động tĩnh nào, Hiên Viên Dật nóng nảy, một tay nắm chặt xiêm áo của Quỷ y tức giận nói: “Tại sao nàng còn chưa có tỉnh lại?”
Lời mới vừa dứt, người trên giường truyền đến một giọng nói ngây thơ: “Dật thật hung dữ, Tự Tự rất sợ, rất sợ !”