Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 52: Chương 52: Giải quyết Chu Văn Nương




“Cho ta vào đi, ta muốn gặp Vương Gia, Vương Gia ~”

Hiên Viên Dật đang ngủ chậm rãi mở đôi mắt ra, ấn đường nhíu nhẹ, thấy người trong ngực đang ngủ say, hắn thận trọng rút cánh tay ra khỏi đầu nàng, lấy trường bào, nghiêm mặt đi ra ngoài.

“Kẽo kẹt” một tiếng thanh thúy vang lên, cửa chậm rãi mở ra trong nháy mắt, chỉ thấy Chu Văn Nương một tay đẩy gã sai vặt ra, ôm bắp đùi của hắn nức nở nói: “Vương Gia, người không thể bỏ thần thiếp!” Tuy nói nàng là cháu gái của Thái hậu, nhưng nếu bị Tà U Vương bỏ, ngày sau sợ rằng không ai dám lấy nàng làm thê tử, cái này không khác nào là phá hủy cả đời nàng. Nghĩ tới đây, Chu Văn Nương càng thêm khóc sướt mướt ôm bắp đùi của Hiên Viên Dật không thả.

“Ngoan, Bổn vương sẽ vì ngươi tìm người trong sạch .” Hiên Viên Dật nhẫn nại nói, ngón tay thon dài lau nước mắt trên khóe mắt của Chu Văn Nương.

“Vương Gia, thần thiếp sống là người của người, chết là hồn của Hiên Viên gia, thề không lấy hai phu.” Chu Văn Nương rưng rưng dịu dàng nói, tròng mắt lộ ra kiên định, mặc dù người người sợ hãi Tà U Vương, nhưng nàng lại yêu sâu người nam nhân này, lần đầu tiên nhìn nàng đã nhận định hắn. Một khắc kia gả vào Vương phủ, dù chưa từng được Hiên Viên Dật cưng chiều, nhưng nàng đã rất thỏa mãn rồi, dù sao ở chung một mái nhà, còn có thể mỗi ngày thấy người yêu.

Hôm nay, hắn vì cái tiểu tiện nhân Nam Cung Tự kia, nói bỏ nàng liền bỏ nàng, nàng không cam lòng!

“Như Nguyệt!” Mặt Hiên Viên Dật không chút thay đổi hướng Như Nguyệt canh giữ ở ngoài phòng gọi, “Tiễn khách!”

Nghe vậy, Chu Văn Nương khóc càng thê thảm, nếu nàng bị đưa về phủ, truyền tới tai người ngoài, sẽ chỉ làm cha mẹ hổ thẹn mà thôi. Sao cam tâm nói trở về thì trở về? Nàng làm hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, ôm bắp đùi Hiên Viên Dật khóc thì thầm nói: “Vương Gia, người không thể làm như vậy a! Thần thiếp. . . . . . . Trong bụng thần thiếp có mang thai con của người.”

“Thật ồn ào!” Nam Cung Tự xoa đôi mắt lim dim, mặc một bộ y phục mỏng manh đi tới.

Hiên Viên Dật tháo trường bào xuống khoác lên trên người nàng, dịu dàng nói: “Tự, có phải đánh thức nàng hay không?”

Nam Cung Tự gật đầu một cái, ngồi xổm xuống, ngón trỏ chọc bụng của Chu Văn Nương, nhíu mày, ngẩng đầu lên liếc nhìn Hiên Viên Dật, nghi ngờ nói: “Dật, nàng nói trong bụng có đứa bé của ngươi~”

“Thật sao?” Hiên Viên Dật mới vừa rồi ánh mắt còn dịu dàng, đã sớm trở nên lạnh thấu xương, con mắt thâm thúy như đầm nước đe dọa nhìn Chu Văn Nương, hắn thở ra hơi thở, cũng làm cho lòng người lạnh lẽo, trên mặt hắn mặc dù mang theo nụ cười, nhưng kì lạ nụ cười dịu dàng này làm cho nàng xấu hổ vô cùng.

Ngón trỏ của hắn cuốn lọn tóc trước ngực của nàng, “Văn Nương, ngươi nói cho Vương phi nghe, ngươi thật mang thai sao?”

Trong giọng nói rất lạnh, đập vào mặt, vẫn đập vào trong lòng của Chu Văn Nương.

Hắn tức giận, hắn giận thật.

Chu Văn Nương rủ thấp tròng mắt dữ tợn xuống, hung hăng cắn môi dưới, xấu hổ không chịu nổi nói: “Thần thiếp. . . . . . Thần thiếp không có mang thai.”

Mặt của Nam Cung Tự mất mác đứng dậy, nâng quai hàm lên không vui nói: “Thật là thất vọng ! Còn muốn đào bụng của Chu tỷ tỷ, đem Dật bảo bảo ôm ra !”

Nghe vậy, Chu Văn Nương không khỏi rùng mình một cái.

Hiên Viên Dật đưa tay vòng sang hông của Nam Cung Tự, hắn nhẹ giơ tay phải lên, nâng cằm của Nam Cung Tự, nâng lên tấm mặt ngọc. Hé miệng nói: “Mẫu thân của con ta chỉ có thể là nàng.” Nói xong, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Như Nguyệt, “Như Nguyệt, đưa nàng đi.”

“Vâng” Như Nguyệt thoải mái, liếc nhìn Chu Văn Nương, khóe miệng chứa đựng nụ cười khinh miệt, “Chu đại tiểu thư, xin mời!”

Tưởng rằng Chu Văn Nương sẽ thức thời rời đi, nào có thể đoán được nàng gắt gao ôm chân của Hiên Viên Dật, khóc nói: “Vương Gia, thần thiếp sai rồi.”

Hiên Viên Dật nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn nàng, “Hả? Ngươi lỗi ở đâu?”

Chu Văn Nương chạm được đáy mắt sắc bén lạnh lẽo của Hiên Viên Dật, da đầu căng thẳng, “Thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên hãm hại Vương phi, xúi giục Sài quận chúa ám sát Vương phi, cầu xin Vương Gia cho thần thiếp thêm một cơ hội? Thần thiếp chắc chắn sẽ an phận thủ thường.”

Nàng cho là, Hiên Viên Dật nghỉ nàng là bởi vì Sài quận chúa, cho là hắn chất vấn nàng lỗi ở đâu, là muốn cho nàng một cái cơ hội, tất cả đều bởi vì nàng có tật giật mình, không đánh đã khai.

Sâu thẳm tròng mắt Hiên Viên Dật làm cho người ta đoán không ra hắn giờ phút này có ý định gì, cười như không cười nhìn nửa mặt tuyệt đẹp của Nam Cung Tự, giọng nói nhạt nói: “Tự, thì ra là Bổn vương nuôi một con hổ, nàng có muốn thả hổ về núi không? Còn muốn loạn côn đánh chết, vứt xác nơi hoang dã không?”

Vẻ mặt lúc nói chuyện của hắn giống như là mùa thu bị gió thổi rơi bình thản tự nhiên, lại trộn lẫn làm Chu Văn Nương không rét mà run sợ hãi.

Nam Cung Tự nhíu mày một cái, lắc đầu nói: “Không cần, giết nàng rất đáng tiếc a! Tự Tự đói bụng, còn muốn hút tinh khí của nàng đấy.”

Hiên Viên Dật nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên đỉnh đầu của nàng, nhẹ xoa mái tóc mềm mại, “Được, theo ý của nàng.”

Mặt Chu Văn Nương nghi ngờ, tinh khí có thể hút sao?

Nam Cung Tự chợt hiểu sực nhớ ra gì đó, cúi người xuống bưng lấy gương mặt của Chu Văn Nương, mang theo ý cười nhợt nhạt, “Không phải sợ! Không đau, hút xong tinh khí, ngươi sẽ cảm thấy cả người vô lực, từng ngày từng ngày già đi, cuối cùng thành thây khô, ngươi yên tâm! Ta sẽ không một hơi hút xong, sẽ từ từ hút.” Từ từ hành hạ chết nàng.

Như Nguyệt sợ run cả người, không ngờ Vương phi ngốc nghếch, thủ đoạn vẫn ác độc như cũ.

Nói vừa dứt, con mắt của Nam Cung Tự từ từ biến thành màu đỏ, chín cái đuôi từ làn váy từ từ ở giữa không trung lắc lư, nàng cuối đầu hơi thấp, khẽ mở môi đỏ mọng, một ít cổ khí lưu từ trong miệng của Chu Văn Nương liên tục không ngừng chảy vào trong hơi thở của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.