Bên trong căn phòng tối tăm, người áo đen bị cưỡng ép quỳ trên mặt đất vùng vẫy, sâu trong ánh mắt hiện lên tia tàn ác, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật lười biếng tựa trên giường nhỏ.
Mộ Thiên Vấn cầm cây đuốc trong tay đưa cho vệ binh, cứ thế tiến lên gạt khăn che mặt của người áo đen, chỉ thấy tóc của hắn đen như mực, hắn búi tóc lên làm nổi bật lên hai gó má trắng nõn như ngọc, ánh mắt sâu màu tím, dưới sống mũi là môi mỏng khiêu gợi, cả người phát ra sát khí nồng đậm.
“Là ngươi?” Mộ Thiên Vấn nhận ra người này chính là Đường Gia Sinh, chỉ thấy vẻ mặt thoải mái tĩnh mịch của hắn, mũi kiếm nhất thời để ở trên cổ của Đường Gia Sinh, nghiêm giọng nói: “Nói, là ai phái ngươi tới ám sát Vương gia?”
Đường Gia Sinh hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, một bộ dạng không sợ chết nói: “Ta không biết, muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được tùy các ngươi!”
“Xoẹt!” Trên mặt của Hiên Viên Dật nở nụ cười âm trầm, sợ rằng tiếng cười của hắn giống như âm thanh vang vọng trong sơn cốc, lại mang theo vài tia âm trầm từ Địa phủ.
Mộ ThiênVấn không khỏi rùng mình, không biết bao lâu không nhìn thấy Vương Gia cười đến đáng sợ như thế, sắc mặt hắn ngẩn ra, cố làm trấn định nói: “Muốn chết không dễ dàng như vậy, nếu như ngươi không nói, sợ rằng có thể so với chết càng khó chịu.” Hắn nói thật tình, phải biết rằng ám sát Vương Gia, chẳng khác gì là nhảy vào hố lửa.
“Ta vẫn là câu nói kia, không biết!” Đường Gia Sinh hừ nói, hắn đã sớm ôm tâm trạng chết mà tới ám sát Tà U Vương, chỉ là. . . . . . Hắn sơ suất quá, thế nhưng trúng kế của Tà U Vương.
Nam Cung Tự mím môi cười nhạt, trầm giọng nói”Giữ cái miệng của hắn.” Để ngừa hắn tự sát.
Hắn biết rõ không nói chính là tự tìm đường chết, có thể tưởng tượng mà nói người này không có ý định sống xót mà trở về, kẻ thù của Vương gia thật đúng là không ít!
Mộ Thiên Vấn hiểu ý, vội vàng dùng ngón tay giữ cằm của Đường Gia Sinh, thấy hắn giùng giằng, cầm khăn lau trên bàn lên nhét vào trong miệng của hắn, hừ hừ! Xem ngươi tự sát thế nào.
“Đối phương cho ngươi bao nhiêu tiền? Giết Vương Gia, ta xuất ra gấp bội.” Nam Cung Tự đột nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, bên trong nhà yên tĩnh.
Đường Gia Sinh đáy mắt lóe ra kinh ngạc khó mà che dấu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc không hiểu quan sát nữ nhân đang rúc vào trong ngực của Tà U Vương.
Mộ Thiên Vấn ngẩn người, Vương phi đây là muốn. . . . . . Giết phu?
Cằm của Hiên Viên Dật để ở trên mái tóc mềm mại của nàng, hơi thở trầm xuống, ánh mắt chuyển động không rõ, bất mãn nói: “Ái phi, làm sao ngươi hướng cánh tay ra ngoài chứ?”
Nam Cung Tự cười nói: “Vương Gia xuống tay tự vận không được, thần thiếp bỏ tiền tìm người giết chết Vương gia, Vương Gia phải cám ơn thần thiếp mới đúng.”
“Ái phi thật đúng là vô tình !” Nụ cười của Hiên Viên Dật dừng lại, hắn chậm rãi nâng tầm mắt nhìn Đường Gia Sinh, hướng về phía Mộ Thiên Vấn trầm giọng nói, “Thả hắn!”
Mộ Thiên Vấn giật mình chớp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu rõ, Vương Gia giả bộ bệnh không phải là vì muốn bắt nội gián sao, người này còn chưa có thẩm vấn xong, nếu để cho hắn chạy thoát, hắn thật sự không hiểu dụng ý của Vương gia ở chỗ nào.
“Vương Gia đây là muốn thả hổ về rừng?” Hắn thận trọng hỏi.
Hiên Viên Dật không giải thích bất kỳ cái gì, lạnh lùng nói: “Thả!”
Trên mặt của Mộ Thiên Vấn lộ ra vẻ do dự, nhưng lúc hắn chạm được đáy mắt gợn sóng của Hiên Viên Dật, “Thuộc hạ biết rồi.” Mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn tháo lỏng sợi dây trên cổ tay của Đường Gia Sinh.
Đường Gia sinh hùng hổ phun vải rách bẩn thỉu trong miệng ra ngoài, ho nhẹ mấy tiếng, “Đừng tưởng rằng ngươi thả ta, ta liền cảm kích ngươi, vậy thì ta trúng kế.” Nhìn Hiên Viên Dật trên mặt không rõ nụ cười, ánh mắt âm u vài phần, trở người đứng dậy, bóng dáng giống như quỷ mỵ nhanh chóng chợt lóe, một chưởng hướng tới chỗ của Hiên Viên Dật mà đến, lại bị hắn dễ như trở bàn tay tránh thoát.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của Hiên Viên Dật, ánh mắt nhanh chóng chợt lóe, chợt bắt Nam Cung Tự kẹp ở hai bên, lấy ngón tay để trên cổ trắng nõn như ngọc của nàng, hướng về phía Hiên Viên Dật uy hiếp nói: “Muốn mạng sống của nàng, giao ra Tướng quân phù đây.” Đã sớm nghe nói Tà U Vương đối với vị Vương phi này sủng ái, hắn nhận định, chỉ cần nữ nhân này ở trong tay hắn, Tà U Vương chắc chắn ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ.
Con mắt màu hổ phách của Hiên Viên Dật u ám từ từ tích tụ âm lãnh, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Gia Sinh, từng chữ từng câu, đánh thẳng vào đáy lòng của Đường Gia Sinh: “Đả thương nàng, ngươi chết, giết nàng, diệt Đường gia.”
Giọng nói của Hiên Viên Dật mang theo sát khí lành lạnh, Đường Gia Sinh do dự, Đường Gia mặc dù đã sớm nhà tan cửa nát, nhưng trong nhà còn có một muội muội cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, hắn biết Hiên Viên Dật nói được làm được.
Hắn chết không quan trọng, nhưng muội muội của hắn là thứ duy nhất ràng buộc hắn.
Nghĩ tới đây, Đường Gia Sinh không tiếp tục do dự, một tay đẩy Nam Cung Tự vào trong ngực của Hiên Viên Dật, ống tay áo vung lên, bên trong nhà nhất thời rơi vào trong sương mù, đợi khói tan đi, người đã sớm không cánh mà bay.
“Thả hổ về rừng, Vương Gia nên làm như thế nào đây?” Nam Cung Tự cười nói, trong tay chẳng biết lúc nào cầm một khối kim bài.
Hiên Viên Dật liếc nhìn kim bài, trong mắt từ từ mỉm cười, “Ái phi ngày mai cùng Bổn vương đi một chuyến tới Tây Vực.”
Nam Cung Tự nhíu mày: “Không đi!”
Bàn tay của Hiên Viên Dật ôm lấy ngực của nàng, “Lý do.”
“Nơi đó rất nóng, sẽ tổn thương da.” Nàng không muốn đi Tây Vực, trở về lại thành nữ nhân da màu đen.