Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 8: Chương 8: Lại dám, rời khỏi Bổn Vương




Trở về Vương Phủ, trên người Nam Cung Tự mặc áo tơ trắng kiện đơn bạc màu trắng, tựa vào bên cửa sổ dựa mình lên gối, đầu tóc đen nhánh như mực đen lượn quanh ở trên giường, còn một đầu băng gạc (vải mỏng) dài rơi xuống mặt đất.

Ở Vương Phủ đã hơn nhiều tháng rồi, vết thương trên vai cũng đã khỏi, chỉ là thời tiết thay đổi thì xương quai xanh thấp thoáng lại phát đau, về sau còn để lại di chứng.

Thời gian này nàng phải chịu nhiều oan ức, Nam Cung Tự nàng muốn khóc lóc kể lể với cha mẹ, làm sao nàng không muốn có nơi để quay về đó chính là nhà mẹ đẻ của mình? Nhưng cha mẹ lại lạnh lùng lời nói thì vô tình, Nam Cung Tự than nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng ảm đạm thêm mấy phần.

“Cục cục cục” một con chim bồ câu màu xám tro đậu ở bên cửa sổ, cắt đứt suy nghĩ của Nam Cung Tự, tầm mắt nàng rơi vào dưới chân chim bồ câu có lá thư, cặp mắt kia vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên mấy phần, nàng nhận ra con chim bồ câu này, là sư huynh chăn nuôi chim bồ câu, cũng là phương thức để hắn truyền tin.

Nam Cung Tự tiến lên bắt được chim bồ câu, lấy ra lá thư, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tâm nàng hoảng hốt, liền tranh thủ cho chim bồ câu cất cánh bay đi.

“Vương phi!” Linh Hương bưng một chén cháo tổ yến đi vào, nâng mí mắt liếc nhìn vẻ mặt không thích hợp lắm của Nam Cung Tự, tầm mắt rơi vào tấm băng gạc(vải mỏng) rơi lả tả, “Nha! Tại sao người lại tháo băng gạc ra chứ, ngự y bảo là sau hai tháng mới có thể tháo ra.” Nói xong, nàng lấy chén cháo đặt ở trên bàn nhỏ, tiến lên nâng Nam Cung Tự, “Vương Gia biết người thích ăn cháo tổ yến, đặc biệt từ Hàm Dương Thành mua được tổ yến thượng đẳng, ngài nếm thử một chút.”

Trong một tháng này, nàng gặp Tà U vương cũng chỉ có hai lần, nhưng hắn đi đánh trận chiến thắng về sẽ mang một chút ly kỳ trân bảo cho nàng, Nam Cung Tự nàng không có cảm kích, hắn chỉ biết cho nàng vật chất gì đó, nhưng không biết nàng chân chính muốn là cái gì.

Nam Cung Tự ngồi ở trước bàn, nàng nhận lấy cháo tổ yến, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, nơi này không có chuyện của ngươi, lui ra đi!”

“Vâng!” Linh Hương hơi quỳ gối đáp một tiếng.

Thấy bóng lưng nàng rời đi, Nam Cung Tự mới từ lưng áo trong lấy ra lá thư lúc nãy: Tự, nghe nói ngươi bị buộc gả cho Tà U vương, sư phụ biết được chuyện này, đặc biệt phái ta xuống núi đón ngươi trở về Võ Đang, tối nay giờ tý hẹn gặp ở Nguyệt Hồ.

Tròng mắt Nam Cung Tự ảm đạm xuống, đừng nói là đi ra ngoài, ngay cả bước ra cái cửa phòng cũng phải được Lão Vu Bà cho phép, muốn đi ra ngoài nói dễ như vậy sao? Người người hâm mộ nàng vì được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, nhưng họ lại không biết tình cảnh bây giờ của nàng, giống như sống ở trong địa lao, không có tự do.

Bất quá, nàng sao có thể để người khác định đoạt nàng như tượng gỗ? Chân ở trên người nàng, hắn có thể quản nàng được sao?

‘ Đùng! Đùng! Đùng! ——’ con đường rộng rãi vắng vẻ vang lên tiếng chiêng, một dáng người lưng gù từng bước xuất hiện ở trên đường phố cầm đèn lồng đi tới, “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa” lão già đi qua ngõ nhỏ bên trong phố lớn hét lớn.

Nha hoàn đã sớm nghiêng người dựa vào bên giường ngủ gà ngủ gật, Nam Cung Tự mang giày, đẩy cửa sổ ra quét mắt xunh quanh viện, thấy bốn phía không có người nào, hai chân đạp nhẹ ở trên cửa sổ, thân thể nhẹ nhàng phóng người nhảy lên trên mái hiên.

Đột nhiên một thanh kiếm sắc bén phóng tới ở sau lưng của nàng, bên tai truyền tới giọng nói của Hổ Phách: “Vương phi, đã trễ thế này, người còn muốn đi đâu?”

Tuy nói kiếm của đối phương là ngăn chặn ở eo nàng, nhưng không có sát khí, không cần nghĩ cũng biết là Hổ Phách, là hắn phái tới để giám thị nàng.

Tầm mắt của Nam Cung Tự nhanh chóng đảo quanh, môi đỏ mọng cười sâu hơn mấy phần, chỉ thấy giữa năm ngón tay của nàng chẳng biết lúc nào đang kẹp độc châm vừa ốm vừa dài, độc châm Vút Vút phóng về hướng của Hổ Phách.

Hổ Phách sử dụng kiếm để ngăn cản độc châm, đuổi theo Nam Cung Tự đột nhiên sương mù phân tán ra, chờ sương mù tan đi, người đã sớm không thấy bóng dáng.

Hậu hoa viên, một dáng người cao gầy phảng phất bóng người trong suốt ở trên mặt hồ, gió nhẹ khẽ phất qua, nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng.

“Chủ tử, nô tỳ vô năng, khiến Vương Phi bỏ trốn. . . . . . . Chỉ là nô tỳ ở trên người Vương Phi rắc một chút bột huỳnh phấn, tin tưởng đi theo bột huỳnh phấn có thể tìm ra tung tích của Vương Phi.” Hổ Phách nửa quỳ ở trên thềm đá, ôm nắm đắm cúi đầu nói, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ thì thân thể nàng khẽ run là có thể nhìn ra, giờ phút này nàng đang sợ.

Hiên Viên Dật cầm trong tay là thức ăn gia súc chiếu xuống trên mặt hồ, tay cầm khăn lông ướt mà gã sai vặt đã đưa mà lau tay, đôi mắt hẹp dài thâm thúy mang theo sự lạnh nhạt xa cách mà nhìn vào Hổ Phách, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”

“Nô tỳ tuân lệnh!” Hổ Phách đáp một tiếng, thoáng như một làn khói giống như không có bóng người nào tồn tại.

Mộ Thiên Vấn đứng ở phía sau lưng hắn đột nhiên nói: “Chủ tử, theo thuộc hạ biết, Vương Phi cũng không có học qua võ công, chính là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt mà thôi, Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, nếu là người võ công cao cường đi nữa cũng chưa chắc có thể chạy thoát khỏi Vương phủ, nhưng vì sao Vương Phi lại có thể dễ như trở bàn tay thoát khỏi Hổ Phách mà chạy ra khỏi Vương phủ?”

“Cô gái yếu đuối?” Hiên Viên Dật nhàn nhạ cách xa lông mi hơn nhíu lại, khẽ mím môi đôi môi đỏ mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, giống như câu loạn mê người, trong tay cầm tấm lụa gấm mỏng phủ đá ngọc rủ xuống hai bên, cười nhạt nói: “Ngươi đã đánh giá thấp ái phi của bổn Vương.”

Hoa tuyết trên không trung bay theo chiều gió, nho nhỏ như lông vũ trắng, vừa giống như thổi rơi cánh hoa lê, nhiều vô số.

Hồ nước trôi nổi kết thành từng khối từng khối giống như khối băng long lanh như chiếc gương loại sáng, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi phất qua, không khỏi cho người khác một cảm giác dựng đứng tóc gáy.

Dưới bóng cây, một nam tử mặc trường bào Lam Bạch đan xen, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, sống lưng nghiêng dựa vào thân cây, đầu tóc đen nhánh như mực theo gió phấp phới bay lên, trên vai còn có con tiểu hồ ly mập phì đang nằm, thỉnh thoảng dùng móng vuốt lông ở lỗ tai.

“Sư huynh!” Từ nơi không xa trên mái hiên truyền đến giọng nói dịu dàng dễ nghe.

Tuyệt Trần thu lại cảm xúc, ánh mắt đảo quanh, nhìn về hướng người nào vừa phát ra giọng nói, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Tự Nhi.”

Vừa mới nói xong, tiểu hồ ly màu hổ phách mắt lóe ra tia sáng chói mắt, thân thể mũm mĩm nhảy lên, nhảy vào ngực của Nam Cung Tự, dùng đầu cọ vào cằm của nàng.

“Tiểu Hồ?” Nam Cung Tự sững sờ nhìn vật nhỏ đang ở trong lòng nàng nũng nịu, khóe miệng nàng hung hăng mãnh liệt co rút, nâng mí mắt lên trừng mắt về phía khuôn mặt đang cười híp mắt kia, “Sư huynh, làm sao huynh mang tiểu hồ đến?”

Nói đến con tiểu hồ ly này, nàng liền một bụng đau khổ, cứ hàng năm Võ Đang sẽ cử hành đại hội võ lâm, chủ nhân của con tiểu hồ ly này vốn là của Tiêu Dương Vương, đột nhiên mất tích, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng con tiểu hồ ly này lại ở trong phòng của nàng, nàng đuổi nó nhưng nó sống chết thế nào cũng không chịu đi, suýt nữa Tiêu Dương Vương nói nàng là kẻ trộm. Sau đó Tiêu Dương Vương thấy nó thích nàng, liền lòng từ bi đưa cho nàng, cả ngày lẫn đêm, mặc kệ là nàng đi đâu nó sống thế nào cũng đều đi theo nàng, khiến cho nàng toàn thân từ trên xuống dưới đều có mùi của con tiểu hồ ly này.

Thật vất vả nàng làm cho nó ngất đi rồi đưa cho sư huynh nuôi, nào biết hôm nay sư huynh lại đưa nó đến đây.

Tuyệt Trần đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán của nó, trong mắt lại cười nói: “Tự Nhi, ta cũng là hết cách với nó rồi, ngươi đi mấy tháng, tên tiểu tử này liền giận dỗi không ăn, ta đây cũng không phải sợ nó đói bụng, mà mang nó đến.” Nói xong, nụ cười trong mắt hắn từ từ phai đi, ánh mắt chăm chú nhìn Nam Cung Tự, “Tự Nhi, hắn có làm khó dễ ngươi hay không?”

Nam Cung Tự lắc đầu nói: “Không có, hắn đối với ta rất tốt!’’

“Rất tốt?” Ánh mắt của Tuyệt Trần ảm đạm thêm mấy phần, đột nhiên đôi tay đặt lên vai của Nam Cung Tự, nghiêm túc nói, “Tự Nhi, ngươi lựa chọn ở lại nơi này hay là đi theo ta?”

Đáy mắt Nam Cung Tự hiện lên một tầng gợn sóng, lần đầu tiên nàng thấy sư huynh lo lắng cho mình, đã vậy còn chăm chú nhìn mình.

“Thế nào? Ngươi sống thiếu kiên nhẫn đến như vậy sao? Thế nhưng dám trốn khỏi Bổn vương vậy còn ở bên ngoài gặp người khác!” Sau lưng nàng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo giống như từ trong điện Diêm Vương vọng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.