Trở lại Vương phủ, đã là nửa đêm.
“Sư tỷ, nơi này là chỗ ở của tỷ sao? Thật to nha!” Mạc Sầu từ xe ngựa nhảy xuống, đôi mắt nhìn qua Vương phủ xa hoa, trong mắt thoáng qua khó che giấu kinh ngạc, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, hắn biết, sư tỷ không phải là người thấy tiền sáng mắt, hắn tò mò, là hạng người gì cướp đi lòng của sư tỷ, hắn không thể chờ đợi thêm được muốn đi gặp cái người gọi là‘ Biểu tỷ phu ’.
“Mạc Sầu, vào phủ đi!”
Mạc Sầu đột nhiên do dự nói: “Sư tỷ, ngộ nhỡ tỷ phu không thích đệ, muốn đuổi đệ đi thì sao?”
Khóe miệng của Nam Cung Tự hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Mạc Sầu ngoan, có sư tỷ ở đây, hắn sẽ không đổi đệ đi.” Nàng không dám đảm bảo sau khi Hiên Viên Dật trở về sẽ không đuổi hắn đi, nhưng ít ra hiện tại Vương phủ này Nam Cung Tự nàng định đoạt.
An bài Mạc Sầu ở nơi hậu viện, Nam Cung Tự một đường hướng viện mình đi tới, chân trước mới vừa bước vào viện, chỉ thấy bên trong chánh phòng ánh nến lóe lên, giấy màu trắng dán trên cửa sổ hiện lên bóng người màu đen.
Nam Cung Tự đi vào, chỉ thấy một nha hoàn người mặc váy ngắn ống tay áo dài tréo hai chân ngồi ở trên giường êm, đất đầy vỏ hạt dưa, giống như nàng mới là chủ nhân của phòng này.
Thấy người tới là Nam Cung Tự, nha hoàn Châu nhi cũng không dừng động tác cắn hạt dưa, dứt khoát nói: “Đại tiểu thư, lão gia muốn người rời khỏi Vương Gia, rời khỏi thành Lạc Dương, đi thật xa.” Chỉ vào hộp gỗ trên bàn, “Lão gia nói chỉ cần Đại tiểu thư chịu phối hợp, thì trăm lượng sẽ là của người, nếu chê ít thì ra cái giá, nô tỳ sẽ đưa cho người.”
Trong mắt của Nam Cung Tự tràn ngập sát khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn Châu nhi một cái, cặp mắt thâm hắc(sâu sắc) giống như lưỡi dao bén nhọn, bề ngoài bình tĩnh mơ hồ lộ ra sát khí.
Ban đầu, là bọn họ ép nàng thay thế Nam Cung Ngọc gả cho cho Tà U Vương, hôm nay, bọn họ muốn dùng phương thức giống nhau ép nàng rời khỏi, làm cho Nam Cung Ngọc danh chánh ngôn thuận trở lại?
Nhìn một chút, đây chính là phụ thân, phụ mẫu mà nàng mười sáu năm qua sáng nhớ chiều mong, như vậy thật bất công .
Mặc dù nàng là mượn thai hoàn hồn, nhưng trên người nàng chảy huyết mạch của Nam Cung gia, không có cách nào phủ nhận sự thật được.
Thế nhưng. . . . . . . Nam Cung Tự nàng đã không còn giống ban đầu để cho bọn họ định đoạt nàng như tượng gỗ, càng không phải là quả hồng mềm mà họ có thể đùa giỡn.
Từ lúc nàng quyết định lưu lại mạng sống của họ, cũng đã trả hết nợ bọn họ cho nàng cái mạng này.
Nam Cung Tự đã không nợ Nam Cung gia, cho nên bọn họ không có tư cách điều khiển cuộc đời của nàng, càng không có tư cách ra lệnh cho nàng rời đi.
“Về nói lại cho lão gia nhà ngươi, muốn Bổn cung đồng ý rời đi, sáng mai để hắn xách đầu người nhà Nam Cung từ trên xuống dưới tới gặp Bổn cung.” Giọng nói của Nam Cung Tự sâu kín lộ ra ý lạnh, đó là khí lạnh ngấm vào trong xương tủy.
Nghe vậy, Châu nhi từ trên giường giận dữ nhảy lên, mắt trợn tròn liếc Nam Cung Tự: “Ta nhổ vào! Cho ngươi ba phần mặt mỏng, ngươi thật coi trọng chính mình rồi, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ là Vương phi thì ngon rồi, cũng không nhìn ngươi một chút có thể có địa vị hôm nay, còn không đều là Nhị tiểu thư cho sao?”
Nam Cung Tự lười biếng tựa trên chiếc giường cạnh cửa sổ, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua người Châu nhi, đuôi lông mày cong lên, “Hả? Theo lời của ngươi nói, Bổn cung quả thật phải cảm tạ tiểu thư nhà ngươi rồi !”
Quả thật ! Nàng có địa vị ngày hôm nay, tất cả đều do Nam Cung Ngọc ban tặng, nếu không nàng sao có thể thức tỉnh tiềm thức ‘ của mình ’? Làm sao có thể thấy rõ bộ mặt thật của phụ thân, phụ mẫu?”Đó là tự nhiên! Nếu không phải trong lòng Nhị tiểu thư đã có đối tượng, ngươi cho rằng ngươi có thể có ngày hôm nay sao?” Châu nhi khinh thường cười lạnh, “Đại tiểu thư! Ngươi quên rồi, Nhị tiểu thư mới là người mà Vương gia muốn thú, ngươi chẳn qua chỉ là thân phận thay gả thôi. Hôm nay mặt Đại tiểu thư đã bị hủy, ngươi cho rằng Vương gia còn có thể cưng chiều ngươi, yêu ngươi sao? Nô tỳ xin khuyên Đại tiểu thư vẫn là nhận lấy số bạc này, tự rời đi!”
Nam Cung Tự bật cười, rõ ràng bị buộc gả cho người cũng là nàng, hy sinh người cũng là nàng, lại làm giống như là bị người ta bố thí, buồn cười!
“Nàng trở lại là muốn thay thế thân phận của Bổn cung, là như vậy hả?” Nụ cười châm chọc xông lên trong mắt, nghe giọng điệu của nha đầu này, Nam Cung Ngọc đã quay trở về, nhưng điều này đã nằm trong dự liệu của nàng, Nam Cung Ngọc từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm sao mà chịu được cuộc sống nông thôn khốn khổ.
Châu nhi phản bác: “Xin Đại tiểu thư nghe rõ ràng, Nhị tiểu thư không phải thay thế thân phận của ngươi, mà là thân phận này thuộc về nàng!” Nhấn mạnh giọng điệu lộ ra nồng nặc giễu cợt.
“Về nói lại cho Nhị tiểu thư nhà ngươi, Vương Gia xuất chinh, sợ là trong thời gian ngắn không về được, để cho nàng tháng sau trở lại, Bổn cung sẵn sang đón tiếp!” Nam Cung Tự nở nụ cười từ từ dày đặc, trong tay vuốt ngọc bội.
Châu nhi hơi ngẩn người ra, lời nói đến mức này, trên mặt nàng thế nhưng có thể bình tĩnh như vậy, không chứa một chút gợn sóng, bình tĩnh đến như vậy làm nàng lại có chút. . . . . . Sợ.
Nhưng rất nhanh thu liễm lại cảm xúc, hừ lạnh một tiếng, ôm lấy hộp gỗ trên bàn nặng trĩu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nam Cung Tự lười biếng ngáp một cái, trong mắt không rõ là ý cười.
Nam Cung Ngọc, ha ha! Ngươi nghĩ trở lại đúng không, tốt! Ta liền cho ngươi cơ hội lần này.
“A ——” Từ ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng kêu thê thảm, chỉ là rất nhanh không còn nữa.
Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy tiểu sư đệ trên trường bào trắng như tuyết dính loang lổ vết máu, tay phải cầm kiếm đang nhỏ máu, tay trái còn lại là kéo Châu nhi, từ ngoài phòng trên mặt tuyết đến bên trong phòng trên sàn nhà lưu lại vết máu thật quỷ dị, thật là dọa người.
“Sư tỷ, ta mới vừa đang luyện kiếm, không cẩn thận giết người, phải làm gì đây?” Tiểu sư đệ mở mắt to như nai con Bambi thanh thuần, vô tội giống như đứa bé ngây thơ, khóe miệng hiện lên đường cong thật sâu.
Như Nguyệt canh giữ ở ngoài phòng nghe nói như thế, khóe miệng hung hăng mãnh liệt co rút, như thế nào là không cẩn thận giết người? Rõ ràng chính là cố ý giết người, nàng ở ngoài phòng thấy rất rõ ràng, Mạc Sầu biết rõ có người sau lưng, kiếm của hắn lệch hướng chém tới trên người Châu nhi, xem ra tiểu sư đệ của Vương phi cũng không phải là hiền lành gì nha!
Nam Cung Tự chạm được đáy mắt sóng gợn chấn động bé nhỏ của Mạc Sầu, nhếch miệng lên không rõ nụ cười, tiếc hận nói: “Đáng tiếc nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, chỉ là Mạc Sầu ngươi cũng không cần tự trách, chết cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt !” Đúng vậy a, dù sao cũng hơn bị nàng hành hạ tới chết.
“Như Nguyệt!”
Như Nguyệt đi vào, nhỏ giọng nói: “Vương phi người gọi nô tì?”
Ngón tay nhỏ nhắn của Nam Cung Tự nâng bình ngọc lên, rót trà đưa cho Mạc Sầu, chỉ vào Châu nhi nằm trong vũng máu nói: “Đưa cổ thi này về Nam Cung phủ, nói Nam Cung Nhị tiểu thư một tháng sau đến Vương phủ tìm Bổn cung lấy lại công đạo.”
“Cái gì?” Như Nguyệt đầu tiên là ngẩn người, bây giờ Vương phi muốn tính toán chuyện gì a, nhưng rất nhanh biết trong lời nói của nàng có ý tứ, ôm quyền nói, “Dạ!”