“Ta không phục!” Nhạc Thiên Kiều tức giận dậm chân, hai mắt trợn lên nhìn ba vị tú nữ, từ nhỏ nàng đã cùng với tú nữ của cung đình học thêu thùa, đến bây giờ đã mười năm rồi, việc thêu thùa đứng số một số hai thành Lạc Dương, làm sao thua bởi một người chưa bao giờ cầm may vá? Nàng nghĩ tới đây thì càng không phục, hướng về phía mọi người nói: “ Tất cả mọi người phân xử cho ta, ta thêu ngay cả ong mật cũng hấp dẫn tới đây, người thắng là ta mới đúng!”
Trận thắng thua này trực tiếp liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng!
Mọi người nghe vậy đều đồng ý cách nói của Nhạc gia Nhị tiểu thư, tiếng nghị luận từ từ khuếch tán ra. Liền nghe trong đám người có người giơ nắm đấm lên thật cao nói: “Không công bằng, không công bằng!” Đám người bắt đầu hét rối loạn lên, hoàn toàn không nghe các vị lão giả giải thích.
Trong lúc tiếng kháng nghị thao thao bất tuyệt vang lên thì có người chỉ vào bầu trời thì thầm nói: “Mau nhìn bên kia, là bươm buớm” Chỉ thấy một đám bươm buớm đỏ sậm bay tới, nhẹ nhàng vỗ cánh màu máu, trong lúc mọi người không chú ý mấy trăm con bươm buớm đậu trên màn thêu đóa Hắc Mân Côi.
Tuy nói đã là mùa xuân, nhưng khí lạnh vẫn chưa tan đi, bươm buớm chỉ xuất hiện ở mùa ấm áp, mà bây giờ lại xuất hiện nhiều bươm buớm như vậy, còn là bươm buớm Huyết Hồ Điệp hiếm thấy nhất, thật là kỳ! Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt rung động, than thở không dứt, tiếng kháng nghị cũng từ từ ngừng lại.
Lúc này sắc mặt của Nhạc Thiên Kiều so với đáy nồi còn đen hơn, ánh mắt rung động nhìn bươm buớm chằng chịt đậu trên màn thêu máu của Nam Cung Tự, đôi môi trắng bệch đóng mở run run, “Cái này không thể nào. . . . Cái này không thể nào. . . . . .”
“Tốt!” Ngay sau đó mọi người vỗ tay bảo hay, nghe được lời này mặt của Hiên Viên Dật cười đến mê hoặc lòng người, ái phi của hắn thật đúng là cho hắn không ít vui mừng! Mộ Thiên Vấn đứng ở một bên khóe miệng hung hăng co rút ba cái, cuộc tỷ thí này không nghi ngờ chút nào là Nam Cung Tự thắng, đầu hắn cúi xuống hung hăng đánh mình ba bạt tai, biết vậy hắn chẳng làm! Ba vị lão giả nhìn nhau một cái, cùng nhau gật đầu một cái, vị lão giả ngồi ở chính giữa bỗng nhiên đứng dậy, đưa ngón tay chỉ hướng Nam Cung Tự, hướng về phía mọi người nói: “Ta tuyên bố, Tà Vương phi thắng!”
Một câu Tà Vương phi thắng, những người đánh cược Nhạc gia nhị tiểu thư thắng thật giống như đánh đòn cảnh cáo, có người cúi đầu ủ rũ, có người than thở, có người hối hận không thôi, có người trong cơn tức giận xông ra từ trong đám người, cầm ly trà trên bàn dài lên trước mặt mọi người hướng trên mặt của Nhạc Thiên Kiều tạt tới, “Đều tại ngươi, đánh cược gì đánh cược? Hại ta thua một số bạc lớn, tài nghệ không bằng người khác cũng đừng có ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, hại người hại mình!”
Mộ Thiên Vấn nghe vậy với ánh mắt hiếu chiến, thích đánh nhau, thích gây gỗ trừng mắt về phía Nhạc gia nhị tiểu thư, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, đúng vậy, đánh cược gì đánh cược? Không biết tự lượng sức mình, hại mình cũng thôi đi, còn hại hắn lấy tất cả bạc để lấy thê tử đều thua sạch hết, chỗ chết người nhất chính là, hắn tự mình làm chủ không có nghe lời nói của Vương gia lấy tiền đặt cược ở trên người Vương phi, nếu Vương Gia biết, không phải sẽ bắt hắn đưa vào trong cung làm thái giám sao.
“Ta. . . . . .” Nhạc Thiên Kiều chật vật không chịu nổi nhìn những người đang chỉ chỉ chõ chõ mắng nàng, nàng hung hăng cắn môi dưới, hai tay bịt chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhất thời giống như uống máu gà, mắt cũng sáng lên, cả một bộ dạng muốn ăn thịt người, hai ba bước đi tới gần trước mặt lão giả, phất tay áo đuổi bầy bươm buớm đi, trong miệng thì thầm: “Ta không phục, tỷ thí thêu thùa dựa vào việc may vá, mà không phải dùng máu, ta không phục!” Bươm bươm rơi trên mặt đất bị nàng dùng chân đạp.
Nam Cung Tự cau mày nhìn bươm bướm bị Nhạc Thiên Kiêu giẫm dưới chân, đáy mắt nổi lên một vòng tối tăm, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Thắng bại đã định, không phục cũng phải phục! Xin Nhạc tiểu thư tuân thủ quy tắc tỷ thí, cởi y phục uống tuyệt tử canh.” Cuối cùng ba chữ nói xong vô cùng ác độc.
Mọi người nghe vậy bắt đầu ồn ào lên nói: “Cởi y phục, cởi y phục!”
Có thể thấy Nhạc gia nhị tiểu thư cởi y phục, kích thích, thật kích thích! Không ít các vị Công Tử bắt đầu ồn ào lên.
Đối mặt với mọi người đang ồn ào lên, đôi tay gắt gao ôm trước ngực, nàng sợ, trong hốc mắt có dòng lệ nóng hổi trong suốt, uất ức giống như bị người khi dễ, lắc đầu nói: “Ta không muốn, ta không thể cởi. . . . . .”
Nàng biết vậy chẳng làm! Chỉ biết đã trễ rồi, trước đây nàng tới khiêu khích, lúc sau lại đổi ý, cái này làm không ít người rất bất mãn.
“Thua chính là thua, há có lý gì đổi ý?”
“Chính là! Không đánh cược được, cũng đừng đánh cược, hại người hại mình.”
“Nhạc tiểu thư, mau cởi, chúng ta vẫn chờ thấy thế nào. . . . . .”
Nhạc Thiên Kiều dưới sự bức bách của mọi người khóc rơi nước mắt, phải biết rằng cha nàng là sủng thần bên cạnh hoàng thượng, mẫu thân cùng với hoàng hậu có quan hệ cô cháu, nếu nàng trước mặt mọi người cởi y phục, không chỉ ném vào mặt mười tám đời tổ tông, vì vậy có thể làm cho Hoàng thất hổ thẹn, mà lại còn phải uống tuyệt tử canh, cái này rõ ràng muốn phá hủy cả đời của nàng sao!
Thấy nàng nói gì cũng không chịu cởi, Nam Cung Tự nhíu mày, tiện tay lấy chủy thủ ra từ trong tay áo, từng bước tiến tới gần nàng, “Nhạc tiểu thư, là ngươi tới khiêu khích Bổn cung, đánh cược này cũng là bản thân mình nói ra, thế nào? Nghĩ đổi ý sao?” Hai chữ cuối cùng nàng chậm rãi không nói ra một tiếng, nhưng Nhạc Thiên Kiều thấy rõ ràng môi của nàng đang mấp máy.
Nàng từng bước từng bước ép sát, nhìn như mỗi bước đều nhẹ nhõm, lại giống như giẫm trên quả tim của Nhạc Thiên Kiều, đè ép nhịp tim, để cho trái tim của nàng đột nhiên giống như bị Nam Cung Tự giữ lại dường như không thở nổi.
“Tà Vương phi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không dám nữa đâu, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi?” Trong lúc mọi người đang ồn ào, Nam Cung Tự từng bước từng bước ép sát đến gần, Nhạc Thiên Kiều phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, rưng rưng nhẹ nhàng nói.
Nhạc Thiên Kiều đổi ý, khiến một ít thương hại cuối cùng cũng đã biến mất hết, khóe miệng nàng nâng lên nụ cười thật sâu, “Không có thuốc hối hận, chỉ có tuyệt tử canh!”
Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy nàng đưa chủy thủ trong tay lên, ‘ Xoẹt ’ mấy tiếng, chỉ thấy xiêm áo trên người của Nhạc Thiên Kiều thành nhiều mảnh vụn, lộ ra thịt dư mập phì, trên sân dưới sân đều phát ra một tiếng kêu lên.
Vóc dáng của Nhạc gia Nhị tiểu thư thật đúng là. . . . . . Trên mặt không ít Công Tử rối rít lộ ra vẻ mặt thất vọng, thì ra nàng dùng y phục che giấu thịt dư.
“A ——”Trong miệng của Nhạc Thiên Kiều phát ra một tiếng thét chói tai, ánh mắt của Trần Tử Hiên nhẹ liếc nhìn Nam Cung Tự, đáy mắt đều là một hồ sâu, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn, “Trở về thôi!” Hắn lười biếng đứng dậy đi, Hồng Trần theo sát ở phía sau.
Hiên Viên Dật nhìn một màn kia ở dưới lầu, vội vã xoay tầm mắt, sắc mặt trở nên hồng, không ngờ ái phi của hắn thật đúng là nói được là làm được!