Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 54: Chương 54: Phá hủy dung nhan




“Chuyện này. . . . . ..”

Đang ở thời điểm Nam Cung lão gia không biết trả lời như thế nào, từ ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng cãi vả: “Thả ta đi vào, ta muốn gặp Vương Gia, ta mới là Nam Cung Ngọc. . . . . .”

Vẻ mặt vội vã của quản gia đi vào, hướng Hiên Viên Dật khẽ nhún người nhỏ giọng khởi bẩm nói: “Bẩm Vương Gia, ngoài cửa có người có tướng mạo rất giống với Vương phi, đòi muốn gặp Vương Gia.”

“Hả?” Hiên Viên Dật nhíu mày như có điều suy nghĩ, giơ tay lên nói, “Cho nàng đi vào.”

“Dạ!”

Hồi lâu, quản gia dẫn Nam Cung Ngọc đi vào, chỉ thấy đầu tóc của nàng ta dài đen mượt dùng một cây đũa co lại, gương mặt trắng nõn như ngọc trên mặt có một tầng bùn đất, người mặc một xiêm áo có vá nhiều chỗ, trên chân mang một đôi giầy rơm, cả người thoạt nhìn vô cùng mộc mạc, nhếch nhác, giống như là từ nông thôn tới nhà quê.

Ánh mắt của Nam Cung lão gia không hề chớp mắt nhìn nữ nhi ăn mặc mộc mạc như vậy, trong lòng đã rõ ràng, đáy mắt đều là vẻ tán thưởng.

Nam Cung Ngọc phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đáy mắt chợt lóe lên, nàng nhẹ rũ con mắt, trong hốc mắt hiện ra nước mắt trong suốt, khóc kể lể: “Vương Gia, người phải phải làm chủ cho ta! Ta mới là Nam Cung nhị tiểu thư, Vương Gia đã thú(cưới) Nam Cung Ngọc a! Người gả cho vương gia là tỷ tỷ sanh đôi của ta, chỉ vì nàng ghen tỵ ta có thể tìm được phu quân tốt như vậy, liền đỏ mắt. Trước lúc thành hôn, đại tỷ đánh ta ngất đi, nghĩ dựa vào gương mặt giống ta gả vào Vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý.” Nói xong, nàng khóc đến càng thêm dữ tợn, không có hai cái liền khóc một mặt đầy nước mắt, nói đến so với hát còn chân thật hơn, nức nở nói, “Sao đoán được lòng dạ của tỷ tỷ độc ác như thế, sợ ta còn sống mở miệng vạch trần âm mưu của nàng, liền nổi lên sát tâm, phái người giết ta, cũng may mạng của ta không có đến đường cùng, được người cứu sống. Vương Gia, người phải làm chủ cho Ngọc nhi!”

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Nam Cung Ngọc, đáy lòng của Hiên Viên Dật thầm cười nhạo, kỹ thật diễn đúng là không phải bình thường, nếu thật giống như lời nàng nói như vậy, vừa tiến đến không phải khóc muốn hắn làm chủ, mà là nên khóc cùng phu thê Nam Cung gặp nhau mới đúng. Cho là chen hai giọt nước mắt, hắn sẽ tin tưởng nàng bịa đặt nói lung tung sao?

Chỉ là điều này làm cho hắn nhớ tới đêm đó vào cung thấy một màn Nhị hoàng tử cùng Nam Cung Ngọc, Nhị hoàng tử giao phó cho Nam Cung Ngọc nhiệm vụ gì đó?

Chẳng lẽ là. . . . . . Đáy mắt của Hiên Viên Dật từ từ tĩnh mịch.

Mộ Dung Thị thấy thế, tiến lên năng cằm của Nam Cung Ngọc, hướng về phía Nam Cung lão gia kinh hô: “Lão gia, trên khóe miệng của Ngọc nhi không có nốt ruồi, là Ngọc nhi không sai.” Sóng mắt lưu chuyển, ý niệm vụt sáng, nặn ra nước mắt, ôm Nam Cung Ngọc nức nở nói, “Tội nghiệp cho con ta! Để cho con ở bên ngoài chịu khổ, thế nhưng mẹ lại hồn nhiên không biết. Không ngờ lòng của Tự Nhi ác độc như vậy, thậm chí ngay cả muội muội của mình cũng động thủ.” Thời điểm vừa nói chuyện, đáy lòng nàng liền đối với Nam Cung Tự áy náy ba phần.

“Mẹ. . . . . . Ô ô, Ngọc nhi thiếu chút nữa thì không thấy được người và cha.” Nam Cung Ngọc khóc đến càng thê thảm hơn, vùi mặt ở trong ngực của Mộ Dung Thị, khóe miệng nở nụ cười không người nào phát hiện.

Nam Cung lão gia đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng tức miệng mắng to: “Nghịch nữ! Không ngờ, thật không nghĩ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện mất hết tính người.” Ông càng nói càng kích động, hướng về phía không có làm ra bất kỳ thái độ gì với Hiên Viên Dật nói: “ Vương Gia, là lão phu dạy nữ nhi không tốt, ngài không cần tự thân động thủ, hôm nay ta liền giết cái nghịch nữ này.”

Hiên Viên Dật nâng cằm, nhìn một màn nhà ba người diễn trò giống như thật, “Xoẹt——” một tiếng, hắn nhịn cười không được, trong hành lang từ từ quanh quẩn cái tiếng cười thanh thúy dễ nghe kia.

Nước mắt của Nam Cung Ngọc dừng lại, sững sờ nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hiên Viên Dật không rõ ràng, tâm không khỏi căng thẳng, tại sao? Tại sao hắn còn có thể như không có chuyện gì xảy ra mà cười? Phải nên hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ mang Nam Cung Tự hưng sư vấn tội sao?

“Tự, xem diễn xuất có hay không?” Hắn mấp máy môi, ánh mắt nhìn về phía bóng người từ ngoài cửa tiến vào, trong lúc vui vẻ xen lẫn làm bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Nam Cung Tự đi vào, nàng đứng thẳng người ở trước mặt của Hiên Viên Dật, vượt qua ngồi ở trên đầu gối của hắn, đôi tay vòng chắc cổ hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ vô hại;”Đẹp mắt, thật là đẹp mắt! Thì ra là lòng dạ Tữ Tự độc ác như vậy.” Nói xong, nàng chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía ba người đang ngẩn người ở đó, thúc giục nói: “ Đừng dừng lại tới a! Tiếp tục, tiếp tục, Tự Tự thấy đang đã nghiền !”

. . . Cạc cạc. . . . . .

Đỉnh đầu một đám quạ bay qua, ba người giống như hóa đá ngốc lăng tại chỗ.

Trong lúc nhất thời Nam Cung lão gia cứng họng, sắc mặt đen so với lọ nồi còn đen hơn, thì ra hắn bị người đùa giỡn như khỉ.

Mộ Dung Thị rủ thấp tầm mắt xuống, đáy mắt khó có thể che giấu áy náy, dù sao cũng là máu mủ của bà, dù sao người không được thương yêu không phải là lỗi của bà, dù sao ban đầu là bọn họ buộc nàng thay thế Nam Cung Ngọc xuất giá. Nhớ tới mới vừa rồi còn hãm hại Nam Cung Tự, cảm giác áy náy liền tăng thêm.

Hiên Viên Dật ôm eo của Nam Cung Tự, cằm thân mật chống đỡ ở trên vai của nàng, thở ra hơi thở ấm áp phả ra trên cần cổ của nàng, giọng tà mị nói: “Tự, nàng là nhân vật chính, nếu như nàng không diễn, làm sao bọn họ diễn tiếp đây?”

“Vậy ta phải nên làm như thế nào đây?” Nam Cung Tự nghiêng đầu, như đang nghi ngờ. Nàng đột nhiên giống như là tỉnh ngộ, con mắt lóe sáng, nói: “Tự Tự diễn là nữ nhân xấu, vậy thì nên cầm đao phá hủy mặt của nàng, ‘ hủy dung nhan ’!” Nói xong, nàng trở người đứng dậy, đi ra ngoài phòng.

Hồi lâu, chỉ thấy Như Nguyệt đi vào, hướng Hiên Viên Dật khẽ nhún người, hướng về phía Nam Cung Ngọc đang sững sờ bất động nhỏ giọng nói: “Vương phi nhà ta cho mời, Nhị tiểu thư mời tới bên này đi!”

Nhớ tới Nam Cung Tự mới vừa rồi muốn hủy dung mạo của nàng, Nam Cung Ngọc chợt lắc đầu nói: “Ta. . . . . . . Ta không đi.”

Như Nguyệt nghe vậy, nhíu mày, hí mắt nói: “Vương phi nói rồi, lại muốn diễn trò thì phải phối hợp, nếu như Nhị tiểu thư không chịu phối hợp, khiêng cũng phải lôi người ra ngoài.” Nói xong, nàng tiến lên điểm huyệt đạo của Nam Cung Ngọc, chợt vát nàng trên đầu vai, hướng về phía Hiên Viên Dật phúc thân nói: “ Nô tỳ cáo lui.” Dứt lời, liền đi ra ngoài phòng.

Hiên Viên Dật nhếch miệng lên một chút ý cười, xem ra hôm nay tâm tình Ái phi của hắn không tệ, muốn tìm một chút vui đùa.

“Lão gia, người nói Ngọc nhi sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Mộ Dung Thị vội vã nói.

Nam Cung lão gia thấy Hiên Viên Dật uống trà như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cứ không hiểu ý định của Vương gia, nhưng vẫn phải nhắm mắt lên tiếng xin xỏ: “Vương Gia, van ngài mở một mặt lưới, tha cho Ngọc nhi một mạng.” Nói xong, ông liền quỳ xuống.

Hiên Viên Dật dừng lại động tác vuốt vuốt ngọc bội, nhíu mày nhìn về phía Nam Cung lão gia đang hành lễ, cái này cũng thật không công bằng với Nam Cung Tự.

“Thế nhưng vừa bắt đầu muốn diễn trò, rốt cuộc có nên diễn không.” Giọng nói lộ ra lạnh lùng, lạnh đến không có một tia tình cảm xen vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.