“A ma( có nghĩa là nãi nãi), Tự Tự không thể đi theo người, Tự Tự đồng ý cả đời sẽ chọn Dật, nói láo sẽ mất răng nanh, Tự Tự không muốn mất.” Nam Cung Tự tùy hứng nói, mặc dù nàng là người ngốc nghếch, có một số việc, có vài người nàng đều không nhớ rõ, nhưng nàng nhớ rõ ban đầu là thế nào gả vào Vương phủ, nhớ rất rõ ràng.
Nàng biết bà là vì bị Nam Cung gia chỉ điểm, khuyên nàng trở về Ngưu gia thôn.
Tự Tự không muốn xa Dật, đừng!
Tuy nói lão thái thái nhìn Nam Cung Tự trưởng thành, nhưng ở trong lòng của bà, thủy chung vẫn là Mộ Thị, dù sao Mộ thị là hài tử của bà. Dĩ nhiên, lão thái thái cũng có lòng riêng, bà đã mua quan tài cho mình, không chừng ngày nào đó chết rồi, bên cạnh không có một người, hết sức thê lương?
Nghĩ tới đây, lão thái thái càng thêm ăn đòn cân sắt(lòng quyết tâm tựa như sắt), tuyệt tâm muốn Nam Cung Tự rời khỏi Vương phủ, theo bà trở về Ngưu gia thôn.
“Cái nha đầu này là đồ không có lương tâm, ngốc nghếch liền quên ban đầu A ma thế nào ngậm đắng nuốt cay dưỡng nha đầu ngươi trở thành người sao? Mười sáu năm này, A ma bớt ăn bớt mặc, đồ trang sức trên người cũng cạn sạch, còn không phải là vì nha đầu ngươi? Hôm nay ngươi vì một người nam nhân, cũng không cần A ma rồi sao? A ma coi như là uổng công nuôi ngươi.” Lão thái thái lúc này mặt thúi mười dặm có thể nghe, chỉ vào Nam Cung Tự khóc thì thầm , “A ma không oán ngươi, chỉ oán ngươi A Công(chồng) bỏ lại ta cô khổ ở trên đời này.” Nói qua một đống nước mũi một đống nước mắt hướng trên người nàng bôi.
Tròng mắt của Nam Cung Tự ảm đạm xuống, mặc dù nàng không nhớ rõ nhiều việc, nhưng nàng biết, nàng luôn cho rằng, những năm gần đây Ngoại tổ mẫu vì nuôi dưỡng nàng thành người không ít cực khổ, nhưng là. . . . . . . Nàng chợt giương mắt con mắt, ánh mắt rất là chăm chú nhìn Ngoại tổ mẫu: “Tự Tự không muốn xa Dật, cả đời này cũng không muốn rời khỏi hắn.”
Ở trên thế giới này, chỉ có Dật đối với Tự Tự là tốt nhất.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Nam Cung Tự, lão thái thái đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng khóc càng thê thảm hơn, đôi tay đánh đầu gối khóc thì thầm: “Ta làm sao lại có số mạng khổ như vậy a! Nữ nhi không cần ta nữa, cháu gái cũng không cần ta, ta. . . . . . Ta còn không bằng chết đi coi như xong rồi.” Nói xong, ý niệm của bà chợt lóe, trở người đứng dậy, lấy cây gậy khập khễnh hướng trên cây cột đập tới, bà đoán chừng, chỉ cần bà dùng một chút chiêu này, Nam Cung Tự sẽ ngoan ngoãn cùng bà trở về Ngưu gia thôn.
Lão thái thái đoán chắc Nam Cung Tự sẽ dùng mình đỡ cho bà, quả nhiên đầu bà đụng vào không phải cây cột, mà là cái bụng mềm nhũn, lão thái thái lúc này tâm vui mừng, nếu nha đầu này không chịu đi bà sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, khi bà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người nọ, là một tiểu tử có đôi mắt đẹp, bà nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, chỉ thấy nàng ngu người đứng tại chỗ không nhúc nhích, nha đầu chết tiệt không có lương tâm, thậm chí ngay cả người ngoài cũng không bằng.
Nam Cung Tự vừa thấy Hiên Viên Dật cau mày che bụng, tâm nàng không khỏi căng thẳng, liền vội vàng tiến lên vịn hắn: “Dật, không đau không đau, ta thổi một chút.”
Hiên Viên Dật thấy nàng cúi đầu muốn thổi lên xiêm áo của hắn, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, đưa tay bắt được tay của nàng, lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt của Lão thái thái lúc này thúi mười dặm có thể nghe, trong lòng không khỏi có chút ảo não, khinh thường, thua thiệt bà nuôi nàng mười sáu năm, bà nháo muốn tự sát, nàng chẳng những không đến quan tâm lão nhân gia bà có sao không, thì ngược lại quan tâm tới người nam nhân này?
Chỉ là, nha đầu này mới vừa gọi hắn là gì?
Dật? Ai u này, chẳng lẽ tiểu tử này là người trong truyền thuyết khát máu vô tình, khắc chết sáu vị phu nhân Tà U Vương?
Trong lòng của Lão thái thái mặc dù bất ổn, nhưng vẫn là nụ cười chất đống nghênh đón, ân cần nói: “Chắc hẳn vị này chính là Tà Vương gia đi! Mới vừa rồi có đụng bị thương ngài không? Có nặng lắm không?”
Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật nhảy lên, ánh mắt thật sâu quan sát người lão phu nhân trước mắt này, mới vừa lời của bà hắn đều nghe được, trong lòng mặc dù đối với cách làm của lão thái thái rất căm tức, rất bất mãn, nhưng dù sao bà cũng là Ngoại tổ mẫu của Nam Cung Tự, một tay nuôi dưỡng Nam Cung Tự thành người, trong lòng hắn kiềm chế lại sự không vui, “Ngoại tổ mẫu, Bổn vương tôn xưng người một tiếng Ngoại tổ mẫu là nể mặt ái phi, nếu như bà cố ý muốn dẫn Tự đi, đừng trách Bổn vương không để ý ba bốn mặt bà, đưa bà trục xuất khỏi Vương phủ.” Giọng nói lạnh lẽo không có một tia tình cảm chảy vào.
“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt của Lão thái thái lúc này khó coi lên, người ngoài sợ Tà U Vương hắn, nhưng bà không sợ, bà đã mua cái quan tài cho mình, hơn nữa tôn nữ của bà là Vương phi của hắn, hắn còn phải gọi bà một tiếng Ngoại tổ mẫu, há có đạo lý trưởng bối lại sợ hãi vãn bối?
Nghĩ tới đây, lão thái thái tiến lên lôi kéo tay của Nam Cung Tự, hướng về phía Hiên Viên Dật nói: “Ta không cần biết là ai, Tự Nhi là một tay ta nuôi nấng, ta có cái quyền lợi mang nàng đi.” Nói xong, lôi kéo tay của Nam Cung Tự đi ra ngoài phòng, “Tự , cùng A ma trở về.”
“Ta. . . . . . . Ta không đi, Tự Tự muốn cùng ở chung một chỗ với Dật.” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Cung Tự.
Bước chân của Lão thái thái thật sâu dừng lại, nghiêng đầu sững sờ nhìn về phía Nam Cung Tự, cau mày nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Nam Cung Tự rũ rèm mắt xuống, không có ai thấy con mắt của nàng trở nên thâm thúy không thấy đáy, nàng hung hăng cắn môi dưới, ngẩng đầu lên rất nghiêm túc nói: “Tự Tự không cùng A ma bỏ trốn, nếu như vậy, sẽ không còn được gặp lại Dật, cũng không được ăn cơm của Dật làm, ta không muốn!” Thái độ của nàng rất kiên định, nói cũng rất hiểu.
Chỉ là bỏ trốn. . . . . . .
“Xoẹt” Trên mặt của Hiên Viên Dật nở nụ cười cùng vui thích làm người khác cũng nhìn ra được, tiếng cười của hắn trong sáng dễ nghe, còn xen lẫn tia hài lòng, xem ra nàng đều ghi tạc những câu nói của hắn trong lòng.
Hiên Viên Dật ngưng nụ cười, hắn vươn tay vòng qua thân hình vụng về của nàng, lại gần bên tai nàng, trước nay giọng nói chưa từng có mềm mại: “Ngoan, Bổn vương sẽ không để cho nàng rời khỏi bên cạnh ta nửa bước, bởi vì Tự Nhi là của ta.” Phả ra hơi thở giống như như lông vũ mềm mại bay xuống ở bên tai nàng, tầm mắt nhàn nhạt nhìn về phía lão thái thái, trong mắt nhu tình đã sớm không có ở đây, thay thế là lạnh lùng cùng lạnh lẽo, “Tự Nhi nói nàng muốn ở lại bên cạnh của Bổn vương, cho nên Bổn vương không cho phép bất luận kẻ nào mang nàng rời khỏi ta.”
Nghe vậy, lão thái thái xấu hổ không chịu nổi, không ngờ, không ngờ mười sáu năm qua bà ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Nam Cung Tự thành người, nàng lại vì một người nam nhân như vậy đối với bà?
“Được, tốt! Coi như mười sáu năm qua ta uổng công nuôi ngươi!” Nói xong, lão thái thái xoay người phất tay áo rời đi.
Nam Cung Tự nhìn bóng lưng lạnh lùng của Ngoại tổ mẫu, lỗ mũi một hồi chua cay, trong hốc mắt trào ra nước mắt, mặt chôn thật sâu vào trong ngực của Hiên Viên Dật, sống lưng run lẩy bẩy, khóc nói: “Tự Tự không có ai thương, không có ai yêu, bọn họ không quan tâm ta, A ma cũng không cần ta, bọn họ đều là người xấu.”
“Tự . . . . . .” Hiên Viên Dật đau lòng bưng lấy gương mặt của Nam Cung Tự, nhìn đôi mắt lóe ra nước mắt trong suốt, tâm bỗng bị nhéo, rất đau rất đau, hắn một tay ôm nàng thật chặt vào trong ngực, “Ai nói Tự Nhi không có người thương không có người yêu, không phải còn có ta sao?”
“Nhưng. . . . . . .” Nam Cung Tự hít hít nước mũi, ánh mắt tràn ngập u oán nhìn hắn, “Dật có rất nhiều nữ nhân, sẽ quên Tự Tự.”
Nụ cười trên mặt của Hiên Viên Dật từ từ nồng nặc, hắn dùng gò má cạ vào mặt của Nam Cung Tự, phát hiện hắn càng ngày càng thích nàng, càng ngày càng không thể rời bỏ nàng. Giọng trầm nhẹ lại như đinh chém sắt thân mật nói: “Ta chỉ muốn Tự Nhi, những người khác. . . . . . Không quan trọng.” Dứt lời, hắn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, hướng về phía Mộ Thiên Vấn ở ngoài cửa trầm ngâm nói, “Thiên Vấn!”
Mộ Thiên Vấn đi vào, ôm quyền nói: “Vương Gia!”
“Bổn vương phải phế bỏ hậu viện.” Giọng nói của Hiên Viên Dật nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Mộ Thiên Vấn sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Nhưng Vương Gia, Chu di nương là cháu gái ruột của Thái hậu, bỏ không được.”
“Không có gì nhưng là, Bổn vương chỉ cần một mình Vương phi.” Ấn đường của Hiên Viên Dật hơi nhíu, giọng nói như đinh chém sắt nói.
“Dạ!”