Ký Châu thành, bên trong quân doanh.
Hiên Viên Dật cởi khôi giáp màu vàng kim nặng trĩu trên người ra, một kiện áo choàng màu vàng kim, tay cầm một cây viết, đang tập trung tinh thần phê chuẩn sổ con quân vụ đang chất đống như núi, giường như căn bản cũng không ý thức được bên trong còn có một người.
Mộc Thương Nguyệt ngồi im ở một góc, người mặc kiện váy màu xanh ngọc thêu hoa, kéo búi tóc bách hợp, ngũ quan tinh xảo lả lướt, ánh mắt si tình nhìn vẻ mặt chuyên chú tập trung kia, trong lòng nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng, biết bao lâu không có lẳng lặng nhìn hắn như vậy, kể từ sau khi hắn cưới Nam Cung đại tiểu thư, liền chưa bao giờ quay về quân doanh. Vừa nghĩ tới cảnh tượng Hiên Viên Dật cùng Nam Cung Tự mập mờ, nàng liền sinh lòng ghen tỵ, không vui chu miệng béo mập.
Có lẽ người khác sợ hãi Tà U vương, nhưng mà nàng một chút cũng không sợ hắn, chỉ biết là nàng thích người đàn ông này, vô cùng thích.
Không biết qua bao lâu, phê duyệt xong đống sổ con, cuối cùng Hiên Viên Dật cũng gác lại bút, hắn hơi hơi cau mày, gương mặt tuấn tú kia như thu liễm lại, một đôi con ngươi bình thường sắc bén đang không ngừng nhìn về phía bên ngoài trướng, trong lòng một hồi phiền não.
"Vương gia......"
Mộc Thương Nguyệt đang muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy Hiên Viên Dật cao giọng kêu: "Người đâu!"
Tiểu binh canh giữ ở bên ngoài lều đi vào, cầm lấy một xấp tấu chương thật dầy từ Hiên Viên Dật đưa tới, nhỏ giọng nói: "Đưa trở lại quân doanh."
"Dạ, thuộc hạ tuân chỉ."
Thấy tiểu binh đi tới hướng bên ngoài trướng, Hiên Viên Dật hắng giọng một cái, hỏi: "Tiền tuyến có thể nhìn thấy chim bồ câu không?"
"Hồi vương gia, chưa từng thấy qua." Tiểu binh thấy ánh mắt Vương gia hơi mang theo mấy phần mong đợi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói.
Mày Hiên Viên Dật nhíu lại thật chặt, trong lòng càng thêm nóng nảy, dừng tay nói: "Được rồi, lui ra đi!"
Mộc Thương Nguyệt thấy tiểu binh đi ra bên ngoài trướng, lúc này mới đứng dậy bưng nước trà đặt trước mặt Hiên Viên Dật, cười nói: "Vương gia, quân sự tất nhiên quan trọng, nhưng ngài phải chú ý thân thể."
Hiên Viên Dật nhíu mày nhìn về phía Mộc Thương Nguyệt: "Ngươi tới khi nào? Tại sao Bổn vương không biết."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mộc Thương Nguyệt dại ra, giống như là bị đả kích thật lớn, thì ra hắn không phải là bởi vì vội mà bỏ rơi nàng, mà là trắng trợn coi nàng như không khí, nàng không vui bĩu môi: "Ta tới đây được một nén nhang, có thể là Vương gia quá bận rộn, cho nên mới không phát hiện ta."
"Thật sao?" Hiên Viên Dật nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng nước, liếc nhìn sắc trời mờ tối bên ngoài trướng, âm thanh lạnh nhạt nói: "Cũng không còn sớm, ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Mộc Thương Nguyệt được voi đòi tiên cười nói: "Không có gì đáng ngại, ta chờ đại ca trở lại, rồi mới trở về."
Hiên Viên Dật chậm rãi hạ ly trà, liếc mắt nhìn sổ con còn chưa phê xong trên bàn dài, có chút mệt mỏi, lười biếng tựa lên gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt lên tiếng: "Nhưng Bổn vương mệt mỏi."
Ngụ ý là hạ lệnh đuổi khách, điều này khiến cho trong lòng Mộc Thương Nguyệt không thể tin được, thật vất vả mới gặp hắn một lần, thái độ với nàng lại lạnh lùng như vậy, ngay cả một người xa lạ cũng không bằng, nàng khó chịu cúi đầu, hung hăng cắn môi dưới, trong miệng nếm được mùi máu tươi: "Vậy thì ta không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa." Nói xong, nàng đứng dậy đang muốn rời đi, thì thấy Mộc Thương Li đi vào: "Đại ca!"
Mộc Thương Li liếc nhìn Mộc Thương Nguyệt, nhìn lại một chút nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, mày nhíu lại thật chặt, nha đầu này nửa đêm canh ba chạy tới trướng bồng của Vương gia làm cái gì? Phải biết danh dự đối với một nữ tử mà nói so với mệnh còn quan trọng hơn, coi như không làm gì cả, cũng sẽ rước lấy mấy lời nói bậy, hắn không vui nói: "Nửa đêm canh ba không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chạy tới quân doanh làm cái gì?" Trong âm thanh lộ ra uy nghiêm thật sâu.
"Đại ca, ta......" Mộc Thương Nguyệt có chút xấu hổ cúi đầu, lắp ba lắp bắp, nửa ngày không nói nên lời, nếu như nói là ở trong trướng bồng của Vương gia chờ hắn trở về, ai tin?
"Mộc tướng quân." Nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt lên tiếng. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Mộc Thương Li nghiêm nghị trừng mắt Mộc Thương Nguyệt, đi lên trước một bước, ôm quyền nói: "Dạ, Vương gia."
"Vương phi đã an toàn trở về thành Lạc Dương rồi sao?" Hiên Viên Dật từ từ mở đôi mắt trong veo ra, nhìn về phía Mộc Thương Li, vẻ mặt nhìn như thật bình tĩnh, đáy mắt lại khó có thể che giấu vẻ mặt lo lắng.
"Dạ, đã đưa Vương phi trở về phủ an toàn, chỉ là......." Mộc Thương Li tạm dừng lại, do dự có nên nói cho Vương gia biết hay không, chuyện Vương phi đem chim bồ câu nướng mất rồi.
Ngón tay Hiên Viên Dật đan vào nhau, mười ngón tay trắng nõn thon dài, sạch sẽ giống như cây sen nổi trên mặt nước, không nhiễm một hạt bụi.
"Chỉ là cái gì?" Hắn lập tức ngồi dậy, vẻ mặt khẩn trương trước nay chưa từng có.
Mộc Thương Nguyệt thấy hắn kích động như thế, không khỏi sửng sốt một chút, khó chịu cúi đầu, nữ nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể khiến cho Hiên Viên Dật khẩn trương như thế? Phải biết nàng vẫn là lần đầu tiên thấy Hiên Viên Dật khẩn trương lo lắng như vậy, nắm chặt hai quả đấm run lẩy bẩy, móng tay đâm thật sâu vào trong long bàn tay.
"Hồi vương gia, bởi vì trên đường đi lương thực đều cạn sạch, Vương phi liền đem con chim bồ câu ngài đưa cho nàng kia đi nướng rồi."
Sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, không trách được, không trách được mấy ngày nay hắn không nhận được con chim bồ câu nào, thì ra là nàng nướng chim bồ câu rồi. Than một tiếng, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia, trong miệng nỉ non: "Thật là một nữ nhân không làm người ta bớt lo a!" Hiện tại nàng đang làm gì đấy?
"Vương gia, thuộc hạ cáo lui trước." Mộc Thương Li ôm quyền nói, lôi kéo Mộc Thương Nguyệt cứng rắn kéo ra ngoài phòng, cau mày nói: "Thương Nguyệt, ngươi càng ngày càng quá mức, chẳng lẽ ngươi còn chê ta không đủ mất mặt sao?"
Mộc Thương Nguyệt uất ức dậm chân nói: "Đại ca, lời này của ngươi là có ý gì?