Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 6: Chương 6: Trở về phủ




Nam Cung Tự ngủ chưa đã, dáng người nàng lười biếng dựa trên ghế trước bàn trang điểm, mặc cho nha hoàn trang điểm làm dáng đầy đủ cho nàng.

Thúy ma ma hướng về phía một đứa nha hoàn bên cạnh nháy mắt, nha hoàn hiểu ý, đi tới, lấy một quả ngọc giới trong hộp gấm đeo vào ngón tay vô danh của Nam Cung Tự, nhẹ giọng nói: “Vương phi, cái ngọc giới này tượng trưng cho thân phận tôn quý, cho nên vô luận thế nào người cũng phải mang.”

Nam Cung Tự nâng tay phải lên, nhìn viên ngọc giới óng ánh trong suốt, chỉ thấy chính giữa khảm một viên đá quý màu đỏ, ở ngoài phòng ánh mặt trời khúc xạ vào, hết sức chướng mắt.

Rất nhanh nha hoàn đã làm xong, chỉ thấy người trong kính mặc áo lông hoa mai đoàn ấn tuyết, ba búi tóc đen dùng một ngọc trâm chi tinh xảo đặc sắc vấn lên, ngọc trâm khảm mấy viên Mã Não, trên trán rủ xuống chuỗi ngọc Lưu Tô, mi tâm còn vẽ một đóa hoa mai, sống mũi cao thẳng xuống dưới là đôi môi mềm mại đầy đặn, ánh nắng chiếu xuống càng dâng lên một cảm giác mê người sáng bóng.

Nam Cung Tự lẳng lặng nhìn mình trong kiếng, nhíu nhíu mày, đáy mắt nổi lên vẻ chán ghét.

Cũng bởi vì gương mặt này cùng Nam Cung Ngọc giống nhau như đúc, nàng sao có thể bị cha mẹ một lần nữa lựa chọn hy sinh vì thứ kia chứ.

“Vương phi, người nên đi Từ Đường dâng hương.” Thúy ma ma nhắc nhở.

Rất nhanh, Thúy ma ma dẫn đường, bên trong tứ hợp viện có một gian thạc đại Từ Đường, trong đường bài biện chừng trên trăm linh bài, ở chính giữa trưng bài trên trăm linh bài trong đó có hai linh bài cỡ lớn, chữ phía trên là dùng Kim vượt qua, ở chính giữa đường có đặt một lư hương Thanh Đồng Đỉnh, phía trên cắm đầy hương.

Thúy ma ma cầm nhang ở trên bàn lên để nhen lửa, xoay người đưa cho Nam Cung Tự, cung kính khom lưng đứng ở một bên.

Nam Cung Tự hít vào một ngụm khí lạnh, ‘ phù phù ’ một tiếng quỳ gối trên nệm êm, phía trên ma ma phân phó, trên mặt đất dập đầu sáu cái.

Dâng hương xong, Thúy ma ma mang nàng đi tản bộ trong Vương Phủ, rất nhanh tới buổi trưa đã đi hết một vòng, Thúy ma ma cũng không vội phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa, mà là phân phó nha hoàn chuẩn bị quà tặng.

“Vương phi, theo tục lệ, ngài vừa qua khỏi cửa một ngày, chủ tử phải đi cùng với Vương Phi về nhà mẹ đẻ để bái kiến Nam Cung lão gia cùng phu nhân, nhưng mà chủ tử công việc bề bộn, cho nên. . . . . .”

“Cho nên, ta không cần thiết phải trở về.” Nam Cung Tự đột nhiên nói, cắt đứt lời nói của Thúy ma ma, liền chữ ‘ nhà ’ cũng trực tiếp bớt đi được, thay vì nói là nhà của nàng, chẳng bằng nói đó là nhà của Nam Cung Ngọc. Cho nên hắn có trở về hay không, Nam Cung lão gia cùng phu nhân trước sau gì cũng sẽ không để ở trong lòng, có thể nói ước gì nàng không nên quay lại.

Thúy ma ma nghiêm mặt: “Coi như chủ tử không thể cùng Vương Phi về nhà, ngài cũng phải một thân một mình về nhà mẹ đẻ, đây là quy củ của Vương Phủ.”

“Không thể từ chối được sao?” Lông mày Nam Cung Tự nhăn lại, nhìn Thúy ma ma.

Nghe vậy, Thúy ma ma trưng bày gương mặt như cá chết, không chút do dự nói: “Xin Vương Phi đừng làm khó lão nô.”

Trên mặt tuyết ở chính viện của Vương Phủ có in dấu dấu chân thật sâu, dấu chân biến mất ở trước đài Yêu Nguyệt.

Nam Cung Tự ngồi ở trên băng đá bên trong đình Yêu Nguyệt, hai tay đóng băng của nàng được nha hoàn ôm đưa tới lò sưởi, trong miệng hắc ra một đoàn sương mù. Liếc nhìn Thúy ma ma, nhìn vẻ mặt bà ấy lúc này giống như thiếu nàng 100 vạn tệ vậy.

Một gã sai vặt mặc xiêm y màu xanh lam đi vào, uất ức nói: “Thúy ma ma, cỗ kiệu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Thúy ma ma khẽ hướng gã sai vặt gật đầu hài lòng một cái, xoay người hướng về phía Nam Cung Tự cúi người nói: “Vương phi, cỗ kiệu đã ở ngoài cửa chờ đợi, có thể lên đường.”

Nam Cung Tự thở dài một cái, nếu không thuận theo, liền lấy quy củ ra nói chuyện, bây giờ chủ tử không dễ làm nha!

Trước cửa Vương phủ ở đỉnh đầu có cẩm tú làm thành kiệu mềm, bốn gã Cẩm y vệ chia làm ở hai bên kiệu.

Chính lúc này bão tuyết rơi xuống, Nam Cung Tự khoác áo choàng khảm lông gấm, trong tay ôm lò sưởi ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, thị vệ dẫn ở phía trước gõ chiêng trống, “Vương phi đi ngang qua, những người không có nhiệm vụ xin tự động tránh ra ——”

Thân thể của nàng lay động một hồi, cỗ kiệu chậm rãi lơ lửng giữa không trung hướng con đường trên phố mà đi qua, bốn bề màn cửa của cỗ kiệu theo gió khẽ phất động.

Dân chúng trên đường đi đứng ở trên đường phố chia làm hai bên, rối rít dùng ánh mắt khác thường nhìn cỗ kiệu, chắp đầu bên tai nhỏ giọng thì thầm.

Một người khác không biết nói: “Đây là phu nhân nhà nào, lại phô trương lớn như vậy?”

“Ơ, ngươi không có nghe tiếng gõ chiêng trống sao, đó là Vương phi của Tà U Vương đấy? Không ngờ Nam Cung tiểu thư mạng thật là lớn, đêm tân hôn lại dám đào hôn, Vương Gia chẳng những không trách tội, còn miễn xá cho nhà Nam Cung.”

Nam Cung Tự lẳng lặng ngồi ở bên trong kiệu, quai hàm hai sợi mực ti theo gió phấp phới lên, sắc mặt bình tĩnh không chứa gợn sóng, giống như chưa từng nghe dân chúng nghị luận.

Xuyên nhìn qua rèm cửa mỏng, mắt nàng nhìn về phía trước, Nam Cung phủ chỉ cách có một trăm mét con đường, tâm nàng thật chìm mấy phần.

Cỗ kiệu ở phía tây đến trước cổng phủ rồi ngừng lại, bên ngoài kiệu liền truyền tiếng nói hổ phách của nha hoàn: “Vương phi, đã đến rồi, nên xuống kiệu rồi.”

Nam Cung Tự đi ra, trước mắt nàng nhìn thấy tòa dinh thự trước cửa đặt hai con sư tử đá, cửa chính đính lên, trên tấm bảng có ba chữ thượng thư cường tráng mạnh mẽ “Nam Cung phủ” , nhưng lại sai lệch một góc, đây là những cảnh tượng ngày qua đây sao, thì ngược lại có chút vắng vẻ, rất rõ ràng là tịch biên gia sản mà tạo thành.

Được nha hoàn dìu đỡ, chân nàng bước vào cửa chính Nam Cung phủ, Từ quản gia đang trong đại viện quét tuyết, thấy người tới là Nam Cung Tự, mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm lại cảm xúc, cúi người nói: “Nhị tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đang nổi nóng, khuyên người đừng nên đi vào.”

“Càn rỡ!” Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tự đột nhiên trừng mắt về phía Từ quản gia, “Bổn cung muốn gặp người nào, há cho nô tài nhà ngươi ngăn trở?”

Ánh mắt Từ quản gia nhìn Nam Cung Tự lộ ra vẻ khinh thường, phách lối cái gì chứ? Bất quá chỉ là một đích tiểu thư thất sủng mà thôi, nếu không phải Nhị tiểu thư liều chết không gả cho Tà U vương, Nam Cung Tự nàng sẽ có hôm nay sao?

“Tiểu nhân không dám, chỉ sợ tiểu thư đi vào sẽ tự tìm mất mặt.”

“Thật sao?” Khóe môi Nam Cung Tự nhếch lên ý cười nhợt nhạt, rốt cuộc là ai tự tìm mất mặt? Thu hồi ánh mắt, đột nhiên nói, “Vả miệng hắn cho Bổn cung!”

Nha hoàn hổ phách được lệnh, không nói hai lời tiến lên tát vào mặt của Từ quản gia.

Nam Cung Tự kéo làn váy dài lên đi vào, chỉ thấy trong đại sảnh bố trí đỉnh đầu La Hán giường, ngồi một nam một nữ, bọn họ chính là cha mẹ ruột thịt của nàng, Nam Cung Ngạo cùng Mộ Dung phương, mà hai bên mấy vị Di nương đang ngồi cùng con của thứ nữ.

Bọn họ đang nói chuyện, thấy người tới là Nam Cung Tự, đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Nam Cung Ngạo vừa nhìn thấy Nam Cung Tự, mặt lập tức căng thẳng lên, tay đập bàn kêu rên nói: “Ngươi còn có mặt mũi trở lại? Cút ra ngoài cho ta, lão phu không có loại đứa con bất hiếu này!”

Mộ Dung Tô ngồi một bên cầm nước trà lên từ tay của người làm đưa tới, khẽ nhấp một miếng, lúc này mới lơ đãng nói: “Lão gia, nó là người ở nông thôn vừa mới đi ra ngoài, người cần gì phải vì nó mà nổi giận!”

Nghe một chút, đây chính câu nói từ cha mẹ ruột thịt của mình nói đấy.

Người khác nghe, cũng sẽ hoài nghi nàng có phải là con ruột của họ không.

Nam Cung Tự không giận cũng không nóng nảy, nàng từng bước ra khỏi cái cửa nhà này, nàng dùng hạnh phúc cả đời đổi lấy mạng của bọn hắn, từ lúc đó Nam Cung Tự nàng đã không phải là nữ nhi của bọn bọ nữa.

“Nam Cung lão gia, chẳng lẽ người cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng cho cả nhà Nam Cung phủ sao?” Lông mày đuôi cong lên, nụ cười vẫn như cũ, “Đừng quên, mạng của các người là ta cứu.”

Nghe vậy, “Ngươi thử lặp lại lần nữa!” Nam Cung Ngạo đứng dậy, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ vào Nam Cung Tự nổi giận nói: “Ngươi phản phải hay không? Cái mạng của ngươi vẫn còn là lão phu cho, nếu không phải đứa con gái bất hiếu nhà ngươi không để ý người nhà an nguy, khư khư cố chấp đào hôn, chúng ta như thế nào lại bị Tà U vương nhốt vào địa lao? Ngươi còn mặt mũi nói ra lời nói này hả.”

“Nam Cung lão gia là người hay quên rồi, mới vừa rồi là ai nói không có người nữ nhi này? Ban đầu là ai nói chỉ cần Bổn cung ra khỏi cái nhà này, sống hay chết cùng nhà Nam Cung không hề có quan hệ? Bây giờ muốn nhận thân thích.” Khóe môi Nam Cung Tự cười gằn sâu hơn mấy phần, đáy mắt sắc sảo lóe lên một cái rồi biến mất, khóe môi đỏ mọng giật giật, “Đã muộn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.