Bên trong phòng, gió lạnh thổi bay một góc rèm cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nửa khung cửa sổ đang mở rộng, bên trong phòng chiếc giường lớn được chạm khắc hoa Hồng Mộc, phía trên giường gỗ có treo tấm màn tơ lụa, màn lụa được thêu từ sợi bạc hoa hải đường ngọc châu, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Đôi mắt Nam Cung Tự hơi lay động, môi đỏ mọng thỉnh thoảng mím lại.
Thúy ma ma làm bộ mặt như không thấy đi vào bên trong tấm bình phong, chợt vén áo da đang đắp trên người nàng, nhỏ giọng nói: “Vương phi, người nên rời giường để vào cung.”
Nam Cung Tự mở cặp mắt sáng suốt, theo bản năng lấy mu bàn tay ngăn cản ánh sáng chói mắt, nhìn qua khe hở của năm ngón tay nhìn thấy Thúy ma ma, môi đỏ mọng mím chặt lên, đưa tay ôm lấy Tiểu hồ ly đang rút ở trong chăn, bàn tay vuốt ve bộ lông bóng loáng êm ái của Tiểu hồ ly, “Tiểu Hồ, thật ồn ào!”
Thúy ma ma không chút nào để ý lời của nàng..., làm bộ mặt nói: “Vương phi, đã giờ thìn(7h-9h sáng), nên vào cung thỉnh an Thái hậu.”
Hai mắt hơi thu lại, vẫn lẳng lặng nhìn Tiểu hồ ly dựa vào trong lòng mình.
“Vương phi. . . . . .”
“Thúy ma ma, ngươi biết Bổn cung ghét nhất cái gì không?” Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nàng nâng hai mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thúy ma ma, thấy bà không trả lời, liền lại nói, “Bổn cung ghét nhất đang ngủ mà bị người khác đánh thức, ngươi nhiều lần phạm vào đại kị của Bổn cung, phải bị tội gì?” Giọng nói êm dịu, lại xen lẫn một phần sâu sắc uy nghiêm.
Thúy ma ma quỳ trên mặt đất, “Vương phi bớt giận, lão nô chỉ làm việc theo quy củ của Vương phủ, nên đã vô ý mạo phạm Vương phi.” ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!
Bà biết rất rõ ràng, vị Vương phi trước mặt này với mấy vị Vương phi trước kia có chút bất đồng, người chủ nhân này không dễ chọc.
Lại còn rất được Thái hậu yêu thích, hơn nữa địa vị ở trong Vương Phủ cũng không phải là người khác có thể so sánh, nàng là người nữ nhân đầu tiên được Vương Gia sủng ái, cũng là người đầu tiên dám chọc giận Vương Gia mà lại bình yên vô sự.
“Quy củ? Ha ha.” Lông mày Nam Cung Tự nửa điệu cong lên, trong miệng phát ra tiếng cười thật thấp, hướng về phía Hổ Phách nhẹ giọng nói, “Hổ Phách, Thúy ma ma Dĩ Hạ Phạm Thượng, theo gia quy Vương Phủ đáng phải tội gì?”
Lão hồ ly này mỗi lần cũng lôi quy củ ra nói chuyện, hồn nhiên không để nàng ở trong mắt, nên phải trừng trị thích đáng.
Hổ Phách hơi sững sờ, nhìn mắt Thúy ma ma, cúi đầu nói: “Thúy ma ma Dĩ Hạ Phạm Thượng, theo quy củ của Vương Phủ phải chịu 50 gậy.”
Thúy ma ma nghe vậy, bà tuổi đã cao, còn sức đâu chịu 50 gậy, cái này rõ ràng là muốn lấy mạng già của bà. Thúy ma ma run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất cầu xin nói: “Vương phi bớt giận, lão nô sai rồi, 50 cây gậy vạn lần không được.”
Mi mắt của nàng hạ xuống, nhẹ xoa đầu Tiểu hồ ly, nhàn nhạt hỏi “Thúy ma ma, ngươi ở vương phủ được bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm Vương Phi, đã hơn ba mươi năm.”
“Nên thay mới rồi.” Nam Cung Tự lơ đãng nói, cười rất dịu dàng, cố tình bọc lộ nụ cười âm lãnh lẫn lộn làm Thúy ma ma sợ hãi không khỏi phải rùng mình một cái.
“Ta. . . . . .”
“Hổ Phách, Bổn cung nhìn bà ta chướng mắt, lấy chút bạc đuổi bà ta ra ngoài phủ.” Ấn đường của Nam Cung Tự nhăn nhẹ, phủ thêm áo khoác nhìn Thúy ma ma thoáng qua.
Thúy ma ma hung hăng cắn môi dưới, bà ở Vương phủ đã hơn ba mươi năm, rất được Vương gia tin cậy, nàng nói một câu chướng mắt rồi đuổi bà đi ra ngoài?
“Vương phi, người không có quyền làm như vậy!” Bà không phục nói.
Nam Cung Tự ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm lược chải lọn tóc mềm mại trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Thúy ma ma sau gương, đang muốn nói cái gì, từ ngoài phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Ái phi.”
Thúy ma ma vừa nhìn thấy Hiên Viên Dật, khóc quỳ trước mặt hắn nói: “Vương Gia, ngài nên vì nô tài mà làm chủ! Lão nô cũng chỉ làm theo quy của Vương Phủ, Vương Phi liền không phân tốt xấu liền đuổi lão nô đi . . . . . .”
Mí mắt Hiên Viên Dật lười phải ngẩng lên nhìn bà ta một cái, rồi nhìn sau lưng Nam Cung Tự, “Ái phi. . . . . .”
“Vương Gia là muốn thay bà ta cầu xin?” Nam Cung Tự cứng rắn ngắt lời hắn, xuyên qua kính đối diện là khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Nam nhân khóe miệng cười mỉm, lông mày nhướng lên phụ họa theo nàng, “Cũng không phải, cắt bà ta thành tám khúc Bổn vương cũng không có ý kiến, lời ngươi nói trong Vương phủ này chính là mệnh lệnh.”
Nghe lời này cả người Thúy ma ma không khỏi run, nước mắt ở trong hốc mắt rơi xuống, cực kỳ uất ức.
“Hả?” Môi đỏ mọng Nam Cung Tự nhấp nhẹ, hảo một câu Vương phủ cho nàng định đoạt, nhìn đáy mắt của hắn có một chấn động nhỏ, nàng hình như nhìn thấu cái gì đó.”Lời này là lời Vương Gia nói, nhưng nếu thiếp muốn bỏ người, chắc hẳn Vương Gia cũng sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Nghe vậy, động tác trong tay Hiên Viên Dật khẽ run, nữ nhân này cố tình chọc giận hắn, tuyệt đối là cố ý, hắn nhịn.
“Không tính.”
“Vương phi, cỗ kiệu đã chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường.” Lục Nhã từ ngoài phòng đi vào, vừa thấy Hiên Viên Dật sắc mặt đột nhiên khó coi.
Hiên Viên Dật nghe tiếng nói nhìn lại, một cái trừng mắt về phía nữ nhân đứng ở trước lưng Nam Cung Tự, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt dâng lên, dường như muốn ăn tươi nuốt sống, “Ngươi. . . . . .”
Thấy hắn từng bước hướng Lục Nhã áp sát tới, Nam Cung Tự đứng dậy, cười yếu ớt nói: “Vương Gia, quên nói cho người biết một tiếng, nàng ta đến bước đường cùng nên phải nương nhờ vào thần thiếp, mạng của nàng chính là mạng của thiếp đấy, kính xin Vương Gia hạ thủ lưu tình.”
Được, ngươi được đấy Nam Cung Tự, không trách được hắn phái người lục tung khắp phủ Tướng Quốc lật đến đỉnh trời cũng không tìm được Lục Nhã, hóa ra là nàng núp ở dưới mí mắt mình.
“Ái phi chẳng lẽ muốn dưỡng hổ?”
Đuôi lông mày Nam Cung Tự nhảy lên, “Vương Gia sợ thần thiếp không thuần phục được Hổ?”
Hiên Viên Dật môi mỏng bĩu một cái, “Bổn vương sợ ngươi nuôi Hổ sau này nó sẽ phản.”
“Vương Gia đừng lo lắng, thần thiếp sẽ nuôi con Hổ này, sẽ không thả Hổ về rừng.”
Hắn nhịn nữa, “Chỉ cần nàng giao thuốc giải ra đây, Bổn vương tuyệt sẽ không làm khó nàng ta.”
Nam Cung Tự cười nói: “Sợ là Vương Gia sẽ róc xương lóc thịt nàng ta, nàng ta cũng không phải là không giao thuốc giải , mà bởi vì nàng ta chỉ nghe lời nói của thần thiếp.”
Lục Nhã bị nàng hạ độc, nàng ta sống hay chết chỉ một câu nói của nàng.
Con mắt Hiên Viên Dật nhanh chóng tràn đầy lửa giận, cũng không thể để cho nàng uy hiếp hắn được, mang tức giận dấu trong lòng, trừng mắt nhìn Lục Nhã, không thể nhịn được nữa trước uy hiếp của nàng đằng đằng sát khí đi ra ngoài.”Vương Gia đi thong thả, không tiễn.” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói mềm mỏng, hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn lột da người đứng phía sau Mộ Thiên Vấn.
Mộ Thiên Vấn mơ hồ cảm nhận một luồng sát khí cho nên toàn thân lạnh toát, nếu đổi lại vị Vương Phi trước...như vậy chọc giận người, Vương Gia sớm một đao chém chết nàng.
Khóe miệng Hổ Phách hiện lên nụ cười khổ sở, đáy mắt đều là ước ao ghen tị, được Vương Gia cưng chiều so với lên trời còn khó hơn, Vương Phi thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng.
Một chiếc xe ngựa đã sớm ở trước cửa chính Vương Phủ chờ.
Người Nam Cung Tự mặc một áo lông chồn tuyết, trong ngực ôm một con Tiểu hồ ly lười biếng, tóc đen thui được búi lên theo kiểu thượng xuyết đơn giản nhưng không làm mất dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, trên trán có chuỗi ngọc, eo nhỏ có buộc dây tơ lụa có đính một lục lạc, mỗi bước đi đều tạo ra một âm thanh dễ nghe.
Xe ngựa chạy trên đường phố ồn ào náo nhiệt, trên mặt tuyết in dấu vết của bánh xe.
“Đại nhân oan uổng quá.” Từ trên ngã tư đường truyền đến tiếng la oan của cô nương, ấn đường của Nam Cung Tự nhíu lại, nàng vén bức rèm che mới nhìn rõ, một cô nương mặc y phục tử tù trên cổ mang gông xiềng, đi chân không, bị quan sai áp giải tới pháp trường, dáng đi trên mặt tuyết đều in dấu chân thật sâu nhưng tất cả dấu chân đều lưu lại vết máu.
“Chậm!” Một tiếng giống như như nước suối giọng nói hanh thúy vang lên.
Khâm sai áp tải tù phạm đưa tay ngừng giữa không trung, theo sát sau lưng là đội ngũ quân lính cũng ngừng lại, lông mày hắn nhăn lại nhìn từ xa có một cô nương, liền nhận ra là trước đây cô nương kia đã gả cho Tà U Vương chính là Nam Cung Tự, vội vàng ôm quyền nói: “Vi thần tham kiến Vương Phi.”
Mí mắt của Nam Cung Tự lười phải nhìn hắn, nhìn xe tù phía trước, ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn thân nhếch nhác của cô nương kia, “Nàng phạm vào tội gì? Vì sao kêu oan?”
Khâm sai đại nhân đi tới cung kính nói: “Hồi bẩm Vương Phi, cô nương này chính là người Hung Nô, phụng mệnh Vương Gia, giải nàng ta tới pháp trường chém đầu răn chúng.”
Khuôn mặt đầy nước mắt, oan uổng nói: “Vương phi, cầu xin người cứu ta...ta tuy là người Hung Nô, nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng giết người!”
“Vương phi, cô nương này gian trá giảo hoạt, từng giết chết không ít binh lính của thần, người ngàn vạn lần chớ bị nàng ta lừa.”
“Ngươi thật sự không muốn chết?” Nam Cung Tự không để ý đến lời nói của Khâm sai đại thần, nâng mí mắt nhìn cô nương kia. ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!
. . . . . .
. . . . . .
Khâm sai đại nhân hướng Tà U Vương tố cáo”Vương Gia, Vương Phi trước mặt mọi người mang tội phạm quan trọng triều đình đi, còn để lại câu nói cho Vương Gia, nói là phạm nhân này Vương Phi muốn.”
“Là giống cái hay là giống đực?” Hiên Viên Dật đột nhiên nói.
Khâm sai đại nhân ngẩn người nói: “Là giống cái. . . .”
“Nha. . . . . . Như vậy!”Ái phi thế nhưng mở miệng muốn nhân vật quan trọng, vậy thì đưa cho nàng đi.
“Khụ khụ. . . . . .” Hắn giọng một cái, Hiên Viên Dật nghiêm nghị nói, “Người không phải là Thánh Hiền, ai có thể không sai lầm, ngươi làm mất tội phạm quan trọng của triều đình chuyện đó Bổn vương không truy cứu nữa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lui ra đi!”
Khâm sai đại nhân nhìn Vương Gia cố làm ra dáng vẻ, mặt xạm lại, rõ ràng chính là lấy công làm tư, Vương Gia đã chịu thua thiệt đã vậy còn có thể nói ra những lời hiên ngang lẫm liệt, không hổ là Tà U Vương nha!