“Không nó sẽ như thế nào?” Nam Cung Tự chán ghét nhíu nhíu mày, trong lòng tám chín phần nghi ngờ hắn bỏ cái gì trong rượu và thức ăn, chỉ là nàng không có trực tiếp phơi bày, bởi vì nàng muốn biết hắn có đáng giá để nàng hy sinh nội đan hay không, nếu như hắn dám can đảm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, như vậy. . . . Ánh mắt trong suốt hiện lên tia nguy hiểm.
“Không có. . . . . . Không có gì.” Hiên Viên Dật đột nhiên không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, hắn hốt hoảng mở miệng, ánh mắt không lý do tự chủ nhìn sang một bên, đáng chết! Vì cái gì hắn cảm thấy làm chuyện này thật có lỗi với nàng.
Đang lúc hắn do dự liền thấy Nam Cung Tự gắp một miếng thịt chậm xé nhỏ nuốt, cặp mắt trong suốt chưa kịp hạnh phúc lập tức nheo lại, nhìn trên mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng, tim của hắn khẽ co rút, cảm giác tội ác bỗng nhiên cảm thấy tăng thêm mấy phần, môi mỏng mím chặt lên, “Đừng ăn. . . . . .”
Nam Cung Tự nhìn chỗ sâu trong đáy mắt hắn đang gợn sóng, xem thường nói: “Tại sao, mùi vị rất tốt!”
Hiên Viên Dật nâng mí mắt sững sờ nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm từ từ hiện lên ánh sáng óng ánh, như một đứa con nít kích động nói: “Có thật không? Nàng không có dụ ta đấy chứ?” Đây chính là lần đầu tiên hắn xuống bếp, làm 99 lần mới làm ra hình dạng món ăn, nhưng hắn thật không ngờ nàng hài lòng đồ ăn của hắn làm .
Nam Cung Tự gắp miếng thịt cá đưa lại gần miệng hắn, trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu, “A! Há miệng.”
Mộ Thiên Vấn đẩy cửa đi vào, sững sờ nhìn Vương Gia đang há miệng ăn đồ ăn Vương phi đưa tới, không khỏi kinh ngạc nói: “Vương Gia, ngươi không phải là ghét nhất ăn cá sao?” Mặt trời từ phía tây mọc lên sao, hắn đi theo Vương Gia ước chừng mười năm, trong Vương phủ sơn hào hải vị đều có, chính là duy nhất không có cá, chỉ vì Vương Gia không thích ăn cá, cho nên đây là lần đầu tiên hắn thấy Vương Gia ăn thịt cá.
Hiên Viên Dật che miệng lại nhai khẽ, mùi vị ngay cả mình đều cảm thấy rất tốt, xem ra lúc trước hắn làm thất bại 98 lần không uổng, liếc nhìn mặt kinh ngạc của Mộ Thiên Vấn, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu, trong mắt tràn ra hạnh phúc sáng bóng, “Trước không thích, không có nghĩa là hiện tại không thích.”
Biết bao lâu, biết bao lâu không nhìn thấy Vương Gia cười? Hắn đi theo Vương Gia từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Gia cười dịu dàng như thế, như vậy vô hại, Mộ Thiên Vấn trong mắt lóe ra kích động, hít mạnh nước mũi một cái, nức nở nói: “Vương Gia thích là tốt rồi.” Hướng về phía Nam Cung Tự khẽ khẽ nhún người, “Như vậy Vương Gia liền làm phiền Vương phi hầu hạ.” Xoay người liền đi đi ra ngoài.
Khóe miệng của Nam Cung Tự không ngừng co rút, hắn mới vừa nói lời kia giống như phó thác một đứa bé không hiểu chuyện cho nàng vậy, không nhịn được cười nói: “Vương Gia, người nên hiểu chuyện đi, không thôi người bên cạnh vì người lo lắng đấy.”
Hiên Viên Dật nghe lời này, có chút xấu hổ, che miệng ho nhẹ hai tiếng, hắn làm sao để cho người khác quan tâm sao? Đột nhiên biểu hiện trên mặt từ từ cứng ngắc lại, hắn mới vừa dường như đã ăn, cảm thấy trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt một cỗ nóng rực, loại cảm giác nóng rực này dường như muốn đả thương da thịt của hắn, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn lúc này hiện lên một tầng đỏ tươi.
Ha ha, xem ra dược hiệu đã có tác dụng, khóe miệng của Nam Cung Tự cười sâu hơn mấy phần, muốn bỏ thuốc nàng, làm ơn! Loại thuốc này đối với nàng căn bản không có tác dụng gì, nhiều nhất là làm ấm áp thân thể thôi, nhưng mà đối với một phàm nhân như hắn mà nói, dược kia đương nhiên có hiệu lực, tuy là trong cơ thể hắn có nội đan, nhưng hắn dù sao cũng là người phàm **, làm sao mà chịu được dược mạnh như vậy?
Hiên Viên Dật nhìn Nam Cung Tự nhàn nhã ăn, cùng với một bộ dạng chú mèo ham ăn, trên mặt không có bất kỳ biến hóa dị thường, nghi ngờ nói: “Tự nhi, nàng. . . . . . Làm sao nàng không có việc gì?”
“Vương Gia hi vọng thần thiếp có chuyện gì sao?” Nam Cung Tự buông đũa trong tay xuống, đưa mặt lại gần mặt hắn, ngón trỏ êm ái phất qua càng làm cho gương mặt hắn thêm nóng rực, rất nóng, giống như bị lửa thêu nướng, “Nhanh như vậy liền uống say, Vương Gia thật đúng là tửu lựợng không cao !” Nụ cười thật dịu dàng.
“Tự nhi, đừng như vậy, ta sợ sẽ. . . . . . .” Hiên Viên Dật vốn bị dược hiệu làm cho toàn thân khó chịu, lại bị nàng như vậy đùa giỡn, càng khó kiềm chế lại trong lòng cái loại ham muốn mãnh liệt **, hắn hung hăng cắn môi dưới, không được, tuyệt đối không được.
Nam Cung Tự đứng dậy, đi qua ngồi ở trên người hắn, một tay choàng qua cổ của hắn, một tay kia là nắm cằm, môi đỏ mọng ghé vào tai hắn, hơi thở ấm áp giống như như lông vũ êm ái phả trên mặt, ánh mắt hẹp dài hiện lên nụ cười hài hước, “Vương Gia sợ sẽ như thế nào đây?”
Suy nghĩ một chút dám thả thuốc dụ ta? Ha ha, được, tối nay nhìn lão nương huấn luyện ngươi như thế nào.
“Tự nhi, không cần, ta biết sai rồi còn không được sao?” Trong truyền thuyết Tà U Vương khát máu lạnh lùng, bây giờ bày ra bộ mặt uất ức nũng nịu giống như là tiểu oán phụ, hắn một đời anh minh, thế nhưng hủy ở trên tay nữ nhân này, nhưng hắn thật không ngờ tên Mộ Thiên Vấn kia thế nhưng hạ thuốc mạnh như vậy, trong lòng là hận muốn nuốt sống Mộ Thiên Vấn.
Trên hành lang, Mộ Thiên Vấn bị một cỗ sát khí không biết từ đâu đến làm cho thân thể run run, “A!” Hắn bao bọc hai cánh tay nổi da gà lại, hắt hơi một cái, nghe từ trong phòng Vương Gia truyền đến âm thanh mềm mại, trong lòng không khỏi tự hỉ, dược này rất mãnh liệt? Hắn ước chừng xuống phân lượng đủ để hạ gục một con trâu, chắc hẳn bây giờ Vương phi đã ở trong lòng của Vương gia.
Đầu ngón tay của Nam Cung Tự chạm vào lồng ngực rắn chắc vẽ một vòng tròn, khóe môi hiện lên nụ cười tà ác, nhưng mà trên mặt lại cố làm vẻ không hiểu hỏi “Vương Gia, nói cho ta biết nhanh lên, người làm sai chuyện gì rồi?”
Trên trán củaVương Gia nào đó nổi gân xanh, bị nữ nhân này chạm vào càng làm cả người càng thêm khó chịu, hắn tức giận, đứng phắt dậy, đẩy nữ nhân trong ngực mềm nhũn ngã trên giường, cả người đè trên người nàng, đưa tay vuốt mái tóc trên quai hàm nàng, ánh mắt thâm thúy mê ly đe dọa nhìn nàng, trong miệng thổi ra một ngụm hơi thở giống như nước lọc y hệt sương mù, phả ra trên gương mặt trắng nõn như ngọc.
“Nữ nhân, đừng lướt qua ranh giới cuối cùng của Bổn vương, còn nói lời như vậy nữa, Bổn vương sẽ ăn ngươi sạch sành sanh.”
Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mấp máy, đôi tay bưng lấy gương mặt cực nóng của nam nhân kia, cười đến càng thêm quyến rũ, hơi có mùi vị xấu xa, “Vương Gia ở trong rượu và thức ăn hạ dược, mục đích không phải là muốn muốn thân cận để thiếp ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, không phải sao? Tại sao đột nhiên đổi ý?”
“Không sai, ta là muốn lấy được ngươi.” Hiên Viên Dật che hai mắt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Nhưng làm như vậy sẽ để cho ngươi ghét, để cho ngươi bị thương tổn, cho nên ta đổi ý.”
Lông mi Nam Cung Tự hơi run rẩy, lòng của nàng bỗng bị hắn ghìm chặt đến không thở nổi, là nữ nhân nào khi nghe những lời này cũng làm cho xúc động, bao gồm có nàng ở bên trong.
“Vương Gia muốn trói buộc ta sao?”
“Tự . . . . . .” Ánh mắt của Hiên Viên Dật ảm đạm trong nháy mắt sáng lên, ý của lời này là phải . . . . .
Đôi tay của Nam Cung Tự vuốt ve trên ngực hắn, môi đỏ mọng mấp máy, chợt đẩy hắn ra, hướng ngoài phòng đi ra ngoài.
Hiên Viên Dật nhếch nhác tựa vào trên giường, nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên mặt hiện ra nụ cười khổ sở, xem ra là hắn nghĩ hơi nhiều.
Chính hắn đang cắn răng cố nén, “Rầm rầm” một thùng nước giá rét lạnh thấu xương chợt đổ xuống đầu hắn, cả người hắn sững sờ, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng dễ nghe của Nam Cung Tự: “Tỉnh táo được chút chưa?”
Hiên Viên Dật da mặt run lên, chợt nâng mí mắt trừng mắt về phía Nam Cung Tự, cắn răng nói: “Nữ nhân, ngươi điên rồi phải hay không? Hôm nay lạnh như vậy , thế nhưng dội nước vào người của vi phu, ngươi nở lòng như thế sao?” Thật không biết nữ nhân này có tâm không hay bị chó ngậm trong mồm tha đi rồi, lại không có tim không có phổi lộ ra nụ cười, cả người hắn run lập cập.
Nửa đêm. . . . . . .
“Tự nhi, vi phu lạnh quá, ôm chặt ta!”
“Tự nhi, vi phu khát nước, hôn ta!”
Một nữ nhân nào đó phát điên, Nam Cung Tự cố mở đôi mắt thâm quầng ra, ngón trỏ điểm tất cả huyệt đạo của nam nhân, cười nói: “Vương Gia, người cam chịu số phận đi!”