Giọng nói của nàng nói như gió nhẹ mây bay, nhưng ẩn dấu bên trong lại lộ ra ý lạnh và sắc bén, xuyên thẳng vào đáy lòng của mọi người trên đường.
Đôi môi mềm mại của Nhạc Thiên Kiều hơi hơi run rẩy, không ngờ nàng chơi lớn như vậy, mặc dù trong lòng bất an, nhưng lần đánh cược này chính nàng nói ra, vì lấy được danh hiệu Tà Vương phi, vì có được Hiên Viên Dật, nàng cũng không lo lắng được nhiều như vậy, rất sảng khoái nói: “Đánh cược thì đánh cược, ai sợ ai!”
Nam Cung Tự nhếch miệng lên cười người nào cũng nhìn ra được nụ cười chế giễu! Buồn bực ở Vương phủ vài ngày rồi, nàng đang muốn vui đùa một chút. Thế nhưng Nhạc gia nhị tiểu thư chủ động tìm nàng, ai đến cũng không cự tuyệt, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người, Nam Cung Tự nàng theo đến cùng!
“Cầm kỳ thư họa, ngươi chọn cái nào!”
Thiên Kiều nghe vậy sóng mắt đảo quanh đang lúc âm thầm nghĩ ngợi, mọi người đều biết Nam Cung Tự võ công cao cường, nếu chọn tỷ võ thì thua không thể nghi ngờ, theo nàng biết Nam Cung Tự trừ võ công giỏi, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, ý niệm trong đầu chợt lóe lên, nàng mở miệng nói: “Chúng ta đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, nếu là so múa cầm đao thật không hay, liền so thêu thùa, như thế nào?”
Thêu thùa?
Nam Cung Tự nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ cái gì, nghe tiếng mọi người chất vấn, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, “Nhạc tiểu thư nói cực phải, liền so thêu thùa!”
Tiếng chất vấn bắt đầu ùn ùn vang lên, mọi người đều biết, mặc dù xuất thân của Nam Cung Tự từ danh môn vọng tộc, nhưng từ nhỏ bị phu thê Nam Cung đưa đến nông thôn nàng nơi nào sẽ biết thêu? Nhạc gia nhị tiểu thư lại không giống như vậy, tuy nói phụ thân nàng là một kẻ vũ phu, nhưng nữ nhi của ông có tay số đỏ liền đến cung nữ thêu thùa trong hoàng cung đều than thở không thôi, Nhạc gia nhị tiểu thư rất rõ ràng chiếm ưu thế.
“Được, một lời đã định, địa điểm tranh tài ở Tây Hương Uyển!” Nhạc Thiên Kiều cũng không nghĩ tới Nam Cung Tự sẽ sảng khoái đồng ý như vậy, mặc dù trong lòng đắn đo khó biết được tâm tư của nàng, nhưng việc thêu thùa đối với nàng mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay, dù sao Nam Cung Tự nhất định sẽ thua, Tà Vương phi không phải là Nhạc Thiên Kiều nàng không ai có thể hơn.
“Đây chính là ngươi nói, nếu đến lúc đó tiểu thư nhà ta thắng, ngươi nhất định phải nhường danh hiệu Tà Vương phi lại cho tiểu thư nhà ta, mà còn phải ở trước mặt mọi người cởi y phục, uống tuyệt tử canh!” Tương nhi cố hết sức đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, vênh váo tự đắc nói.
Nàng biết ở cái phương diện này tiểu thư là người trong nghề, ở thành Lạc Dương này tiểu thư nhà nàng dám xưng thêu thùa thứ hai, không ai dám xưng đứng thứ nhất. Trận tiền đặt cược này, tiểu thư nhà nàng thắng chắc.
Nghênh đón ánh mắt khiêu khích của hai chủ tớ kia, đáy lòng của Nam Cung Tự cười lạnh một trận, ai mới là người thắng còn chưa xác định!
“Đúng vậy!” Nàng cười một tiếng, trên gương mặt xinh xắn mang theo nụ cười nồng nặc, nhìn như vô hại, lại bao trùm lên làm người ta tự dưng cảm thấy nguy hiểm.
Cảnh tượng náo nhiệt trên đường phố, chiêng trống rung trời, một người nam tử mặc áo vải hướng về phía bách tính phố lớn ngõ nhỏ cao giọng thét: “Nhạc gia nhị tiểu thư khiêu chiến thêu thùa với Tà Vương phi, phe thua trước mặt mọi người cởi y phục, liền uống tuyệt tử canh, mọi người nhanh đến Tây Hương Uyển xem náo nhiệt...! Đến chậm không chiếm được vị trí tốt đâu.”
Mọi người nghe vậy, bắt đầu ríu rít thảo luận ý kiến.
Lão bản sòng bạc thấy thế, vội vã kêu hạ nhân đánh chiêng trống, thét: “Mau tới đặt cược...! Người thắng cược có thể thu được năm trăm lượng bạc.”
Một trận đánh cược ở thành Lạc Dương lần nữa nổi lên sóng gió. . . . . . .
Lúc này các công tử tiểu thư ở các phố Đông Nam Bắc biết được, cũng không có tâm tỷ thí, rối rít hướng phố Tây Hương Uyển đi đến.
Ban đầu Tây Hương Uyển rất rộng rãi lúc này có đám người không ngừng tràn vào, đông như trẩy hội, tiếng người huyên náo!
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ và rực rỡ chậm rãi chạy trên đường phố trống trãi, Hiên Viên Dật thấy trên đường phố yên tĩnh không tiếng động, nhẹ giơ tay phải lên, vén màn kiệu lên quét mắt nhìn đường phố vắng vẻ hoang tàn.
Kỳ quái, hôm nay không phải là hội trăm hoa sao? Vì sao trên đường phố không có một bóng người. . . . . .
Hắn đang muốn hỏi Mộ Thiên Vấn, liền nghe được một tiếng gõ chiêng trống cùng với giọng nói của nam tử: “Tà Vương phi cùng với Nhạc tiểu thư tỷ thí thiêu thùa rất nhanh bắt đầu, mọi người nhanh đến Tây Hương Uyển xem náo nhiệt...!” Bỏ xuống những lời này, chỉ thấy nam tử kia như một làn khói hướng phố Tây chạy đi.
Đôi mắt mệt mỏi của Hiên Viên Dật nhất thời sáng lên vài phần, đây là tình huống gì?
Một lúc sau, từ bên trong kiệu truyền đến một tiếng: “Thiên Vấn, đi hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.”
Ngay sau đó Mộ Thiên Vấn nhảy xuống xe ngựa, lôi kéo người đi ngang qua hỏi “Vị công tử này, mạo muội hỏi một chút, Nhạc gia nhị tiểu thư là theo người nào tỷ thí thêu thùa?”
Nam tử kia nói: “Ơ, ngươi còn không biết sao? Nhạc gia nhị tiểu thư là theo Tà Vương Phi của Tà Vương gia tỷ thí thiêu thùa, nghe nói phe thua trước mặt mọi người cởi y phục, còn phải uống tuyệt tử canh, đang ở Tây Hương Uyển.” Nam tử nhìn sắc trời một chút, “Ơ, tỷ thí cũng sắp bắt đầu, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, đến chậm liền không xem được.” Dứt lời, hắn liền vội vã đi Tây Hương Uyển.
. . . Cạc cạc. . . . . .
Một đám quạ bay qua đỉnh đầu, Hiên Viên Dật có chút hóa đá, khóe miệng hung hăng co rút mấy cái, hắn không ngờ tới hắn mới đi ra ngoài nửa ngày, ái phi của hắn lại ra ngoài gây sự.
Chỉ là. . . . . . . Con mắt của Hiên Viên Dật từ từ đảo quanh, Nhạc gia nhị tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay của Nhạc tướng quân?
Mộ Thiên Vấn đi tới, len lén liếc mắt nhìn mặt không đổi sắc của Hiên Viên Dật đang ngồi ở bên trong buồng xe, nhỏ giọng nói: “Vương Gia, bây giờ là trở về phủ? Hay là đi Tây Hương Uyển?”
Ánh mắt u ám của Hiên Viên Dật quét mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, “Nói nhảm, đương nhiên là đi Tây Hương Uyển cỗ vũ cho Vương phi cố gắng lên đi!”
Gì? Mộ Thiên Vấn nhíu mày một cái, Vương Gia phải nên tức giận vì Vương phi len lén chạy ra ngoài chứ? Làm sao còn dung túng cho Vương phi? Hắn âm thầm than một tiếng, có người ‘ nam nhân’ nào, liền có người ‘ nữ nhân’ đó chúa ơi!