Sau khi rời khỏi Diêm
La cốc Tử Linh và Tiểu Ngọc ngày đêm lên đường, họ dừng chân tại một
dịch trạm nhỏ, cách biên giới giữa thổ quốc và Triệu quốc khoảng hai
mươi dặm đương.Vừa uống xong chung trà định đi, nàng đụng phải một nam
tử cao lớn. Hắn mang trên mình hương vị phong trần mệt mỏi của kẻ vừa
trải qua một chuyến đi dài. Đụng phải người ta, Tử Linh vội vàng cúi đầu xin lỗi…
- Xin lỗi…ta bất cẩn quá…nàng hướng hắn nói xin lỗi. Nhưng nam nhân kia trân trối nhìn nàng một lúc….
- Tiểu Phù….là muội phải không ? Muội vẫn còn sống sao ? Mội khiến ta lo
chết được, ta nghe tin muội gả vào Diêm La cốc. Vài hôm trước nghe nói
Diêm La cốc bị kẻ thù truy sát đến. Nghe đâu thương vong vô số, ngay cả
Ảnh Vương cũng không rõ sống chết thế nào. Thấy muội vẫn khỏe mạnh thế
này ta yên tâm rồi. Vân Kinh Mạn vừa gặp nghĩa muội đã thao thao bất
tuyệt chẳng để cơ hội cho nàng mở miệng.
- Tiểu thư, hắn là
Vân Kinh Mạn, Nghĩa huynh của Nguyệt Phù Tiểu thư. Tiểu Ngọc ở một bên
nhắc nhẹ nhàng nhắc nhỏ nàng về thân phận kẻ lạ mặt này. Tử Linh đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt nam nhân kia. Kinh Mạn có thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính uy nghiêm, mang đậm nét khí khái nam nhi. Nếu nói phu quân
của nàng nho nhã, thanh tao, tuấn giật, thì người nam nhân trước mắt này mang hương vị mộc mạc, chân chất, thật thà.
- Kinh Mạn Ca
ca, huynh có thể nói rõ không ?? Diêm La cốc xảy ra chuyện gì ? Tử Linh
nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn, nàng cũng chỉ mới từ Diêm La cốc trốn ra
không bao lâu…việc hắn nói hẳn là không thể có….
- Muội không biết gì sao. Hai hôm trước Diêm La cốc bị địch nhân tấn công lên, nghe
nói bọn người đó toàn là Tử sĩ của Viêm quốc đã diệt vong năm xưa. Hình
như năm xưa phu quân nhà muội hại bọn họ vong quốc. Bọn họ đánh vào Diêm La cốc đều một lòng muốn đồng quy vu tận. Người ta có câu, gặp phải kẻ
điên không cần sống chết của bản thân, cho dù giỏi cách mấy, cũng khó mà chống đỡ nổi…Ai…Tiểu Phù à…ta nói…này muội đi đâu đó….Kinh Mạn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng giải, nhưng nhìn lại nghĩa muội hắn đã chạy
đi mất từ khi nào, hắn vội vàng đuổi theo.
- Quận chúa, người định quay lại sao ? Tiểu ngọc vừa chạy theo vừa hỏi…nhìn vẻ gấp gấp kia của quận chúa và phương hướng, nàng có thể đoán biết được.
- Tiểu Ngọc…Ngươi….có thể đưa ta trở lại Diêm La Cốc không…. ?? Nàng
nghẹn ngào hỏi mà lệ đã tuôn từ khi nào ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú,
cố gạt lệ che tầm mắt nàng dùng hết sức lực chạy thật nhanh. Cảm giác
bất an xâm chiếm toàn bộ tâm can nàng,có phải bởi nàng phá Đào Thạch
trận nên kẻ địch mới dễ dàng xông vào Diêm la cốc. Địa thế Diêm la cốc
là nơi khó công, đễ phòng, nhưng lại không có đường lui. Nếu như cửa
cốc bị công phá , Diêm La cốc hẳn sẽ trở thành tử địa.
- Tiểu Thư…Xin lỗi Tiểu Ngọc vừa nói xin lỗi vừa ra tay đánh ngất nàng từ phía sau thân là một ám vệ, mệnh lệnh từ Ám giao xuống nàng không thể
không tuân theo.
Khi chập chờn tỉnh dậy Tử Linh nhận thấy
nàng đang nằm trên một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh, nhìn qua cửa xe
nàng có thể nhận ra họ đang trênh lãnh địa của Bắc quốc. Ngoài trời mưa
lất phất rơi ảm đạm và nặng nề y như tâm trạng của nàng lúc này. Nhìn
địa thế xung quanh Tử Linh thầm đoán nơi đây chính là lối đi tắt, để đi
từ Triệu quốc sang Thổ quốc cũng phải mất hơn một tháng đi đường. Nhưng
nếu đi tắt sang Bắc quốc bọn họ sẽ tiết kiệm được nửa thời gian đi
đường.Nhận ra mục đích của Tiểu Ngọc Từ Linh vùng dậy muốn rời khỏi xe
- Ta không về…Ngươi nghĩ có thể ép bổn quân chúa quay về sao ?
- Quận chúa…Tiểu ngọc không dám….Nhưng người có thể bình tĩnh mà suy xét
hay không, cô chỉ có một mình sợ không những không giúp được mà còn trở
thành gánh nặng cho ngài ấy ? Tiểu Ngọc vội vàng bắt lấy nàng, sợ nàng
sẽ thật sự làm loạn nhảy khỏi xe ngựa đang chạy thì thật nguy hiểm.
Sau khi nghe Tiểu Ngọc nói Tử Linh mới thôi không làm loạn lên nữa, nàng trầm ngâm suy nghĩ một lát :
- Tiểu Ngọc, ta là Quận chúa của thổ quốc, Toàn bộ Ám vệ của Thổ quốc có phải cũng sẽ nghe theo ta hay không…. ?
- Theo lý mà nói thì đúng như vậy, cô là con gái của chủ tử có thể coi như là tiểu chủ tử…Tiểu Ngọc ngẫm nghĩ rồi trả lời.
- Tốt, Ngươi truyền lệnh ta triệu tập gấp Tinh và Sát đến đây gấp đi…ta
có việc giao cho bọn họ….Tiểu Ngọc nói không sai, với sức của mình nàng
thì có thể không giúp gì được hắn. Nhưng nếu dùng địa vị Quận chúa Thổ
Phiên hẳn có thể làm được nhiều việc.
- Thuộc hạ rõ rồi…Tiểu
chủ tử, chúng ta có phải quay lại…Tiểu Ngọc do dự hỏi…Xe ngựa của bọn họ dừng lại tại một trấn nhỏ, nơi này dân cư heo hút vắng vẻ đến mức khó
mà tim được một bóng người.
- Không cần…chúng ta tạm thời cứ ở lại đây…dù sao nơi này vừa gần Thổ quốc lại cũng gần với Diêm La Cốc…Tử Linh mệt mỏi dựa vào xe ngựa trả lời, mấy ngày nay bôn ba nàng đã rất
mệt mỏi.
- Nhưng nơi này gần Tam Lộ Đoạt Mệnh….nghe nói đó
chính là giao lộ của tử thần, không ai đám bén mảng đến đó …Tiểu Ngọc lo lắng nói.
- Sợ gì chứ…lúc trước kia,khi mang thai ta, mẫu
thân ta cũng từng ở đó, với chướng khí và độc Ưu Lan Tử ở Tam Lộ Đoạt
Mệnh ta đều có giải dược. Nghe mẫu thân kể Mặc Uyển Cốc đẹp như tiên
cảnh, tiếc là ta không biết cái cốc kia nằm ở đâu…nếu không cũng sẽ tiến vào Tam Lộ Đoạt Mệnh một chuyến.
Bọn họ nghỉ lại tại trần
nhỏ sát với Tam Lộ Đoạt Mệnh, Tiểu Ngọc có nhiệm vụ triệu tập các Ám vệ. Chỉ một ngày Tinh ám, Sát ám đã có mặt theo lệnh của nàng.
Trong một căn phòng gần như tốt nhất, của quán trọ, Tiểu Ngọc và Tử Linh
thưởng thức bữa ăn tối mà khách điếm chuẩn bị cho họ. Cơm chỉ vừa ăn
được phân nửa thì cả hai đều lăn ra bàn bất tỉnh. Một lúc sau có hai
bóng đen xuất hiện phía sau lưng họ :
- Tiêu Tiêu, đã xem kỹ
chưa ? bọn họ không phải là kẻ địch chứ ? Một người tỏ ra hết sức lười
biếng, hắn chẳng thèm bước vào phòng mà chỉ thanh nhã ngồi trên bệ cửa
sổ ngáp dài mệt mỏi hỏi.
- Bọn họ là người của thổ quốc, một
người trong hai nàng ấy còn là ám vệ của Thổ Phiên. Hắc y nhân dáng
người mảnh khảnh sở hữu làn da rán nắng ngâm đen, sau khi xem xét trang
phụcvà binh khí của hai nữ nhân trong phòng, hắn đưa ra kết luận cuối
cùng.
- Ta mặc kệ họ là ai, miễn không phải truy binh đuổi
theo truy sát Ảnh ca ca là được. Kẻ kia vẫn hết sức lười biếng đáp lời,
thậm chí còn tháo bỏ khăn bịt mặt của mình để lộ ra một dung nhan tuyệt
sắc.
- Bệ hạ…chúng ta đang đi do thám…nếu người không đeo lại khăn che mặt thì lần sau đừng hòng ta cho người đi cùng. Kè kia chất
giọng khán khàn từ tính hằn giọng trách cứ.
- Biết rồi….Tiêu
Tiêu của ta thật là khó tính…che mặt lại thôi phải không…trẫm cột lại là được…tiêu tiêu đừng nổi giận kẻo nổi mụn ảnh hưởng dung nhan sẽ không
tốt đâu….ha..ha…
- Hừ…Nam tử hán đại trượng phu sao có thể xem trọng vẻ bề ngoài kia chứ ? Lăng Tiêu bực mình rũ áo quay đi.
- Tiêu Tướng quân lần này sai rồi, nam nhân đẹp cũng có thể hút hồn nữ
nhân mà. Nữ Vương của Viêm quốc còn mất cả nước cũng chỉ vì quá si mê Vô Ảnh ca ca đó thôi. Ha..ha.. chẳng tốn lấy một binh một tốt nào cũng có
thể công phá cả một quốc gia còn gì. Chà huynh ấy quả thật đáng kính nể
nha….lần này cũng may là trẫm đến kịp…nếu chậm chút nữa thì bị cái đám
tử sĩ đáng chết kia, hủy mất một kiệt phẩm nhân gian rồi….
-
Người thích hắn như vậy thì nhất quyết thành thân với hắn ta luôn
đi……sao cứ phải suốt ngày chạy theo ép ta lấy người làm gì cơ chứ. Lăng
Tiêu tỏ vẻ bực tức bước ra cửa.
- Tiêu Tiêu…ngươi ghen sao
?Ha..ha… thì ra Tiêu Tiêu của trẫm cũng biết ghen….ha…ha…Kẻ có dung nhan họa thủy kia vội vàng đuổi theo phía sau hắc y nhân cao gầy rám nắng,
cả hai cùng nhau biến mất khỏi căn phòng.