Thê Tử Chi Phúc Vi Hôn

Chương 8: Chương 8: Khi mất mới biết là cần phải trân trọng




Nhìn hắn lạnh lùng cùng tuyệt tình với mình như vậy tim nàng như bị ai đó siết chặt khiến nàng thở cũng cam thấy đau đớn. Nước mắt nàng như hoàng hà vỡ đê không thể kiềm chế bản thân không rơi lệ. Nàng ôm ngực đau đớn ngã ngồi trên mặt đất nhìn hắn lạnh lùng quay lưng bước đi.

- Chàng nói sống chết của chàng không liên quan đến ta, là do ta tự mình đa tình sao ? Thì ra trong mười năm qua là do ta tự mình vọng tưởng ? Ha…ha…ha… Tiếng cười bi thương kia như xé nát trái tim của Mạc Phúc hắn cố gắng khắc chế bản thân không được quay đầu lại và bước tiếp vế phía trước.

- Thiệu Mạc Phúc chàng nói đúng, sống chết của chàng không liên quan đến ta vậy thì sống chết của ta hẳn là cũng không liên quan đến chàng. Nói xong nàng là phi thân về phía dòng nước, nơi hắn vừa vứt xuống Ngọc bội mà nàng đã gìn giữ mười năm qua như môt báu vật.

Bước chân của Mạc Phúc trở nên cứng đờ trước câu nói của nàng và khi nghe thấy tiếng vang lên của nước khi nàng rơi xuống nơi đó tuy chỉ là suối thế nhưng vào mùa nước lên nước ở đó sâu hơn và chảy siết hơn hẳn những dòng suối khác. Hắn lao đến như một mũi tên bay đến nhưng nàng đã bị dòng nước kia nuốt lấy không thấy tăm hơi đâu nữa. Không một chút do dự nào hắn lao vào trong dòng nước, nàng là không biết bơi. Năm đó hắn cứu sống nàng cũng vài lần muốn dạy nàng học bơi nhưng nàng đều sợ hãi cùng hoảng loạn khi gặp nước sâu, lần chết hụt năm đó khiến nàng sợ nước.

- Nhã Nhi… Nhã Nhi…

Hắn điên cuồng tìm kiến trong nước, thế nhưng không một tiếng trả lời không một vết tích gì của nàng giữa dòng nước chảy xiết kia Khiến hắn thêm hoảng loạn. Một tiếng than nhỏ nàng trồi lên giữa dòng nước chảy xiết, vừa nhìn thấy nàng hắn lập tức lao đến ôm lấy nàng vào trong lòng thật chặt. Bị hắn đột ngột ôm lấy Nhã Nhi có chút bất ngờ, thấy hắn run rẩy ôm lấy nàng mới khiến nàng nhớ ra thời tiết bắt đầu đã trở lạnh.

- Chàng không sao chứ ?

Không chút phản ứng với câu hỏi của nàng hắn vẫn đứng đó ôm chặt nàng run rẩy.

- Đừng dọa ta như thế một lần nữa…

Hắn thì thào.Những gì hắn nói khiến nàng dường như có chút sực tỉnh ra. Nàng sở dĩ nói đến sống chết chẳng qua là có chút tức giận còn nhảy xuống sông không phải tự tử hay hù dọa hắn mà là muốn nhặt lại ngọc mà hắn đã vứt đi. Cầm trong tay ngọc hắn tặng nàng năm đó nàng bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào. Hắn là đang run rẩy vì lo lắng cho nàng đó sao. Mặc dù rất hạnh phúc thế nhưng nàng cũng không thể cho phép chính mình quên đi thực tế

- Chúng ta lên bờ hong khô y phục đi, thiếp có chút lạnh.

Nàng là lo lắng cho sức khỏe hắn hơn nhưng lại sợ hắn sẽ vì nàng lo lắng mà dùng thái độ lạnh lùng lúc trước đối xử với nàng nên nàng đành phải một lần trở thành kẻ yếu ớt.

- Đi thôi.

Hắn ôm lấy nàng lao về phía một hang động gần đó một cách nhanh nhất. Với tốc độ kinh công của hắn Nhã Nhi đoán rằng hẳn là luyện được tầng cao nhất của Đoảng Mệnh Thất hồn, không còn cách với Đoạt Mệnh thất tử là bao nữa.

- Chàng là luyện đến tầng thứ mấy của Đoảng Mệnh Thất hồn rồi.

Nàng giọng nói có chút run rẩy sợ hãi.

- Bước đầu vào tầng thứ 9.

Hắn nhè nhẹ nói như thể đang bàn luận thời tiết.

- Chàng đã bước vào Đoạt Mệnh thất tử ?

- ừ được nửa đường rồi nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng cũng biết về võ công của Đoảng Mệnh Thất Hồn sao ? Hắn là có chút kỳ lạ, nàng thậm chí còn biết cảnh giới cao nhất của võ công hắn luyện. Cái cách mà nàng và sư phụ nói chuyện coi ra là người quen.

- Sư Phụ chàng trước kia là thuộc hạ của cha thiếp. Một lần tình cờ thiếp cứu ông ta về khi ông đang bị địch nhân đuổi giết. Sau đó lão cứ đi theo đòi dạy võ công của mình cho tỷ tỷ của thiếp nói là muốn báo ân. Khi thiếp biết chuyện đã nổi giận thế là lão bỏ học trò chạy lấy người. Ông ta là kẻ chẳng có chút trách nhiệm nào, ngay võ công của bản thân chưa nghiên cứu ra hết lại truyền thụ lung tung, chàng tập theo lão ta không bị tẩu quả nhập ma như lão là may mắn đó.

- Nàng đừng nói lung tung, sư phụ không phải là người như vậy.

Hắn có chút giận nha, thê tử của hắn lại đi nói xấu sư phụ của hắn, nhờ người truyện thụ võ công này hắn mới có thêm một lựa chọn.

- Thôi được, ta sẽ không nói nữa.

Nàng có chút tức giận nha hắn còn dám bệnh sư phụ mình. Hắn như biết bất an cua nàng đến bên cạnh ôm chặt lấy nàng khẽ nói.

- Ta sẽ dừng lại việc luyện thất tử, bởi vì giờ lòng ta là giao động rồi, không muốn rời khỏi nàng càng không muốn nàng rời khỏi ta, sao ta có thể luyện tiếp.

- Chàng đây là đang thừa nhận yêu thiếp sao ?

Nàng hai mắt vương bóng lệ hỏi hắn trong lòng tràn đầy ngọt ngào trào dâng cuối cùng nàng cũng nghe được hắn nói với nàng hắn yêu nàng. Mọi cố gắng của nàng trong suốt mười hai năm qua cuối cùng cũng được đền đáp.

- Phải ta là đang thừa nhận ta yêu nàng.

Hắn không muốn dối gạt bản thân nữa nếu hắn đã thừa nhận thì hắn cũng muốn nắm chắc những ngày còn lại của mình. Vòng tay hắn ôm nàng này một lỏng đần rồi toàn thân hắn như đổ hẳn vào người nàng bất tỉnh khiến cho kẻ đang ở trên chín tầng mây lúc này là nàng rơi thẳng xuống đáy cốc trước thực tế rằng hiện giờ chỉ một cơn cảm lạnh cũng có thể cướp mất hắn của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.