Thê Tử Chi Phúc Vi Hôn

Chương 1: Chương 1: Từ hôn.




Trong tửu lâu tràn ngập người đang chăm chú về phía lão tiên sinh kể chuyện trong đám dông đó có một tiểu tử có cặp mắt trong veo, hữu thần khiến người ta có thể chìm sâu vào mê đắm nếu nhìn lâu vào nó. Thế nhưng trên khuôn mặt lại bị một cái thẹo xấu xí che đi mất sự cuốn hút của đôi mắt đó. Tiểu tử kia dù trên mặt mang một vết thẹo xấu xí dữ tợn thế nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi hắn. Thái độ chăm chú kia, say sưa kia của hắn với tiên sinh kể chuyện khiến cho mọi người nơi đây cũng cảm thấy độ thú vị của câu chuyện.

- Sau đó thế nào nữa ? Mọi người dường như nghẹt thở trước câu chuyện của lão.

- Người đó biến mất vèo một cái biệt tích trên giang hồ đúng hai mươi năm, thế nhưng năm ngoái, ngài ấy lại xuất hiện, lần này Dạ Vũ trộm không phải quân lương của quân địch mà là quốc khố của phiên Bang khiến chúng không có tiền để đánh chúng ta nữa. Sau hai mươi năm quy ẩn lần tái xuất này qủa là làm nhiều người trong võ lâm kính nể nha.

- Xì tưởng gì… chẳng qua là một tên đạo tặc, có gì mà phải tôn sùng hắn thế chứ. Hắn tài giỏi bằng bổn thiếu gia sao ? Kẻ thốt ra nhũng lời đó có bộ dạng công tử nhà giàu với một thân y phục màu vàng chói phe phẩy chiếc quạt cười đền vô lại ngồi bên bàn đối diện bàn của tiên sinh kể chuyện. Hắn ta chính Liễu Huỳnh con trai út nhà Liễu tể tướng, kẻ luôn dùng thế lực của cha mình làm nhiều việc khiến kẻ khác căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi. Tể tướng là kẻ bao che cho con trai thế nên nơi thành trấn này hắn luôn làm mưa làm gió.Không một ai nói gì nhưng mọi người nhìn hắn một cách khinh bỉ, căm ghét, như chẳng thèm để ý thái độ của người khác với mình Liễu Huỳnh tiến lại một vị tiểu cô nương bộ dáng có chút xinh xắn ngồi ở góc phòng đang háo hức nghe câu chuyện.

- Tiểu cô nương nàng không nên hâm mộ tên tặc tử đó, nên hâm mộ ta thì hơn, ta sẽ nạp nàng là thiếp thứ năm của ta nha. Vừa nói Liễu Huỳnh vừa giơ bàn tay móng vuốt sói của mình ra muốn giở trò với cô nương ta. Mọi người dù không vừa mắt hành động của hắn nhưng cũng chẳng muốn đắc tội tể tướng nên chỉ làm bộ tai điếc mắt ngơ, không ai định can thiệp.

Trầm Nhã Nhi dù không muốn gây sự chú ý với mọi người nhưng cùng là nữ nhi, lại xuất thân con nhà võ, hành động trêu ghẹo con gái nhà lành cua tên kia hẳn là không thể bỏ qua. Ngay khi nàng định cho tên kia một bài học thì Liễu Huỳnh dụng phải một người khác, người này có khuôn mặt nhợt nhạt của dáng vẻ bệnh nặng lâu ngày, dáng đi lảo đảo phải có người dìu. Thế nhưng dù mang dáng vẻ bệnh tật kia cũng không thể phủ nhận hắn thực sự như yêu nghiệt của trần gian. Khuôn mặt đó, dáng vẻ đó khiến ta có cảm giác hắn như không thuộc cõi phàm trần. Vẻ nhợt nhạt kia không hề là khuyết điểm mà càng tạo cho người ta có cảm giác như hư không nhẹ nhàng như không chút tồn tại sinh mạng cua một con người phàm trần. Rất nhanh nam tử đụng phải Liễu Huỳnh khiến hắn dời chú ý lên y.

- Mỹ nhân, ta nghĩ ngươi hẳn là nên theo ta trở về tể tướng phủ. Ta sẽ đuổi hết đám thiếp thất đi. Dù rằng ta sẽ cưới thiên kim tướng quân làm chính thất thế nhưng ta hứa ta sẽ chỉ có nàng và ngươi thôi. Liễu Huỳnh vẻ mặt say xưa nhìn nam tử trước mắt kia.

- Khụ…Khụ…Tiểu Tuệ…ngươi mau bảo công tử kia tránh xa ta…khụ…khụ…

- Công tử, thiếu gia nhà ta là bị bệnh Phế hư (Lao Phổi, bệnh về phổi). Nếu công tử đứng gần sẽ bị lây bệnh. Nghe vậy tất cả mọi người trong tửu lâu đều tránh xa hắn một chút, Sắc mặt Liễu Huỳnh cũng không mấy tốt thế nhưng cố ra vẻ không tin tưởng.

- Ngươi nghĩ ta sẽ bị lừa…khụ khụ…khụ…Hắn chưa nói hết câu thì ho sặc sụa

- Thấy không ta đã nói mà hẳn là ngài đã bị công tử nhà ta lây bệnh rồi, tốt nhất là mau chóng kiếm đại phu hốt thuốc đi thôi. Tiểu Tuệ ở một bên ra vẻ nghiêm trọng nói khiến Liễu huỳnh Phóng như bay khỏi tửu lâu mà không ngoái đầu nhìn lại. Nha đầu lém lỉnh quay lại nhìn chủ nhân nhà mình nhăn nhó

- Thiếu chủ người lại dùng Diệp Lang Tâm sao, sức khỏe của người…

- Ta không dùng chỉ là cái kỹ thuật phóng độc ta học của em dùng có chút quá tay, tên kia có khi phải ho trên một tháng. Thiệu Mạc Phúc mệt mỏi nhắm hờ hai mắt, dựa lưng vào chiếc ghế tựa trả lời nha đầu hay càu nhàu kia của hắn. Sau khi đỡ thiếu chủ về bàn Tiểu Tuệ ra đến và hỏi trưởng quầy :

- Xin hỏi đường đến Tướng Quân phủ. Khi nghe đến Phủ tướng quân Trầm Nhã Nhi giật mình. Không lẽ lại là hắn, hắn là đến từ hôn đó sao, rất nhanh nàng ra hiệu cho trưởng quầy nói dối chỉ hắn đi vòng vèo, nàng là muốn kéo dài đợi đoàn rước dâu đến.

- Tiểu Tuệ, ta mệt rồi, nghỉ lại đây, mai chúng ta đi tiếp. Thiệu Mạc Phúc nói với cặp mắt khép hờ. Hắn dù rằng lần này đến với mục đích từ hôn thế nhưng khi nghe tiêu tử kia nói sẽ cưới nàng hắn bỗng cảm thấy có chút do dự. Chỉ hôm nay thôi, hắn muốn nàng vẫn là vị hôn thê của hắn thêm một ngày nữa. Tự cảm thấy bản thân sao mà yếu đuối, chẳng phải hắn đã hạ quyết tâm rồi sao. Nhưng sao hắn lại dao động thế này, vì muốn ngăn hôn sự này, hắn đã dùng đủ mọi cách. Tung tin đồn cho tất cả mọi người đều biết hắn là kẻ sống với chỉ nửa cái mạng. Cũng cho nha hoàn truyền đạt ý tứ của hắn đến Trầm lão tướng quân. Thế nhưng coi bộ không có chút tác dụng nào. Hôn sự kia vẫn diễn ra nên lần này hắn là đích thân đi từ chối hôn sự này, nói cho đúng là đến từ hôn.

Nghĩ đến Trầm gia, hắn lại nhớ đến đôi mắt tròn xoe trong veo của Nhã Nhi khi hỏi hắn thế nào là tài nữ. Có vẻ nàng là nghe ai đó nói chuyện về một tài nữ nên chạy đến hỏi hắn. Mạc Phúc cố gắng khắc chế để ký ức về tuổi thơ không ùa về, hắn tuyệt không thể dao động. Kế hoạch của hắn không thể có nàng trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.