Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 55: Chương 55: Dưa bở (hai)




(Dưa bở: Hay còn gọi là dưa nứt, dưa hồng, là một loại dưa thuộc họ bầu bí là loài cây có thân mọc bò, ra quả)

Đế Vương tuổi trẻ tuấn mỹ cưỡi trên tuấn mã, tư thế oai hùng bề nghễ, có một loại khí thế nuốt giang sơn của nam nhi.

Thần sắc của hắn nhàn nhạt liếc Vệ Đường, mở miệng nói: “Tài bắn cung của Vệ ái khanh quả nhiên là giỏi.”

Vệ Đường xuống ngựa, hướng về phía Đế Vương quỳ hành lễ.

Mặc dù tư thái khiêm tốn, nhưng vì hắn có khí chất, nên dù quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn mang phong phạm công tử thế gia đúng mực.

Vệ Đường cúi đầu, lông mày nhíu vào, nghĩ đến một màn vừa rồi. Tài bắn cung của hắn quả thực xuất sắc, nhưng vị tân đế này, cũng không phải nam nhân nông thôn, so với hắn, mặc dù lúc này là bắn ngang tay, nhưng đây là Đế Vương… Không chỉ đơn giản là tập được ở nông thôn, cái này phải có thiên phú, chỉ sợ là xuất sắc kinh người.

Chí ít cũng trên hắn rất nhiều.

Tiết Chiến cũng không đơn giản chỉ xem hắn như công tử thế gia ở Tấn Thành, mặc dù Vệ Đường này bề ngoài nhã nhặn, nhưng lại không phải như hắn suy nghĩ lúc trước, chỉ là bạch diện thư sinh ngâm thơ làm câu đối phong hoa tuyết nguyệt, không hề suy nhược giống nam nhân bạch trảm khê.

Tiết Chiến lại nhìn hắn một chút, sau đó đem cung tên trong tay quăng sang bên cạnh, liền có thị vệ bảo vệ ở một bên duỗi hai tay kịp thời tiếp được. Tự mình tung người xuống ngựa, động tác tiêu sái mạnh mẽ, giống như một mãnh hổ tùy thời đợi chiến đấu, uy phong lẫm liệt.

Vệ Đường lui sang một bên, đưa mặt nhìn Đế Vương đi xa.

Tiêu Ngư theo ngự giá trở về Hoàng cung.

Ngồi trong xe ngựa, trong đầu nàng không có gì ngoài sự biểu hiện xuất chúng của Vệ Đường hôm nay, còn có chính là hình ảnh Đế Vương oai hùng trên lưng ngựa… Nam nhi cưỡi ngựa là tư thế hiên ngang nhất, mặc dù trong lòng Tiêu Ngư một mực gọi hắn là tên man Hán nông thôn, nhưng nàng rất rõ, chẳng qua chỉ là do nội tâm của mình bất bình, đối với việc Đế Vương tiền triều bị diệt tự nhiên luôn không tồn tại hảo cảm gì, cho nên luôn luôn bắt bẻ hắn một số điểm không tốt, dạng phảng phất này, làm nội tâm nàng mới có thể thoải mái một chút.

Nhưng bây giờ…..

Nàng cúi hơi thấp người, nhìn vạt áo Phượng Văn trên người mình. Những hành động lén lút của hắn mặc dù khiếm nhã, không thể thay đổi được một số thói quen nông thôn xấu, nhưng năng lực của hắn, cũng đủ ngồi vững ở ngôi vị hoàng đế.

Nhìn đồ bày biện trên bàn trà gỗ tử đàn ở trước mặt, có một bộ đồ uống trà gốm sứ thanh hoa có hoa văn sơn thủy. Tiêu Ngư thấy nam nhân bên cạnh không nói lời nào, liền tự tay rót một chén trà xanh, đưa tới trước mặt hắn. Không biết hắn không thích chuyện gì, mặc dù nàng không muốn cố gắng nịnh nọt hắn, nhưng không nói lời nào như vậy cũng không thỏa đáng.

Tiết Chiến thấy bàn tay nhỏ trước mặt, khẽ nghiêng đầu nhìn qua nàng, tròng mắt đen nhánh đột nhiên dừng lại.

Lúc trước lại mặt cùng nàng, tại bàn đá trong khuê phòng của nàng, thấy nhũ danh của nàng và huynh trưởng khắc cùng một chỗ. Lúc ấy nàng chỉ nói là do huynh trưởng, hắn tự nhiên nghĩ rằng đó là nhũ danh của Tiêu Khởi Châu, hắn đường đường là nam nhi, đương nhiên sẽ không bởi vì nàng và huynh trưởng tình cảm tốt đẹp mà không vui. Ngày hôm nay mới biết, đó không phải là nhũ danh của Tiêu Khởi Châu, mà là của nghĩa huynh Vệ Đường…

Nghĩa huynh nghĩa muội, thanh mai trúc mã, nghe vào tai làm người ta có chút không thoải mái.

Chẳng qua hắn là một nam tử, trong lòng lại nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, nếu để nàng biết, chỉ sợ làm trò cười cho nàng thôi.

Chỉ là nghĩa huynh thôi. Nàng đã là nữ nhân của hắn rồi, hàng đêm hắn đều ôm nàng ngủ, cũng để nàng thấy được oai hùng dũng mãnh của hắn, một nghĩa huynh thân cận từ xưa, thì có liên quan gì tới hắn?

Mặt Tiết Chiến hơi giãn ra, tiếp nhận cái chén nhỏ, đem chén trà nàng đưa cho hắn uống một hơi là hết.



Trở về trong cung, Tiết Chiến trước đi đến Dưỡng Tâm điện xử lý một ít chuyện, Tiêu Ngư một mình trở về Phượng Tảo Cung.

Đến trong viện, ngược lại nàng cũng không gấp vào trong, mà lại đi qua nhìn một ruộng dưa.

Dây leo xanh biếc điểm xuyết lấy dưa bở kim hoàng, đứng ở bên cạnh, có thể ngửi thấy được mùi đất và hương cỏ xanh nhàn nhạt. Tiêu Ngư nâng váy khom lưng xuống nhìn, nhìn những quả dưa bở chín muồi, trong lòng nàng cảm thấy thỏa mãn, so với được một kiện y phục xinh đẹp, hay một bộ đồ trang sức tinh mĩ, thì nàng còn vui vẻ hơn nhiều.

Tự mình lựa chọn loại dưa, nhìn thấy chúng đơm hoa kết trái, ngày ngày lớn lên, đương nhiên có chút đặc biệt.

Nguyên ma ma bồi nàng đi vào, thấy giày thêu của Tiêu Ngư dính bùn đất, cũng làm như không nhìn thấy. Dáng vẻ không giống như lúc trước, đầu giầy bị dính chút bùn đất, sẽ lập tức lau sạch, bất cứ lúc nào cũng giữ gìn sạch sẽ. Bà cười nói: “Mấy tháng này, Hoàng Thượng ngày ngày tưới nước, dưa này mới lớn thật tốt.”

Tiêu Ngư gật gật đầu.

Khoan hãy nói, cái loại dưa này tuy là do Tiêu Ngư nhất thời hưng phấn muốn chọn, nhưng tưới nước bón phân, gần như tất cả đều là do một mình Tiết Chiến chăm sóc.

Hoa mầu ở trong thửa ruộng, tất nhiên trồng loại dưa này phải là một người có tay nghề giỏi.

Tiêu Ngư cười nói: “Chắc là chín rồi?”

Nguyên ma ma gật đầu: “Nếu nương nương muốn ăn, lão nô liền hái một trái cho ngài.”

Là dưa bở mà thôi. Thuở nhỏ Tiêu Ngư sống an nhàn sung sướng, có thứ gì tốt mà chưa ăn qua. Chẳng qua giống dưa nàng chọn quả thật là có chút hiếm có… Nãng suy nghĩ, không biết Tiết Chiến khi nào trở về, dưa này phần lớn đều là công lao của hắn, vẫn nên đợi hắn trở về cùng ăn đi.

Tiêu Ngư tiến vào Phượng Tảo Cung, liền nghe thấy Xuân Hiểu Xuân Trà đang vui vẻ nói gì đó.

Nhìn thấy nàng vào, mới tiến lên phía trước hầu hạ nàng thay quần áo. Tính tình Xuân Trà có chút hoạt bát, thận trọng giúp nàng tháo mũ phượng trên đầu, mở miệng nói: “Nô tỳ vừa rồi đang nói về Vệ công tử. Ba năm không gặp, thấy Vệ công tử lợi hại hơn so với lúc trước…”

Một mực hầu hạ bên người Tiêu Ngư, nên đối với Vệ Đường nàng hiểu rất rõ. Vệ công tử chẳng những văn võ song toàn, tính tình lại rất tốt, chẳng qua có chút im ắng, không thích nói chuyện lắm.

Xuân Trà muốn nói tiếp, thì Nguyên ma ma lại ho nhẹ một tiếng, nói với Xuân Trà: “Vệ công tử tuy là nghĩa tử của Tiêu gia, nhưng dù sao cũng không phải là họ Tiêu, nương nương đã gả cho Hoàng Thượng, vẫn không nên nhắc tới Vệ công tử.” Nếu thật sự chỉ là nghĩa huynh nghĩa muội, đương nhiên sẽ không quan trọng, nhưng Nguyên ma ma nhìn bọn họ lớn lên, Vệ công tử đối với nương nương nhà bà tồn tại tâm tư gì, bà liếc mắt một cái cũng thấy… Mà nương nương nhà bà quả thật xem hắn như thân huynh trưởng, nhưng Vệ Đường thì không phải như vậy.

Xuân Trà nhất thời ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, mở to mắt hạnh thoáng nhìn qua Tiêu Ngư.

Tiêu Ngư hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Nguyên ma ma, nói: “Cứ nghe theo Nguyên ma ma ấy.”

Nàng ở trong cung, luôn phải cẩn thận một chút mới phải.

Nguyên ma ma bồi Tiêu Ngư đi tịnh thất tắm rửa, Xuân Trà ngồi ở bên ngoài chờ.

Tiêu Ngư cởi bỏ quần áo, lộ ra thân thể nữ tử mềm mại xinh đẹp, từ từ ngâm cơ thể vào trong nước.

Nước nóng rất nhanh đã đến ngực nàng, biểu tượng nữ tính đẫy đà trắng nõn như ngọc thố, phấn nộn như ngọc châu lặng lẽ nhô lên. Nàng vốc nước nóng, dội lên làn da mềm mại trắng mịn phía dưới, nước chậm rãi rơi xuống, dọc theo chiếc cổ rơi xuống bộ ngực trắng như tuyết. Tuy chỉ là nữ hài tử mười lăm tuổi, so với nửa năm trước, dáng người đã duyên dáng hơn trước không ít, như cánh hoa chậm rãi nở rộ, nhưng còn xa mới đến thời khắc đẹp nhất.

Tiết Chiến xử lý xong công việc liền lập tức trở về, tiến vào tẩm điện, thấy Xuân Hiểu Xuân Trà canh giữ ở bên ngoài, hiểu được nàng đang tắm, hắn đang định chờ một lát, nhưng suy nghĩ, lại vẫn cất bước vào.

Một trận tiếng nước lao xao, nàng mới từ trong thùng tắm đứng lên.

Nước nóng mờ mịt, thân thẻ nữ tính đẹp đẽ ở trong sương mù như ẩn như hiện, giống như một khối mỹ ngọc.

Nàng đưa lưng về phía hắn, Nguyên ma ma đứng ở một bên, nên nhìn thấy hắn, thấy bà đang chuẩn bị hành lễ, Tiết Chiến vội vàng dơ tay ngăn lại, rồi nhìn thoáng qua về phía nàng. Nguyên ma ma tự nhiên hiểu rõ, vội vàng đem khăn trong tay đặt qua một bên, an tĩnh lui ra ngoài.

Tiêu Ngư đợi Nguyên ma ma lau người cho nàng, thấy bà không có động tĩnh gì, đang muốn quay đầu lại nhìn, lại cảm thấy có người tiến gần, cánh tay rắn chắc hữu lực chậm rãi tiến lên, đặt trực tiếp ở trên ngực nàng.

Thành thân với hắn đã gần nửa năm, sớm chiều ở chung, nàng không cần nhì, chỉ ngửi hơi thở trên người hắn, là có thể lập tức phát hiện được. Nhưng man hán này… Làm sao mà không nói tiếng nào đã đi vào rồi? Phần lớn thời gian cùng hắn thân cận đều là cảnh tối như bưng, đôi khi hắn lại đưa ra một số yêu cầu không biết xấu hổ, nàng cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ giọng van xin hắn, cuối cùng hắn sẽ thuận theo mình.

Mà bây giờ… Mặt Tiêu Ngư lập tức nóng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Đều lâu như vậy rồi, nàng đã có thói quen.

Thấy Tiêu Ngư sững sờ không có động tác nào khác, bàn tay to lớn thô ráp của hắn liền tùy ý nhào nặn. Nàng nhỏ giọng nói: “Hay là trước hết để thần thiếp mặc xiêm y vào đã, để tránh làm ướt y phục của hoàng thượng.”

Tiết Chiến đứng sau lưng nàng, bởi vì thân thể hắn cao hơn so với Tiêu Ngư rất nhiều, nên khi cúi đầu có thể dán mặt vào được mặt nàng. Hắn ôm nàng từ phía sau, một tay nắm lấy bờ eo của nàng, một tay xoa tuyết nhũ mềm mại yêu kiều kia, rồi nhẹ nhàng hôn gò má của nàng, hơi nóng thoáng qua, nói: “Không có gì đáng ngại. Hàng năm….”

“Này?”

Chân Tiêu Ngư như nhũn ra, không biết là bởi vì tắm thời gian quá lâu, hay là do bị hắn hôn nữa.

“Trẫm thích nhìn dáng vẻ không mặc gì của nàng.”

Hắn là nam nhân, lúc trước khắp nói thuận theo nàng, hiện tại hắn lại muốn nàng thuận hắn một lần.

Nói xong trực tiếp ôm nàng từ trong thùng tắm ra, để cho nàng cúi người chống bên cạnh thùng tắm xuôi theo, hắn đứng ở sau lưng nàng, một tay bóp chặt eo thon của nàng, một tay dùng sức giật thắt lưng của mình, như một con sói đói mới từ lồng thả ra, không kịp chờ đợi đã vọt vào…



Gió đêm từ cửa sổ chầm chậm thổ, tiếng màn buông thõng khẽ phát ra. Tiêu Ngư chỉ cảm thấy toàn thân như vừa bị cọ rửa một lần, khốn đốn ru rú ở trong chăn, vì quá mệt mỏi, nên mí mắt không hề nhúc nhích.

Tiết Chiến ôm lấy thân thể của nàng hôn một hồi, hắn khẽ động vào nàng, thì thân thể của nàng liền lui vào bên trong. Nghĩ đến vừa rồi quá hưng phấn, nghe giọng mềm mại của nàng cầu xin tha thứ hắn cũng không dừng lại, lúc này thanh tỉnh, lại nhìn hai gò má mệt mỏi của nàng, cùng mặt mày nhíu chặt, mới có chút áy náy, liền khỏa thân xuống giường, đi đến đứng cạnh tủ, đem hòm thuốc làm từ gỗ tử đàn khảm cây mộc anh mở ra, lấy dược cao ngày thường hay xoa ra.

Đến khi lấy được, đang định đóng hòm thuốc lại, thì tay Tiết Chiến bỗng ngừng lại.

Ánh mắt hắn rơi vào một bình sứ nhỏ bên trong góc hòm thuốc kia.

Hắn nhìn trong chốc lát, mới lấy cái bình sứ ra, nhìn qua một vòng, không thấy phía trên ghi bất kỳ chữ nào về công dụng.

Tròng mắt đen nhánh của nam nhân vô thức híp lại.

Sau khi bôi thuốc xong cho Tiêu Ngư, Tiết Chiến cũng không có ý đi ngủ, ngồi bên giường nhìn nàng một hồi, rồi mặc thường phục bào chỉnh tề ra khỏi Phượng Tảo cung.

Hà Triều Ân lẳng lặng đi sau lưng Đế Vương.

Đi trong chốc lát, thấy Đế Vương đằng trước bỗng nhiên ngừng lại, Hà Triều Ân vội nói: “Hoàng Thượng?”

Tiết Chiến dơ tay, đưa hắn viên thuốc nắm trong tay, thản nhiên nói: “Ngươi đi một chuyến đến Thái Y viện, điều tra xem cái này dùng để làm gì. Còn có…”

Dừng một chút.

Hắn khoanh tay đứng, tiếp tục chậm rãi nói, “Trẫm phải biết tất cả chuyện tình có quan hệ với Vệ Đường, càng nhanh càng tốt.”



Khi Tiêu Ngư tỉnh lại, Tiết Chiến đã sớm vào triều rồi.

Nàng nằm trong chăn, nghĩ đến toàn bộ sự tình trong tịnh thất ngày hôm qua… Vốn cùng nàng thân cận một chút cũng thôi đi, nhưng không ngờ cái tên man hán kia lại trực tiếp cùng nàng làm chuyện như vậy trong tịnh thất, khi đó nàng không thấy, hắn lại chỉ cởi quần, tự nhiên làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác hổ thẹn.

Sau khi Tiêu Ngư đứng lên liền dùng đồ ăn sáng, sau đó chạy đến Tiền viện nhìn dưa bở.

Thời điểm Tiết Chiến hạ triều, từ xa, đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp ở ruộng dưa, ngày hè nên chất vải xiêm y rất nhẹ, mép váy bị gió thổi nhẹ, cả người thướt tha, giống như nụ sen mới nở ngày hè. Bước chân của hắn nhanh thêm một chút, đi tới bên cạnh nàng.

Bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, Tiêu Ngư giật mình kêu lên, lúc lấy lại tinh thần mới nói: “Ngài hù thần thiếp rồi.”

Người này… Sao lại bước không phát ra tiếng động vậy?

Giọng nói của nàng mềm mại, giống như thật sự bị hắn hù dọa. Hắn thô ráp đã quen, làm gì có thể hiểu được lá gan nữ nhân nhỏ như vậy, dễ dàng đã bị hù dọa. Vì thế tươi cười nói sang sảng: “Là trẫm không tốt.”

Nói như vậy, thì nàng có chỗ nào tốt để nói tiếp đây? Đường đường là Đế Vương, lại hướng nàng chịu tội như vậy.

Tiết Chiến nhìn nàng rồi nhìn qua ruộng dưa, dụ dỗ nói: “Muốn ăn dưa rồi hả? Trẫm thay nàng chọn trái ngọt nhất, được chứ?”

Giọng điệu này… Giống như nàng là tiểu hài tử tham ăn vậy. Chẳng qua là đồ tươi mới thôi, nàng thật muốn ăn, thì cũng có thể ăn được bao nhiêu đây. Chẳng qua, vốn tính cùng hắn ăn, nên vừa vặn đúng lúc. Tiêu Ngư gật gật đầu cười với hắn, lôi kéo hắn đi qua.

Dưa này đều là nàng nhìn chúng lớn lên, trái lớn nhất ở đâu, nàng tự nhiên biết rõ.

Tiết Chiến muốn cùng nàng đi qua, Hà Triều Ân bỗng nhiên từ sau lưng đi tới, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng…”

Tiêu Ngư nghe vậy quay đầu lại, nhìn thất bộ dáng Hà Triều Ân, hiểu được nhất định có chuyện gì khẩn cấp, nên nhân tiện nói: “Hoàng Thượng, hay ngài trước đi xử lý chính sự đi.” Ăn dưa vốn là chuyện nhỏ, lúc nào ăn cũng đều được.

Tiết Chiến khó có khi thấy nàng lộ ra bộ dáng tiểu hài tử hưng phấn như vậy, vốn cố ý ở trước mặt nàng biểu hiện, lúc này có chuyện, cũng chỉ đành rời đi xử lý trước. Hắn xoay người, bước chân lại dừng lại quay người.

Nắm chặt lấy tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: “Trẫm đi một chuyến trước, nàng ở chỗ này chờ trẫm, chờ một lúc trẫm sẽ quay lại hái dưa cho nàng.”

Vâng. Tiêu Ngư mỉm cười gật đầu, mắt tiễn hắn rời đi, sau đó ở lại ruộng dưa chờ hắn trở về.



Từ Phượng Tảo cung ra, đi trên hành lang dài, hai đầu lông mày của Đế Vương có chút nhu hòa. Hà Triều Ân đi bên cạnh hắn, nói: “Chuyện tình Hoàng Thượng muốn tiểu nhân tra, đều đã có kết quả rồi…”

Sau đó Tiết Chiến đi Ngự Thư phòng.

Sau khi ngồi ở Ngự Án, Hà Triều Ân đem nội dung mà mật thám tra đưa lên, Tiết Chiến nhẹ nhàng mở ra, cúi đầu nhìn.

Mật thám quỳ trên mặt đất, đem nội dung tra được từng việc nói ra: “Cha đẻ Vệ Đường chính là Vệ Sùng Viễn thủ hạ cũ của Hộ quốc công Tiêu Hoài, khi sáu tuổi thì song thân đã qua đời, được Tiêu Hoài mang về Hộ Quốc công phủ, tự mình dạy bảo… Năm ấy 17 tuổi, bởi vì chuyện tình của Tiêu Ngũ cô nương Tiêu Ngọc mà rời đi Tiêu gia, một mình lưu lạc.

Thiếu niên lang đẹp trai, là mối tình đầu của nữ hài tử nhớ mãi, ai ngờ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Đều là một số chuyện vụn vặt. Tiết Chiến hững hờ nghe, tay phải nhẹ nhàng lật trang giấy trước mặt, nhìn đến một chuyện bên trong đó mới ngừng lại, không lật xem nữa. Dơ tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng một hàng: “Sở trưởng thổi Huân, khắc gỗ.

“Còn có…”

Mật thám chưa tiếp tục, lời nói có chút do dự.

Tiết Chiến ngẩng đầu nhìn lại, lông mày sắc bén nói: “Nói tiếp.”

Đế Vương uy nghiêm, mỗi câu mỗi chữ đều có khí phách.

Liền nghe được mật thám kia nói: “Sau khi thánh chỉ lập hậu được đưa đến Hộ quốc công phủ, Tiêu Hoài từng đưa Lục cô nương ra Tấn Thành, trải qua tìm hiểu, là muốn đưa đến Phạm Dương. Lúc ấy… Vệ Đường đang ở Phạm Dương.”



Ngoài cửa sổ phía nam Ngự Thư phòng có trồng một chậu thủy tiên, hoa sen bây giờ mới nở, từng trận hương bị gió thổi, bay vào bên trong, làm cho người ta rất thư thái.

Mật thám đã rời đi, trong ngự thư phòng rất yên tĩnh. Mặt Tiết Chiến không chút thay đổi, tay mang theo vết chai gõ gõ trên trang giấy, về sau mới nghĩ đến chuyện gì, nói: “Còn có một việc…”

Hà Triều Ân nghe vậy lấm lét, nhẹ nhàng quan sát mặt Đế Vương một chút, rồi rũ mắt mở miệng, thấp giọng nói: “Ngự y nói, viên thuốc kia có chứa một lượng lớn xạ hương…”

“Chính là, dùng để cho nữ tử tránh thai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.