Tiêu Ngư há miệng muốn nói chuyện, nhẫn nhịn nửa ngày, liền lẩm bẩm một câu: “Chàng có thể nói đạo lý một chút hay không?” Hắn thật sự quá ngang ngược, cho tới bây giờ đều không nói đạo lý, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tiết Chiến nắm chặt tay của nàng, ấn mạnh lên ngực mình. Sau đó từ từ nói: “Nàng cũng đã muốn sinh con cho Trẫm rồi, muốn bỏ chạy đời này nghĩ cũng không được nghĩ.” Đại khái là đã quen với việc dùng thủ đoạn trực tiếp, muốn thì đi cướp đi đoạt, khác biệt chính là, trước kia là đi đoạt con mồi, mà bây giờ, cho đến sau này, rất hi vọng con mồi này cam tâm tình nguyện.
Hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng, nói, “Trước đây Trẫm đều muốn, làm cho bụng của nàng lớn lên, như thế nàng sẽ trung thực nghe lời một chút.”
Thật ra hắn không hiểu chuyện nam nữ, lúc trước cũng là từ nơi thôn quê lớn lên, có những lời hắn nói vô cùng thẳng thắng. Hắn cũng không quá để tâm đến những việc như thế này, nhưng mưa dầm thấm đất cũng chỉ hiểu được một chút. Hắn thật sự rất ít kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên một khi bị ép tới nóng nảy, đương nhiên là không nói đạo lý.
Tiêu Ngư là danh môn quý nữ, làm sao từng nghe những lời thô tục hạ lưu? Nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng nhẹ nhàng thở phì phò. Nàng không nói lời nào, ngược lại nghe hắn còn nói: “Niên Niên, có phải nàng cảm thấy lời Trẫm nói rất khó nghe?”
Hắn vậy mà cũng biết mình nói chuyện khó nghe?
Tiêu Ngư nhẹ nhàng nói: “Chàng là Đế Vương, tất nhiên muốn nói cái gì liền nói cái đó.”
Tiết Chiến mở miệng nói: “Thế nhưng Trẫm chỉ muốn nàng xem Trẫm là nam nhân của nàng.” Hắn ôm nàng vào lòng, mỗi ngày bận rộn, thời khắc thoải mái nhất, chính là lúc bình thản ôm nàng ngủ. Trên người nàng rất thơm, ôm rất dễ chịu, nói chuyện trong veo êm tai, nghe nàng nói chuyện, mặc kệ nói cái gì, hắn đều rất thích nghe, có đôi khi nàng không nói, cứ như vậy ôm nàng cũng rất tốt.
Hắn cắn lỗ tai của nàng, tiếng nói nặng nề, “Niên Niên, Trẫm thật tâm thích nàng.”
Thanh âm của nam nhân hùng hậu, Tiêu Ngư cảm thấy lòng mình tê dại. Trong lòng chấn động, tay vô ý thức nắm chặt vạt áo của hắn, nghiêm túc nói: “Lúc trước chàng nói, chàng và cô cô của ta có huyết hải thâm thù, vậy bây giờ chàng... có thể nói cho ta biết một chút được không?”
Ở thời điểm này, nói chuyện này có chút không thích hợp, nhưng Tiêu Ngư rất rõ ràng cái gì tạo nên ngăn cách giữa nàng và hắn.
Tiết Chiến hơi ngừng lại, nói ra: “Cô cô của nàng hại chết mẫu thân của Trẫm. Trẫm cũng suýt nữa mất mạng, may mắn mạng lớn, mới sống được, nhưng mà phải mấy năm sau, mới được dì tìm về.”
Trong suy nghĩ của Tiêu Ngư, cô cô của nàng vẫn luôn là người hiền lành khoan dung. Thế nhưng nàng cũng không ngốc, trong thâm cung, lục đục với nhau, nếu cô cô của nàng không có một chút thủ đoạn, tuyệt đối không có khả năng phong quan ở hậu cung. Nếu là lúc trước, nàng cũng không muốn nghĩ tới nhưng vấn đề này, nhưng bây giờ, nàng vẫn luôn giãy dụa, do dự, cho tới hiện tại mang thai, cán cân công lý trong lòng nàng, càng không nhịn được mà nghiên và phía Tiết Chiến. Nàng có thể làm sao? Nàng cũng không ngờ mình thế mà lai yêu thích hắn...
Thật ra nàng cũng không thật sự muốn biết nguyên nhân tại sao cô cô của mình lại hại chết mẫu thân Tiết Chiến. Hiện tại, nàng chỉ cần một lý do thuyết phục mình. Mẹ của hắn đã chết, cô cô của nàng cũng qua đời. Triệu Hoằng cũng chưa chết, hẳn và việc Triệu Hoằng mất tích cũng không liên quan gì tới hắn, mà hiện tại phủ hộ quốc công cũng rất tốt, trong bụng nàng lại có con của hắn...
Tiêu Ngư giương mắt, bên trong màn gấm mờ mờ, nàng thấy không rõ mặt của hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn sáng lên, sau đó nghiêm túc nói một câu: “Tiết Chiến... chàng không được phụ ta.”
Nàng giao tâm của mình cho hắn, đời này, hắn không được phụ nàng.
Tiết Chiến thân thể chấn động, sau đó ôn nhu nói: “Nàng là nữ nhân của ta, ta chỉ thương nàng...” Dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Giống như gia đình nàng thương nàng.”
Tiêu Ngư cười cười, nói với hắn: “Chàng yên tâm, phụ thân của ta, ta sẽ xử lý tốt, ta sẽ không để cho chàng phải khó xử.”
Phụ thân nàng thương nàng nhất, nếu là nàng mang thai hài tử của Tiết Chiến, đợi sau này hài tử sinh ra, nhìn bên cạnh nào và cả cháu ngoại của mình, nhất định sẽ chậm rãi tiếp nhận hắn. Nàng không thể để Tiết Chiến luôn luôn thỏa hiệp, hắn là Đế Vương, nàng hi vọng hắn có thể tiếp tục làm minh quân. Mà những người bên nhà mẹ đẻ của nàng, chỉ cần giao cho nàng ứng phó là được.
...
Tin tức Hoàng Hậu có thai lập tức truyền đi khắp phủ hộ quốc công, mấy ngày nay Tiêu Ngọc Chi ở nhà mẹ đẻ, lúc này nghe tình hình từ trong miệng nha hoàng. Tay cầm bát sứ bỗng nhiên dừng lại, tổ yến trong chén còn một nửa, cũng không ăn, đặt lên khay bên cạnh, sau đó dùng khăn lụa lau miệng, con mắt trợn to nói: “Thật sự?”
Tiêu Ngư thế mà mang thai?
Nha hoàn tự nhiên gật đầu: “Cả nhà trên dưới đều biết chuyện vui này mà rồi.”
Đích thật là việc vui. Lúc trước Tiêu Ngư vào cung, Đế Vương cũng chỉ là mượn uy danh của phủ hộ quốc công để củng cố hoàng quyền, như vậy hiện tại Tiêu Ngư có thai, đã nói lên tân đế thật tâm yêu thích. Dù sao nếu trong lòng có khúc mắc, cho dùng có lập Tiêu Ngư làm Hoàng Hậu, nhất định cũng không để Tiêu Ngư sinh con dưỡng cái. Đây chính là hoàng tự.
Nếu hiện tại Tiêu Ngư sinh ra nam hài, sau này không chừng còn có thể làm thái tử... Vậy thì đồng nghĩa với giang sơn tân triều, vẫn trong tay người Tiêu gia, như vậy Tiêu Hoài không muốn tận trung cũng không được.
Tiêu Ngọc Chi thầm nói: “Ta đây Lục muội muội ngược lại lại trôi qua không tốt...” Vốn tưởng tân đế kia rất uy nghiêm, có lẽ khó hầu hạ, không ngờ Tiêu Ngư có thể dụ dỗ cho ngoan ngoãn. Lại nghĩ tới nàng gả cho Quách An Thái, Tiêu Ngọc Chi càng đau đầu... nếu như Quách An Thái cũng không còn mẹ, vậy cũng tốt.
Tiêu Ngọc Chi ngồi dậy ngáp một cái, đưa mắt nhìn bên ngoài bình phong, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm giác có chút không cam tâm... Tiêu Ngư rõ ràng đã từng gả một lần, vậy mà có thể sống tốt như vậy? Nàng tốt xấu gì cũng là hoàng hoa khuê nữ, lại phải gả cho Quách An Thái cái người đã từng bị lão bà bỏ một lần, thật sự là quá không công bằng.
Càng nghĩ càng tức giận, Tiêu Ngọc Chi nắm vạt váy bước qua bật cửa, sau đó buông váy xuống, giật giật mấy lần sửa lại vạt váy, ra ngoài tản bộ.
Lúc bước vào đình nghỉ mát, Tiêu Ngọc Chi theo thói quen ngừng lại, không tự chủ được nhìn bên kia tường... phía sau bức tường kia Lệ hoa viên. Vốn cùng ở trong phủ vệ quốc công, nàng cũng rất ít khi gặp phải hắn. Khi còn bé nàng thường cùng Tiêu Ngư đi qua bên kia tìm Vệ Đường chơi, hiện tại hình như đã thật lâu rồi không đi đến nơi ấy.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Chi ảm đạm, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu tiếp tục bước về phía trước, chợt thấy trước mắt có một nam tử.
Chính là Vệ Đường.
Cả người mặc bộ nguyệt nha, rất đơn giản. Dáng người hắn thon dài, phong độ nhẹ nhàng, cả người phong thần tuấn lãng, thần thái giữa chân mày vô cùng lạnh nhạt. Hắn vô cùng trầm mặc. Quen biết hắn nhiều năm như vậy, nàng nghĩ biểu hiện của hắn lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy dù đối xử rất tốt với Tiêu Ngư, cũng chưa từng ân cần quá mức, ngược lại so với Tiêu Khởi Châu còn ra dáng huynh trưởng hơn. Cho nên đa số thời điểm, nàng cũng chỉ phàn nàn trong lòng, dù sao lúc trước là đại bá phụ thu dưỡng hắn, cho nên hắn gần gũi Tiêu Ngư một chút cũng là bình thường.
Thế nhưng là... ngay khi nàng nghĩ hắn chỉ xem Tiêu Ngư như mụi mụi, nàng lại nhìn thấy hắn lợi dụng lúc Tiêu Ngư đang ngủ say, len lén hôn lên trán của Tiêu Ngư...
Hắn vẫn luôn thích Tiêu Ngư. Chỉ là giả vờ dáng vẻ của huynh trưởng cũng rất giống, căn bản không ai nhận ra. Nếu như không phải sau này nàng không cam tâm nháo một trận lớn, đại khái cũng sẽ không bị mọi người phát hiện sớm như vậy.
Nhìn hắn đi tới, Tiêu Ngọc Chi dự định chào hỏi qua loa, nhưng lại nghe hắn chào nàng một tiếng, liền tiếp tục bước về phía trước, trong lòng nàng bỗng dâng lên cơn giận. Nàng gả chồng không được tốt, thì hắn cũng như trước đây không cưới được Tiêu Ngư không phải sao? Nghĩ đến việc hắn một mực không cưới vợ, trưởng bối làm mối cho hắn, hắn cũng đều nói khéo từ chối... Tiêu Ngọc Chi nắm vuốt hai tay, xoay người, nhìn bóng lưng hắn đi xa, lớn tiếng nói câu: “Nàng ấy đã gả hai lần, chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn nàng ấy sao?”
Hắn cũng không dừng lại, phảng phất như không hề nghe lời nàng nói, tiếp tục đi lên phía trước.
Nàng trôi qua không tốt, cũng không muốn để cho người được thảnh thơi.
Liền tiếp tục nói: “Nàng bây giờ còn mang thai, ngươi nói... đứa bé của nàng là nam hài hay nữ hài?”
Bóng lưng thẳng tắp kia, chợt dừng bước, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt.
Tiêu Ngọc Chi cắn môi, tức giận. Lúc này nha hoàn đến tìm nàng, nói nàng Quách An Thái tới đón nàng trở về phủ. Tiêu Ngọc Chi vẫn nhẫn nhịn một bụng tức giận không có chỗ phát, nhìn về phía nha hoàn nói: “Không đi không đi. Để hắn về một mình, ta không muốn nhìn thấy hắn”