Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 48: Chương 48: Tưới nước (2)




Tiết Chiến thấy nàng nhìn mình đầy mong chờ, giống như đang năn nỉ y trong yên lặng.

Từ lúc gả cho y, chưa bao giờ nàng thỉnh cầu y điều gì, làm việc gì cũng cẩn thận dè dặt từng li từng tí. Hiện giờ nàng muốn về nương gia (nhà mẹ đẻ) một chuyến, nếu y không đồng ý... Đắn đo trong chốc lát, Tiết Chiến gật đầu lên tiếng: “Ừm.”

Tại sao phải sợ y không đồng ý chứ. Nhất thời Tiêu Ngư liền cảm thấy không còn uể oải nữa, đôi mắt sáng ngời, tươi cười rạng rỡ.

Tiết Chiến nhìn nàng, nhìu mày. Sắp rời xa y, nàng liền vui mừng như vậy? Y rất không thích cảm giác này. Y liền cúi đầu, nâng mặt nàng mạnh mẽ hôn xuống, lại vuốt ve da thịt non mềm đẹp đẽ trên người nàng, cuối cùng tựa đầu trên trán nàng thở hổn hển, giọng y khàn khàn: “Trở lại sớm một chút.”

Mặt Tiêu Ngư ửng hồng, tùy tiện gật đầu đồng ý.

...

Mà ban ngày, Trương thị bị Hoàng Đế ra lệnh xuất cung, lúc lên xe ngựa, sắc mặt vẫn còn chưa trở lại bình thường, luống cuống cứng nhắc thật lâu. Ngồi trong xe ngựa, Quách Tố Nghi nhìn bộ dáng lúng túng hoảng hốt như vậy của mẫu thân, vội vàng rót một ly nước đưa cho bà ta, nhẹ giọng gọi: “Mẫu thân...”

Trương thị nâng tay, đôi tay không khống chế được mà run rẩy, sau khi tiếp nhận ly trà, mới gắng sức uống vài ngụm.

Uống một ly nước, lúc này mới có chút phản ứng kịp.

Bánh xe di chuyển phát ra tiếng lộc cộc, Quách Tố Nghi nhận lấy chiếc ly rỗng của Trương thị, khẽ đặt trên mặt bàn nhỏ, sau đó đôi tay đặt ngay ngắn đoan trang trên đùi, yên lặng nhớ tới cảnh tượng trong cung vừa nãy.

Nàng ta thật sự có tâm tư với Đế Vương, nhưng bởi khí thế bức người của y, không gần nữ sắc, trong lòng chỉ có tài trí mưu lược kiệt xuất, cho nên trước giờ nàng vẫn luôn thăm dò thật cẩn thận, không hề thật sự cả gan dám làm điều gì. Hôm nay dày công ăn diện, tiến cung cùng mẫu thân, vốn dĩ còn ôm một chút khát vọng, nghĩ lại nếu như thật sự có thể thành công...

Cúi đầu, nhìn chiếc váy dài màu hồng nhạt bằng gấm viền chỉ bạc, Quách Tố Nghi cảm thấy có chút chói mắt. Dù nàng ta có ăn mặc trang điểm như thế nào, thì trong mắt Đế Vương, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có hình ảnh Hoàng Hậu tươi đẹp như hoa mẫu đơn kia.

Ngón tay nắm chặt theo bản năng, rất nhanh chiếc váy đã bị Quách Tố Nghi nắm đến nhăn nhúm. Mẫu thân của nàng nói chuyện quá thẳng thắn, y lại chẳng mảy may bận tâm đến thân phận nữ nhi trong nhà của nàng, không chỉ khước từ, lại còn nghiêm khắc khiển trách mẫu thân của nàng như vậy.

... Tuy chỉ có mấy người có mặt, nhưng chuyện tình ngày hôm nay, chỉ sợ rất nhanh sẽ lan truyền khắp Hoàng Thành.

Hốc mắt Quách Tố Nghi nóng lên, chỉ cảm thấy chuyện này quả thật quá mức nhục nhã đối với nàng, khiến nàng không nhịn được muốn khóc to một trận.

Trong lòng Trương thị cũng không yên, nhưng không hề nghĩ đến chuyện xuất giá sau này của Quách Tố Nghi, chỉ nghĩ rằng, làm sao để chuyện này không ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai bà mới tốt.

Mẹ con bọn họ trở về Quách phủ, mà Quách An Thái, vừa mới quay về phủ, đã vội vàng tới gặp Trương thị.

Thường ngày thái độ của Trương thị luôn cương quyết, nhưng đến cùng bà cũng chỉ là một người phụ nữ, gặp loại chuyện này tất nhiên là bối rối không thôi, chỉ hốt ha hốt hoảng kéo tay Quách An Thái nói: “Toàn bộ việc này là do mẫu thân mà ra, nếu Hoàng Thượng muốn trách tội, liền trách tội mẫu thân, đừng nên so đo với con.”

Chỉ sợ con đường làm quan của Quách An Thái mai kia sẽ bị phá hủy.

Quách An Thái chính là độc đinh của Quách gia đó!

Toàn thân mặc quan bào màu đỏ, nổi bật lên dáng dấp thẳng tắp thon dài của Quách An Thái, hắn nhìn bộ dáng của mẫu thân, liền bình tĩnh an ủi: “Mẫu thân chớ lo lắng.”

Mặc dù hôm nay mẫu thân hắn đắc tội Đế Vương, nhưng chung quy việc này cũng chỉ là chút việc vặt, từ trước đến nay Hoàng Thượng công tư phân minh, lại biết tính tình mẫu thân hắn, hiển nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà giận lây sang hắn. Có điều Quách An Thái biết rõ bản tính mẫu thân hắn, lần này chọc giận Đế Vương, e là trong lòng lo lắng, sau này không dám tái phạm.

Như vậy cũng tốt...

Vì thế Quách An Thái liền thuận tiện nói: “Chuyện ngày hôm nay, mẫu thân nên nhớ kỹ, lần sau đừng nên lại lỗ mãng như vậy. Hiện giờ nhi tử chính là Lại Bộ Thượng Thư, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nhi tử, chỉ cần có chút sơ suất, sẽ liền bị kéo xuống ngựa.”

Chuyện quan trường, đương nhiên Trương thị không hiểu, nhi tử nói thế nào, bà liền nghe thế ấy. Hiện giờ cứ gật đầu liên tục.

Suy nghĩ một chút, Quách An Thái lại nói: “Với sự sủng ái hiện giờ của Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu, sau này Tiêu gia nhất định sẽ đứng lên, lần trước người quá đáng với Ngũ cô nương của Tiêu gia như vậy, lần sau nếu gặp, tốt nhất nên nghĩ cách xóa tan hiềm khích trước kia với nàng. Mẫu thân người hiểu chứ?”

Chuyện này, Trương thị không muốn. Dù sao bà ta cũng là trưởng bối, cảm thấy tiểu bối vẫn nên kính trọng trưởng bối, cãi lại trưởng bối chính là vô lý, không có giáo dưỡng.

Vốn dĩ bà nghĩ rằng, Đế Vương cưới nữ nhi Tiêu gia, chẳng qua là vì phủ Hộ Quốc Công, nhưng hôm nay xem ra, Đế Vương không hề giống như đang lợi dụng Tiêu Hoàng Hậu. Nhi tử đã nói vậy, chưa hẳn sẽ không trở thành sự thật. Nếu đúng vậy, Tiêu gia là ngoại thích (bên ngoại) của Hoàng Hậu, vậy Quách gia bọn họ có lập bao nhiêu công lao đi nữa cũng không thể sánh bằng... Dù công lao có lớn thế nào, cũng không bằng trở thành người một nhà. Nếu sau này Tiêu Hoàng Hậu sinh con trai cho Hoàng Thượng, sau đó quan hệ giữa Tiêu gia và Hoàng gia càng chặt chẽ không rời rồi.

Vì thế Trương thị miễn cưỡng gật đầu: “Vậy nghe lời con. Lần sau nếu gặp lại người Tiêu gia, mẫu thân chắc chắn sẽ nói chuyện hòa thuận với bọn họ.”

...

Phượng giá của Hoàng Hậu chậm rãi hạ xuống trước cửa phủ Hộ Quốc Công.

Cả nhà từ trên xuống dưới đều đã ra ngoài nghênh đón. Tiêu Ngư mặc Phượng bào hoa lệ, làn váy uốn lượn bước xuống, tiến về phía La thị, đi vào phủ Hộ Quốc Công cùng bà. Lần này là Tiêu Ngư đột ngột đến, phủ Hộ Quốc Công cũng mới vừa nhận được tin. La thị đi bên cạnh Tiêu Ngư, thấy sắc mặt nàng tươi sáng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trái lại càng toát ra nét quyết rũ, cả người tựa như một viên minh châu rạng rỡ tỏa sáng.

Nữ nhân có được đối xử tốt hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

La thị cảm thấy được an ủi không ít.

Vào nhà cùng La thị, Tiêu Ngư liền hỏi chuyện Tiêu Khởi Châu ngã bệnh. Lúc này Tiêu Khởi Châu cũng xuất hiện đón nàng, nhìn một người cao lớn, ngày thường mạnh khỏe sinh khí dồi dào, hiện tại gương mặt lại có phần trắng bệch.

La thị nhìn Tiêu Khởi Châu một cái, liền nói với Tiêu Ngư: “Phong hàn thôi, cũng không đáng ngại, vừa lúc đại ca con có thể nghỉ ngơi.” Tuy La thị là nữ tử, nhưng lại thông minh lanh lợi, biết chuyện ngày đó Tiêu Khởi Châu bị Hoàng Thượng giữ lại thử tài bắn cung, sau khi trở về phủ luyện quyền, vì tắm nước lạnh mới sinh bệnh.

Tiêu Ngư có chút nghi hoặc. Đại ca nàng cũng không phải người vì chút bệnh nhẹ liền xin nghỉ, có điều nếu La thị đã nói như vậy, nàng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi nói xong với La thị, nữ quyến khác đều tới vây quanh nàng.

Tiêu Ngoc Chi như một chiếc cọc gỗ đứng trong góc phòng, không muốn tiến đến nói chuyện với Tiêu Ngư.

Liễu thị ở bên cạnh liền khẽ nhéo cánh tay nàng ta.

Tiêu Ngọc Chi nhướng mày, dẩu môi nhìn thoáng qua Liễu thị, muốn nói nàng ta mới không thèm đi tới lấy lòng Tiêu Ngư... Có điều nhớ đến ngày ấy ở trong cung, bà bảo vệ mình, lại đứng đối diện trước mặt Đế Vương nói chuyện với y, trong lòng liền thoáng chút do dự.

Liễu thị thấy nàng ta chần chừ, lại duỗi tay nhéo nàng ta.

Tiêu Ngọc Chi giẫm giẫm chân, lúc này mới bước hai bước đi tới trước mặt Tiêu Ngư.

Quệt miệng miễn cưỡng gọi một tiếng: “Lục muội muội.”

Vốn là đang nói chuyện vui vẻ với Tiêu Ngọc Cẩm, bỗng nhiên giọng Tiêu Ngọc Chi xen vào, Tiêu Ngư thoáng sửng sốt, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Chi trước mặt, dù cảm thấy nàng ta kỳ kỳ lạ lạ, vẫn thuận theo đáp lại: “Ngũ tỷ tỷ.”

“Ừm.” Tiêu Ngọc Chi mỉm cười lên tiếng.

Chào hỏi xong, Tiêu Ngọc Chi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ Liễu thị dặn dò, xoay người nhìn Liễu thị, nói như vậy hẳn là được rồi chứ?

Mà Liễu thị lại cố sức lườm nàng một cái. Tiêu Ngọc Chi không còn cách nào, đành chán nản đứng bên cạnh Tiêu Ngư. Nàng ta không nói lời nào, thoáng cúi đầu nhìn Tiêu Ngư.

Thấy làn da nàng trắng nõn mềm mại, gương mặt tỏa sáng, vừa nãy khi nàng bước vào nhà, trong phút chốc cả gian phòng dường như sáng sủa hơn hẳn. Tuy nói nàng ta không thích Tiêu Ngư, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy Tiêu Ngư rất xinh đẹp, liền không nhịn được lại nhìn thêm vài lần.

...

Ngày hôm đó Tiết Chiến trở về Phượng Tảo Cung dùng vãn thiện (bữa tối).

Phê duyệt tấu chương cả một ngày dài, có phần uể oải, lúc này trở về, chân lướt như bay. Lúc đến vội vã, nhưng vẫn giơ tay chỉnh sửa trang phục của chính mình, sau đó cúi đầu ngửi ngửi mùi trên cơ thể.

Long bào dày, che giấu được mùi mồ hôi mơ hồ của y, nàng không thích mùi này.

Lúc định bước vào, nhìn sang dưới mái hiên vẫn chưa xuất hiện bóng dáng nhỏ xinh đứng chờ y, lại tăng tốc độ đi vào, bước vào nhìn thấy một mảnh yên lặng bên trong, cũng không thấy Tiêu Ngư, mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay nàng trở về phủ Hộ Quốc Công.

Mặt Tiết Chiến bỗng chốc trở nên nặng nề.

Có cung tỳ tiến lên phía trước nói: “Vãn thiện đã chuẩn bị xong, Hoàng Thượng muốn đi tắm trước hay là dùng bữa trước ạ?”

Tiết Chiến suy nghĩ một chút, nói: “Dùng bữa đi.” Nếu nàng không ở đây, vậy hôm nay y không tắm rửa cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là vừa mới dứt lời, Tiết Chiến lại nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều kia, vì thế rất nhanh liền thay đổi chủ ý, sải bước đi tới tịnh thất.

Trước đây khi Tiết Chiến dùng ngự thiện một mình, đều là các món đơn giản chắc bụng, không hề kén chọn đồ ăn. Hiện giờ dùng đồ ăn ở Phượng Tảo Cung, nhưng lại dùng theo khẩu vị của Tiêu Ngư lúc còn ở trong cung, cao lương mỹ vị quý và lạ, rực rỡ muôn màu, nhìn vô cùng tinh xảo, chỉ có lượng thức ăn là hơi ít. Tiết Chiến không chú ý đến đồ ăn, hiện tại chỉ có một người dùng bữa, có phần không hứng thú lắm, dùng qua loa mấy bát cơm liền đi ra ngoài.

Vốn chuẩn bị quay về Ngự Thư Phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng vào trong viện, giày gấm của Tiết Chiến chợt ngừng lại.

Hà Triêu Ân đi theo phía sau Đế Vương thoáng giương mắt nhìn lên.

Liền nhìn thấy Đế Vương trẻ tuổi bừng bừng phấn chấn, nhìn cao lớn uy phong, lúc này chỉ lẳng lặng nhìn về mảnh đất trồng dưa ở trong góc.

Một lúc sau, lại nghe Đế Vương mở miệng nói: “Lấy một thùng nước tới đây cho Trẫm.”

Là dưa lần trước Tiêu Ngư nhất thời hứng thú trồng, lúc này đã bắt đầu nhú ra những mầm dưa xanh nhạt trên mặt đất.

Tiết Chiến kéo ống tay áo lên, cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng nhận lấy thùng nước được đưa tới, một tay cầm gáo gỗ bên trong, từng gáo từng gáo một, tự mình tưới nước cho đám dưa này.

Làm xong những việc này, mới phủi phủi tay, trở về Ngự Thư Phòng.

Đêm dần khuya, Tiết Chiến ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương, một lát sau, Hà Triêu Ân tiến vào, là biên giới Tây Bắc, quân tình do Hoắc Đình báo về.

Lần bình định Tây Bắc này, tuy Tiêu Hoài làm chủ soái, nhưng Hoắc Đình mới đúng là tâm phúc, người đáng tin tưởng thực sự của Tiết Chiến. Tiết Chiến nghe Hà Triêu Ân báo cáo, bên phía Tây Bắc trái lại thuận lợi, dù sao có Tiêu Hoài và Hoắc Đình liên thủ, đương nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Chờ báo cáo quân tình xong, Hà Triêu Ân tiếp tục nói: “Trên thư Hoắc tướng quân còn nói, muốn tiến cử một người.”

Hoắc Đình chính là viên tướng dũng mãnh nhất của y, tính tình lại thẳng thắn, xưa này Tiết Chiến vẫn luôn tán thưởng hắn. Người được hắn tiến cử tất nhiên không tệ, y cũng có chút hứng thú. Hiện tại là lúc cần người, nếu là người mới, tất nhiên là nên dẫn dắt, trọng dụng.

Thuận theo nói: “Là ai?”

“Hoắc tướng quân nói, người này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dũng mãnh thiện chiến, có sự gan dạ dũng cảm của mãnh hổ, nhanh nhẹn của báo săn, tên là... Vệ Đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.