Quách Tố Nghi dẫn Vưu thị vào phủ, sai nha hoàn dẫn nàng ta đi sửa soạn lại, cũng báo việc này cho mẫu thân Trương thị.
Trương thị đang tính toán chi tiêu của Tiêu Ngọc Chi mấy ngày qua.
Mấy ngày trước Tiêu Ngọc Chi không ở trong phủ, từng món trang sức xiêm y làm theo yêu cầu này đều được lần lượt đưa vào trong phủ, động một tí là ba trăm, năm trăm lượng bạc, Trương thị tức giận đến nỗi cả đêm trăn trở không ngủ được. Mà mấy thứ đó lại không trả lại được, nói đến mỏi miệng, cũng chỉ trả lại được một chiếc váy trong số đó. Nói Tiêu Ngọc Chi kia, Quách An Thái lại che chở nàng ta, đúng là khiến Trương thị tức giận vô cùng.
Quách Tố Nghi nói chuyện trước mặt bà, Trương thị nghe xong ngừng một lúc, bàn tay đang gảy bàn tính cũng ngừng lại, nhìn nàng ta: “Con nói ai?”
Quách Tố Nghi quan sát vẻ mặt Trương thị, cẩn thật dè dặt nói: “Là tẩu tẩu... Trong nhà nàng không còn ai, một nữ tử yếu đuối, ngàn dặm xa xôi tới tìm đại ca, trên đường nếm trải rất nhiều khổ sở. Nữ nhi đã thu xếp cho nàng ở lại Thiên sảnh trước, nàng đang đói bụng lắm, ăn ngấu nghiến, mẫu thân, nàng thật sự rất đáng thương.”
Năm đó, ở chỗ bọn họ, Vưu thị cũng được xem như là phương danh lan xa, Đại Ngụy coi trọng nữ tử vô tài mới là đức, mà Vưu thị vừa hiền lành, lại từng đọc một vài thi thư, càng khác với những nữ tử nơi thôn quê. Khi đó Quách Tố Nghi còn nhỏ, liền thích Vưu thị dạy nàng biết chữ, hiện tại nàng có thể đọc hiểu một ít chữ, đều là nhờ công lao của Vưu thị.
“Đáng đời nàng ta!”
Trương thị đặt bàn tính xuống, vẻ mặt tức giận.
Bà trăm cay ngàn đắng nuôi lớn hai đứa con, nhi tử muốn lấy vợ, đã tiêu tốn hơn nửa số tiền tích góp của bà. Vưu thị vào cửa, hiền lành nhu thuận, bà rất vừa lòng. Tưởng rằng vậy là tốt rồi, cuối cùng người làm mẫu thân như bà cũng có thể thoải mái một chút, nào ngờ Vưu thị lại không hề có chừng mực, luôn thích đi quấy rầy lúc nhi tử đang yên tĩnh học bài.
Về sau lại càng không nói nổi. Bà vừa trút giận lên nàng ta, lại yếu ớt trở về nhà mẹ đẻ trong cơn tức giận.
Trương thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước muốn đi thì đi, làm như Quách gia chúng ta ngược đãi nàng ta lắm sao? Con có biết những người đồng hương của chúng ta nói về chúng ta như thế nào không? Sau này còn có cô nương nàng nào nguyện ý gả cho đại ca con nữa?”
Người Trương thị yêu thương nhất chính là nhi tử.
Quách An Thái văn võ song toàn, là miếng mồi ngon ở trong thôn, không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn, dù cho hắn đã từng hưu thê, cũng có rất nhiều hoàng hoa khuê nữ muốn gả cho hắn. Mà Vưu thị ầm ĩ thành như vậy, Quách An Khang liền không người hỏi tới. Hiện giờ hắn cũng đã 30, bà vẫn chưa có tôn tử để bế, còn không phải do Vưu thị kia làm hại sao?
Quách Tố Nghi tiến lên phía trước nói: “Nhưng mà mẫu thân, bây giờ nàng cũng đã đến đây, ngoài chỗ chúng ta, hoàn toàn không còn chỗ nào để đi, dù sao trước đây nàng cũng là thê tử của đại ca, cũng từng gọi người là mẫu thân lâu như vậy...”
Nàng ta dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói một câu. “Tố Nghi cảm thấy, so với tân tẩu tẩu, nàng đã nỗ lực vì Quách gia chúng ra rất nhiều rồi. Người còn nhớ không? Có một lần người lên núi đốn củi gặp trời mưa, còn bị trượt chân, lúc ấy đại ca không ở nhà, trời lại tối rồi, là tẩu tẩu đẩy xe đưa người lên trấn trên gặp đại phu...”
Trương thị đang muốn nói ai thèm nàng ta gọi bà là mẫu thân lại nghe nửa lời sau của Quách Tố Nghi, gương mặt già nua đã đầy nếp nhăn thoáng ngừng lại.
Nếu không phải Vưu thị đủ tốt, sao bà có thể để nhi tử cưới nàng ta chứ? Chuyện kia, quả thực là bà có ấn tượng. Chỉ là bà cảm thấy, bà nghiêm khắc với Vưu thị, là coi nàng ta như người một nhà. Nhưng nàng ta lại không coi bà như mẫu thân, lại có thể vì bị mắng một lúc mà chạy về nhà mẹ đẻ.
Sau đó lại nghĩ đến tân nương tử Tiêu Ngọc Chi hiện tại...
Chân mày Trương thị nhíu lại.
So sánh Vưu thị với nàng ta, thật sự là một trời một vực.
Quách Tố Nghi biết Trương thị đã hơi dao động, liền khẽ gọi: “Mẫu thân...”
Trương thị liếc mắt nhìn nàng ta, nói: “Được, dẫn nàng ta tới đây, để ta nhìn xem.”
Cũng đã nhiều năm không gặp. Lúc Vưu thị nhìn thấy Trương thị, nhìn bà mặc áo bông nhiều lớp màu vàng nhạt, thêu hoa văn màu xanh, trên búi tóc đã đầy những sợi tóc bạc, gương mặt có vẻ già hơn những lão phụ cùng tuổi một chút. Dù Quách An Thái đã là Lại Bộ Thượng Thư, nhưng Trương thị vẫn là Trương thị trước đây, đã mặc hoa phục, vẫn là lão bà tử ở nông thôn không dễ đối phó.
Dù y sam Vưu thị mộc mạc, thấy Trương thị, vẫn cung kính quỳ xuống trước mặt bà. Trương thị còn chưa nói gì, nàng ta đã lẳng lặng dập đầu ba cái.
Rồi sau đó nâng mắt, Vưu thị rưng rưng, nói: “Đa tạ mẫu thân đã bỏ qua cho hiềm khích trước đây.”
Vốn là một bụng tức giận, nhưng thấy vẻ khuất phục lấy lòng như vậy của Vưu thị, lại cảm thấy quả thực nàng ta rất chật vật. Suy cho cùng cũng là nhi tức (con dâu) ngày trước, nếu nói không có chút cảm tình, vậy đó là giả. Trước đây quả thật Vưu thị rất hiếu thuận với bà.
Trương thị lạnh nhạt nói: “Thế nào? Chẳng phải trước đây khóc lóc ầm ĩ muốn rời khỏi Quách gia lắm sao? Sao bây giờ lại quay lại? Không sợ ta lại ngược đãi ngươi sao? Mặt nặng mày nhẹ với ngươi?”
Đương nhiên Vưu thị không còn là nữ hài nhi khờ dại trước kia, ở cùng với Trương thị vài năm, cũng hiểu rõ tính tình của bà.
Cho nên cũng biết được làm sao để vừa lòng bà, để bà nguôi giận.
Nàng ta nói: “Là nhi tức không đúng, chỉ cần mẫu thân có thể tha thứ cho con, người muốn con làm gì cũng được.” Hiện giờ người nàng ta có thể dựa vào cũng chỉ có Quách An Thái mà thôi.
Trước đây nàng ta khóc lóc muốn về nhà mẹ đẻ, cuối cùng Trương thị không chịu nổi, yêu cầu Quách An Táhi hưu (bỏ) nàng. Quách An Thái là đứa con có hiếu, nhưng không đưa hưu thư (đơn ly hôn) cho nàng, mà là bằng lòng rời xa nàng, đã nói rõ sự thiện lương của hắn, và cảm tình của hắn đối với nàng.
Nàng và hắn cùng giường chung gối, ở bên hắn, cùng trải qua những năm tháng gian khổ nhất, hiện tại hắn chức cao vọng trọng, không có lý do gì lại không quan tâm đến nàng.
Trương thị cẩn thận quan sát Vưu thị.
Vưu thị nhỏ hơn Quách An Thái 4 tuổi, hiện giờ cũng đã 26 rồi. Nữ nhân 26 tuổi, đương nhiên không giống với nữ hài nhi trẻ trung mềm mại yếu ớt, trên người Vưu thị có vị đạo của chính mình, đẹp cả người lẫn nết, nhìn dịu dàng hiền lành, làm việc lại chịu khó, nhanh nhẹn. Quan trọng hơn là, lúc đó Quách An Thái cũng rất vừa lòng với tức phụ (con dâu) này.
Mắt Trương thị rủ xuống, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Sau đó hỏi một câu: “Vậy ngươi có biết, An Thái đã tái thú (lấy vợ lần nữa) rồi?”
Quách An Thái chính là phụ tá đắc lực của Tân Đế, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại lấy được đường tỷ của Đương kim Hoàng Hậu nương nương, tiểu thư dòng chính của phủ Hộ Quốc Công. Sao nàng ta có thể không biết chứ?
Vưu thị cắn môi, nhẹ nhàng nói một câu: “Con... Con biết. Mẫu thân yên tâm, chỉ cần người có thể thu nhận con, con đảm bảo sẽ không đi quấy rầy phu...” Ngừng một chút, sau đó chữa lại, “Không đi quấy rầy đại nhân và phu nhân.”
Trương thị lại đứng lên, nhìn Vưu thị nói: “Nói thật, tân tức phụ này quả thật kém hơn ngươi, có điều thân phận của người ta lại không giống vậy, thân phận như vậy, mới có thể xứng đôi với con ta. Về phần ngươi... Dù sao cũng từng là thê tử của An Thái, nếu không quan tâm đến ngươi, đến lúc có người cố tình truyền ra, e là sẽ làm mất thanh danh của An Thái. Thế này đi, ngươi lưu lại, ta bảo An Thái nạp ngươi làm thiếp, ngươi thấy thế nào?”
Mấy ngày Tiêu Ngọc Chi trốn vào cung, Trương thị tức giận vô cùng, đã nghĩ để Quách An Thái nạp thiếp. Nhưng Quách An Thái lại không muốn. Giờ thì tốt rồi, Vưu thị xuất hiện, chẳng phải là một thiếp thất sẵn có sao?
Vưu thị cũng là người thông minh, từ trong câu chữ, có thể nghe ra ý bất mãn của Trương thị với tân nương tử.
Nàng từng là thê tử của Quách An Thái, hiện tại làm thiếp của hắn, khó tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng. Nhưng hiện giờ nàng ta không có con đường khác để lựa chọn. Chỉ cần có thể ở lại Quách gia, thiếp thất thì thiếp thất.
Vì thế Vưu thị cảm kích nói: “Đa tạ mẫu thân, sau này nhi tức (con dâu) nhất định sẽ hiếu thuận với người, cũng không khiến người tức giận.”
Bị tân nương tử không có giáo dưỡng kia chọc giận nhiều ngày như vậy, bỗng nhiên nghe được những lời hiểu chuyện của Vưu thị, Trương thị cảm thấy vui mừng vô cùng, thỏa mãn gật đầu.
...
Mã xa sơn đen đỉnh bằng dừng lại trước cửa Quách phủ. Quách An Thái bước xuống trước, sau đó đỡ Tiêu Ngọc Chi trên xe xuống.
Tiêu Ngọc Chi khoác áo mỏng cổ tròn bằng gấm thêu hình mẫu đơn, đứng bên cạnh Quách An Thái, sai bảo gã sai vặt lên mã xa chuyển đồ xuống, miệng nhắc nhở: “Nhẹ chút nhẹ chút, đừng làm sứt mẻ.” Là thành quả cả ngày của nàng, mua không ít tơ lụa, châu báu trang sức, còn có một tấm bình phong san hô cao bằng một người, được chế tác tinh xảo.
Khi mọi thứ đã được chuyển xuống không hư tổn gì, Tiêu Ngọc Chi mới đi theo Quách An Thái vào phủ, sau đó hỏi hắn: “Thế này mẫu thân sẽ không tức giận chứ?” Lúc ở phủ Hộ Quốc Công, nàng thường hay so bì với Tiêu Ngư, cho nên Tiêu Ngư mua thứ gì, nàng cũng muốn mua theo. Mặc dù không bì kịp Tiêu Ngư, nhưng nhìn ra cả Tấn Thành, nàng cũng là tiểu thư phủ Quốc Công ra tay hào phóng. Không lý nào sau khi thành thân lại trở nên hẹp hòi, keo kiệt đến mua cây trâm ngọc cũng phải cò kè mặc cả.
Đây cũng là lần đầu Quách An Thái ra ngoài mua đồ cùng nàng, nàng tiêu xài như vậy, quả thực là ngoài dự đoán của hắn, nhưng cũng hiểu rõ, cho dù muốn sửa lại, cũng phải dần dần, không thể giải quyết trong chốc lát. Hơn nữa, mấy ngày trước nàng tủi thân, ở trong cung lại hốt hoảng lo sợ, cho nên hôm nay liền cố gắng hết sức đáp ứng mong muốn của nàng.
Quách An Thái muốn nói chuyện, hai tay Tiêu Ngọc Chi liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, cả người đều dựa sát trên người hắn, làm nũng nói: “Vậy ngươi nên giúp ta chứ, nếu không thì ta chắc chắn sẽ ầm ĩ với bà ấy.”
Hôm nay Quách An Thái dỗ nàng vui vẻ, tâm tình tốt, hiển nhiên Tiêu Ngọc Chi cũng không so đo với Trương thị. Mà Quách An Thái cũng hiểu rõ, nếu mẫu thân hắn biết được hôm nay Tiêu Ngọc Chi tiêu xài như vậy, thế nào cũng bị quở mắng một trận không ngừng. Nhưng nhìn nàng vui vẻ như thế, nhìn đến tấm bình phong san hô kia, ánh mắt cũng đã sáng bừng, rốt cục vẫn không nỡ ngăn cản nàng.
Hiện giờ trở về, lại trở thành một vấn đề khó khăn.
Quách An Thái cười cười, dịu dàng nói: “Việc này cứ giao cho ta, chỉ là... Nếu lát nữa mẫu thân nói nàng vài câu, nàng cũng không được trở mặt, nếu không thì lần sau ta sẽ không dẫn nàng ra ngoài nữa.”
Sao lại thế được?
Tiêu Ngọc Chi cũng biết, Quách An Thái không nỡ làm vậy với nàng, chỉ cần lấy chiêu dùng với mẫu thân trong nhà kia dùng với hắn, nhất định dùng được. Lại nói, chỉ cần thái độ của Trương thị tốt một chút, nàng cũng không muốn ầm ĩ với bà ta.
Trương thị ở tiền sảnh, Quách An Thái dẫn Tiêu Ngọc Chi đến gặp Trương thị trước. Nha hoàn trông coi bên ngoài thấy bọn họ, nhao nhao hành lễ, Quách An Thái dẫn Tiêu Ngọc Chi bước vào, nhìn Trương thị đang ngồi trên ghế chủ vị, gọi một tiếng: “Mẫu thân...”
Ban đầu trên mặt hắn còn mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng dáng yểu diệu đang đứng bên cạnh Trương thị, tươi cười biến mất trong phút chốc.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Quách An Thái có chút kinh ngạc, sau đó mời dần bình tĩnh trở lại.
Tiêu Ngọc Chi cũng gọi một tiếng: “Mẫu thân.” Vẫn không chú ý đến người bên cạnh Trương thị.
Có nha hoàn bưng trà đến, Quách An Thái thuận thế nhận lấy, đưa cho Trương thị. Chờ lúc bàn tay kia đưa tới, bên cạnh Trương thị liền có một đôi tay vươn ra, sau đó nàng ta khẽ dịu dàng nói: “Để ta mang đến.” Lấy ly trà qua.
Màu mắt Quách An Thái hơi trầm xuống.
Hắn không biết tại sao Vưu thị lại xuất hiện ở đây, càng không biết mẫu thân hắn đang suy tính điều gì... Dù sao dựa theo tính tình của Trương thị, lúc trước ồn ào như vậy, sao có thể bình tĩnh hòa nhã tiếp nhận Vưu thị?