Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 117: Chương 117: Ái Thiếp Của Bổn Tướng Quân Xúc Phạm Đến Vương Giá (2/5)




- Sao lại khóc?

Giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên nơi lồng ngực người ôm lấy nàng, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người ấy.

Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, ngũ quan khắc sâu như vẽ, chín chắn, thành thục, lạnh lùng, đó là đế vương Diêu quốc, là vị phu quân trong mộng của biết bao thiếu nữ nước Diêu.

- Hoàng…….

Hạ Ức Cẩn dường như quên mất cách mở miệng thế nào, nàng không dám tin, không dám tin Hoàng thượng một khắc trước còn ôm mỹ nhân lúc này lại ôm nàng trước mặt mọi người, là ngài ấy cứu nàng, nên nàng mới không bẽ mặt trước mặt mọi người……

Có lẽ, ngài ấy có ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên với nàng. Có lẽ, ngài ấy cũng thích nàng, dù chỉ là chút thiện cảm ban đầu.

Từ xưa tới nay, có cuộc hội ngộ nào giữa mỹ nhân và quyền quý mà không phải là vừa gặp đã yêu? Năm xưa Tây Thi gặp Phạm Lãi, sau đó là Vương Tường kinh diễm Nguyên Đế, sau đó nữa là Huyền Tông si mê Ngọc Hoàn, từ xưa đến nay nữ tử thành danh không phải đều dựa vào nhan sắc của mình sao?

- Có muốn trẫm phong nàng làm mỹ nhân không?

Trong cơn trời đất quay cuồng, ngài ấy như cười như không mở miệng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, khẽ cắn lấy vành tai đáng yêu của nàng….

Hạ Ức Cẩn sớm đã hồn vía lên mây, đâu còn biết suy nghĩ, nữ tử ở trong ngực ngài ấy dù có thông minh đến mấy cũng trở nên ngốc nghếch, nàng chỉ biết gật đầu rồi lại gật đầu……

- Vậy được.

Hắn ta vẫn như cười như không, nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng:

- Vậy mỹ nhân…….tặng cây trâm trên đầu nàng cho Vương mỹ nhân, trẫm sẽ cho nàng vào hậu cung.

Hạ Ức Cẩn sững sờ, bỗng chốc không hiểu việc phong nàng làm mỹ nhân và cây trâm trên đầu có liên quan gì?

Khi Hoàng thượng mở miệng hỏi nàng lần nữa:

- Nghĩ thông chưa? Tiểu mỹ nhân?

Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra là Vương mỹ nhân vừa ý cây trâm trên đầu nàng.

Nàng vốn định nói cây trâm ấy không phải của nàng.

Thì thấy Hoàng thượng cong môi cười, vòng tay ôm lấy eo nàng hình như hơi buông lỏng, nàng kinh hãi vội vàng gật đầu nói:

- Nguyện ý, nô tỳ nguyện ý.

Nàng vừa nói vừa quỳ xuống trong điện.

Sau đó nàng nghe Hoàng thượng ở trước mặt mọi người phong nàng làm mỹ nhân, lúc mọi người chúc mừng Hoàng thượng có được mỹ nhân, nàng ngây ngất được Hoàng thượng bế đi về phía long ỷ.

Hai vị thừa tướng ngoài mặt chúc mừng Hoàng thượng nhưng rốt cuộc vẫn có chút không nén được, Hoàng thượng từ khi lên ngôi tới nay chưa từng có hành vi phóng đãng như vậy, hiện tại đang ở trước mặt sứ thần nước Tần mà lại….

Trong lòng hai vị tướng đang nghĩ vậy thì nghe Tần vương vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói:

- Diêu chủ phong lưu phóng khoáng, uy vũ bất phàm, khiến cô vương ngưỡng mộ……

- Phong thái của Tần vương, thế gian mấy ai sánh được?

Hoàng thượng ôm mỹ nhân, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tần vương:

- Những vũ nữ này ban cho Tần vương chỉ sợ làm ô uế phong thái của Tần vương, trẫm đương nhiên suy xét cẩn thận từ trên xuống dưới Đại Diêu xem nữ nhi nhà ai có thể xứng với danh hiệu chính phi Tần vương……

Lời hắn ta vừa dứt, nữ tử trong lòng hắn ta chấn động. Hắn ta khẽ cười, bàn tay to càng ôm chặt người trong lòng hơn, đôi con ngươi lạnh lẽo bắn thẳng đến Tần vương và Trọng Hoa trưởng công chúa.

Sắc mặt Trọng Hoa công chúa trắng bệch như dự liệu, còn Tần vương che mặt nên nhìn không rõ sắc mặt, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được cảm xúc không ổn định trong đôi mắt kia……

Những lời này của Hoàng thượng quả là đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Bạc Ngạn nhướng mày, hai vị tướng trong lòng hiểu rõ, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tang Vi Sương ở thiên điện nghe được rất rõ ràng.

Ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt kia, nàng đã nhận định người đó là Tiểu Lâu của nàng, dù nàng không rõ nốt chu sa giữa chân mày của hắn đã dùng gì để che lại hay đã mất rồi? Nhưng đôi mắt ấy rõ ràng giống hệt Tiểu Lâu của nàng y như đúc…..

Tuy là nàng không biết tại sao hắn lại thành đích tử của Võ Uy đế Tây Tần, thành Tần vương Tây Tần như bây giờ?

Nhưng nàng biết, nàng chắc chắn có cách biết được hắn rốt cuộc có phải Tiểu Lâu của nàng hay không……..

Câu vừa rồi của Phó Họa Khánh rõ ràng có ý là: hắn ta sẽ không cưới công chúa, có điều hắn ta rất vui vẻ chọn một tiểu thư danh giá nước Diêu cho Tần vương, một nữ nhân hắn ta cho là đủ để xứng với Tần vương.

Hừ! Nếu Tần vương thật sự là Tiểu Lâu thì thê tử của hắn không cần Phó Họa Khánh làm chủ!

Nàng không thể xé rách da mặt người đó ngay tại chỗ, chỉ mong mưu sĩ bên cạnh Tiểu Lâu đơn thuần vô tội có thể hiểu đạo lý này……hôn nhân của hắn phải mỹ mãn, hạnh phúc, chứ không phải bị lợi dụng, ngấm ngầm mưu toan.

Nàng phải tìm một cơ hội đến gần nhìn hắn…..

Nàng phải xác định liệu hắn có phải hay không……Đúng, nàng phải cho mình một đáp án khẳng định.

Tuy nhiên nàng không thể “gặp mặt” Phó Họa Khánh vào lúc này, nếu không phải Bạc Ngạn “thiết lập thế cục”, nàng vẫn chưa chuẩn bị gặp hắn ta, nhưng bây giờ xem ra nàng phải cảm ơn Bạc Ngạn đã mời nàng dự tiệc; dù nàng không thể gặp Phó Họa Khánh, từ đầu tới cuối nàng đều không nhìn hắn ta, nàng dùng hết tâm tư hận nam nhân ấy nhiều năm như vậy, nếu nhìn, nàng thật sự sẽ không khống chế được chính mình……làm ra chuyện gì đó cực đoan.

Sử sách của người Diêu nói nàng tính tình kính cẩn nhưng u ám, làm việc cực đoan, nàng nghĩ những lời này về nàng cũng đúng……

***

Một khúc “Hỏa phượng” kết thúc Quỳnh Du yến, sứ thần nước Tần được đưa đến dịch quán, còn Tần vương và Trọng Hoa công chúa được mời đến biệt cung ở tạm.

Với sứ thần mà nói, đây là thể diện rất lớn, năm ngoái khi Hoàng đế nước Ngô cưới Diệp Dương công chúa cũng ngủ lại biệt cung. Cho nên các thần tử cho rằng Hoàng thượng mời Tần vương và Trọng Hoa trưởng công chúa vào ở biệt cung là đã cho họ thể diện “rất lớn”……

Một buổi Quỳnh Du yến, Trọng Hoa trưởng công chúa không bị Hoàng thượng nạp vào hậu cung, cũng không bị Hoàng thượng ban cho một thần tử trẻ tuổi nào, ngược lại trong hậu cung Hoàng thượng lại nhiều thêm một mỹ nhân xuất thân vũ nữ.

Về sau câu chuyện ướt át này được truyền ra, truy cứu nguyên nhân lại là Vương mỹ nhân đắc sủng hậu cung nhìn trúng cây trâm trên đầu vũ nữ kia?

Một cây trâm có đặc biệt đến vậy sao? Thế là rất nhiều người trong thành Lạc Dương đều muốn biết cây trâm đó trông thế nào. Không quá mấy ngày, trâm mã não hỏa phượng trở thành kiểu thịnh hành đương thời, cửa tiệm làm ra cây trâm này cũng được khách hàng đạp hỏng bậc cửa, chuyện này để sau hãy nói, tạm thời không nhắc nữa.

Lại nói lúc đó sau khi Hoàng thượng mang hai mỹ nhân lui ra, Tần vương và Trọng Hoa trưởng công chúa cũng dẫn đầu các lễ quan sứ thần nước Tần rời khỏi điện Quỳnh Du…….

Các thần tử đợi sau khi Tần vương rời đi thì nhìn về phía người phụ trách yến tiệc này – Bạc Ngạn, chờ hắn lên tiếng.

Bạc Ngạn nhất thời không rõ nguyên nhân Phó Họa Khánh không an bài Trọng Hoa trưởng công chúa mà lại nói muốn tuyển phi cho Tần vương nên ngồi trầm tư thật lâu.

Trong thiên điện, sau khi nghe cung nhân hô “Cung tiễn Tần vương”, Tang Vi Sương mới khẩn trương mượn cớ đi trước.

Đèn lồng ngoài điện Quỳnh Du rất ngay ngắn, các cung nhân cúi đầu hành lễ với nhóm sứ thần.

Tang Vi Sương đứng ở hành lang bên ngoài điện, một chân nàng nhấc lên nhưng người vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám tiến lên phía trước.

Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ là hoàng tử cao cao tại thượng, mãi đến bây giờ các cung nhân cung kính hành lễ với hắn, nàng mới phát hiện, nàng sợ hãi đến vậy.

Nàng không dám tiến lên xác nhận người đó có phải Lâu Kiêm Gia mất tích đã lâu hay không…….

Cuối cùng nàng cũng không chịu nổi việc bỏ lỡ một lần nữa, nàng không muốn ân hận cả đời!

Tang Vi Sương cúi đầu kiên trì xông ra ngoài.

Nàng chỉ muốn nhìn hắn gần hơn, nhìn màu mắt hắn, xem xem khi hắn kinh ngạc quanh con ngươi có nổi lên màu vàng ánh bạc hay không.

Thế là, nàng lỗ mãng xông vào lòng hắn……

Sau đó nàng nghe được tiếng thét của lễ quan hoặc cung nhân, thậm chí có thị vệ đã rút kiếm bên hông ra.

Nàng va vào trong ngực hắn.

Nàng mặc kệ những đao kiếm lạnh lẽo kia, nàng chỉ muốn khẳng định đáp án của nàng.

Nàng được như ý nguyện nhìn rõ màu mắt hắn, vì kinh ngạc mà quanh con ngươi hắn xuất hiện một vòng sáng màu vàng ánh bạc, rực rỡ chói mắt như vậy.

Nhưng ánh mắt hắn lại xa lạ đến thế…..xa lạ khiến nàng tưởng rằng mình nhận nhầm người……

Hóa ra một màn mất mặt trong Quỳnh Du Lâm trước đó nàng không hề nhìn lầm, người trong trẻo lạnh lùng, quen thuộc mà xa lạ này……..thật sự là Tiểu Lâu thất lạc với nàng đã lâu…..

- Tiểu Lâu…..

Nàng hầu như thất thanh kêu to, nhưng đúng lúc này một bàn tay túm cánh tay nàng lại thật chặt.

Nàng bị người túm lấy nàng kéo ôm vào lòng.

Nội lực người đó quá mạnh mẽ, thảo nào nàng không giãy thoát được, nàng muốn xem xem là ai ăn gan hùm mật gấu dám đụng vào nàng!

Người phía sau dùng giọng lạnh như băng nói:

- Ái thiếp này của bổn tướng quân trước nay thị lực ban đêm không tốt, xúc phạm vương giá, bổn tướng quân thay nàng ấy xin lỗi.

Ái thiếp! Ái thiếp! Ái thiếp!

Tang Vi Sương quả thực giận choáng váng, đang định lên tiếng phủ nhận rồi quay lại giải thích…..

Nhưng, người thanh khiết cao ngạo kia hoàn toàn không nhìn đến họ, chậm rãi nhấc bước rời đi……trong màn đêm đen kịt, mọi người không thấy bóng dáng Tần vương hơi run rẩy, lúc đối đầu với Phó Họa Khánh trên Quỳnh Du yến hắn không khẩn trương, không sợ hãi, luôn thản nhiên phóng khoáng……nhưng bây giờ, hắn lại phải dựa vào khối ngọc nắm chặt trong tay để xoa dịu……

Ái thiếp…..

Thị vệ phía sau hắn tra kiếm lại vào vỏ, không hề nhìn nàng, lặng lẽ rời đi cùng Tần vương.

Tiểu Lâu……

Tang Vi Sương nhìn bóng lưng màu lam khói kia, nàng muốn vùng vẫy, muốn đi theo bóng lưng ấy nhưng lại bị người ôm nàng ôm chặt vào lòng.

- Bạc-Ngạn-ngươi-phát-điên-gì-thế-hả…….

Nàng gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói, nếu Bạc Ngạn có thể thấy thì lúc này mặt nàng nhất định là bừng bừng lửa giận, đồng thời hai má nóng ran.

Các thần tử kia thấy hộ quốc tướng quân chủ trì yến hội ra ngoài đương nhiên cũng giải tán theo, vừa bước ra thì thấy một màn này.

Rất nhiều ánh mắt mập mờ rơi vào người họ, mặt Tang Vi Sương không đỏ mới là lạ!

- Nữ nhân, ngươi tốt nhất đừng nói chuyện, mất mặt lắm ngươi biết không……

- Ngươi, ngươi, ngươi………

Vi Sương quả thực giận điên lên, nhưng chỉ có thể ở trong lòng hắn mà run rẩy không ngừng.

Hắn lại nói người mất mặt là nàng! Rõ ràng người ôm nàng, làm chuyện mất mặt chính là hắn!

Biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, Bạc Ngạn dán vào tai nàng trầm giọng nói:

- Là nữ nhân nào lao vào ngực Tần vương? Đừng có nói vừa rồi ngươi không phải cố ý?

Gương mặt của nữ nhân nào đó đỏ đến không nhìn được!

Phải…..quả thực là nàng “vô sỉ” trước…..

Nhưng, hắn có thể buông nàng ra nói chuyện đàng hoàng hay không, có thể đừng ôm nàng dưới “cái nhìn lom lom” “nghiêm trang” như vậy của mọi người hay không?

- Ái thiếp này của Bạc tướng quân thật lơ mơ, Bạc tướng quân cần trông coi kỹ chút nha…….

- Ha ha ha, nữ nhân là phải dạy dỗ mạnh mẽ trên giường………

Dạy dỗ con mợ ngươi!

Bây giờ thì hay rồi, nàng không chỉ dính chặt với cái danh “ái thiếp của Bạc Ngạn” mà còn là một nữ tử “lơ mơ” “lẳng lơ”, may mắn đang là ban đêm, may mắn nàng trang điểm đậm! Ngày mai sau khi tháo nữ trang, không chắc chắn có người nhận ra nàng!

Sau tối nay, nàng không bao giờ ăn mặc như thế xuất hiện trước mặt những người này, hơn nữa còn là cùng với Bạc Ngạn nữa!

Bạc Ngạn nhìn mấy đại nhân trêu đùa “không sợ chết” kia, họ thấy Bạc Ngạn không giận ngược lại còn cười thì nụ cười trên mặt càng thêm nịnh nọt:

- Bạc tướng quân, nữ nhân như y phục, nếu y phục bị hỏng thì hôm nào bổn quan sẽ tìm vài mỹ nhân tới cho ngài.

Nụ cười trên mặt Bạc Ngạn dần hóa thành lưỡi đao sắc bén, mắt lạnh quét qua, lạnh lùng nói:

- Cố thái bảo vẫn nên lo tốt hậu viện nhà mình đi, đừng để lửa ở Lạc Nam đốt tới trong giấc ngủ…..

Cố thái bảo nghe vậy nhất thời xanh mặt, Bạc Ngạn không thèm nhìn biểu cảm của lão sắc quỷ kia, kéo Tang Vi Sương rời khỏi điện Quỳnh Du.

Chuyện còn lại trong điện Quỳnh Du để Tần Dương và Niếp Thận giải quyết.

Bạc Ngạn xách Tang Vi Sương lên xe ngựa giống như xách một con gà con.

- Bạc Ngạn, ngươi đừng có quá đáng!

- Cuối cùng cũng hết run rồi? Có thể nói chuyện bình thường rồi?

Hắn từ trên cao nhìn xuống Tang Vi Sương nhoài người trên ván xe.

- Ngươi….

Hắn ngồi xổm trước mặt nàng:

- Thật nhìn không ra ngươi cũng có bản lĩnh đấy, thân hình này của ngươi mà muốn quyến rũ Tần vương?

- Ngươi! Cậu ấy…….

Tang Vi sương chợt im miệng, không thể để người khác biết Tần vương chính là Lâu Kiêm Gia, ngay cả Bạc Ngạn cũng không thể……

Nàng biết, bí mật này bất lợi với Tần vương, hơn nữa còn dẫn tới sự chú ý của Bạc Ngạn.

- Hắn thế nào? Hắn rất đẹp, rất thần bí, rất khiến ngươi lưu luyến? Rất khiến ngươi cảm thấy hứng thú?

Bạc Ngạn lại nói bằng giọng điệu quen thuộc của mình, ánh mắt mang theo lửa giận như cười như không.

Tang Vi Sương trực tiếp xem như hắn đang lên cơn, tìm vị trí thoải mái tiếp tục làm ổ, dù sao nếu nàng trả lời hắn, hắn sẽ càng vui vẻ “ngược đãi” nàng…..

Bạc Ngạn cau mày:

- Sao ngươi không nói?

- Ha ha…..

Nàng cười khan hai tiếng, hờ hững nhìn hắn:

- Ta nói ta không cảm thấy hứng thú với cậu ấy, ta chỉ nóng lòng muốn gặp ngài, kết quả là đụng phải cậu ấy! Tướng quân tin không?

- Không tin.

- Vậy không phải xong rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.