Nghe vậy, Thận nhi im lặng không nói gì kinh ngạc nhìn Tang Vi Sương.
Bạc Ngạn giật mình nheo mắt nhìn nàng, như cười như không.
A, hiếm khi trước mặt lại có một người thông minh biết nhìn toàn cục.
Là một thương nhân, còn là một nữ nhân.
Nàng chỉ một câu đã nói toạc ra tình cảnh khốn khó của hắn, hắn không giận ngược lại còn cười?
Tang Vi Sương tưởng câu nói cùng đường ấy của nàng sẽ chọc giận
hắn, ít nhất cũng giống như năm xưa khi nàng nói ra bí mật của hắn, hắn
đã đỏ mặt tới mang tai, nàng không quên hắn là một cậu bé hay xấu hổ.
Hắn khi ấy như ánh mặt trời nhưng cũng thẹn thùng xấu hổ, dễ đỏ tai.
Nhớ đến đây, nàng vô thức nhìn bên tai hắn.
Bạc Ngạn đang lo lắng tai đỏ sẽ tiết lộ tâm tư của mình thì trùng hợp nhìn thấy “động tác nhỏ” của nàng.
Ngực hắn chấn động, có loại cảm xúc nào đó cố gắng che giấu lộ ra nơi đáy mắt.
Là không thể tưởng tượng nổi, hay là hoảng sợ?
Tang Vi Sương sau cơn kinh ngạc thì bắt đầu suy xét ánh mắt kia
của hắn, hắn tại sao lại có loại ánh mắt này? Nàng chưa kịp nghĩ nhiều
thì bị một giọng nói lạnh lùng ngắt ngang:
- Ha ha, bổn tướng quân sớm biết cô nương thông minh, dù vậy cũng đã xem nhẹ ngươi.
Cuối cùng thì người thiếu niên xấu hổ kia đã không còn nữa...nam nhân trầm tĩnh lạnh lùng trước mặt này đâu còn là Bạc Ngạn nàng quen
biết?
- Không, trong lòng tướng quân biết không phải tướng quân xem
nhẹ mà là Vi Sương vốn không muốn can dự vào loại chuyện này, hôm nay
chỉ là hành động bấc đắc dĩ...
- Ha ha, hay cho một hành động bất đắc dĩ, Tang Vi Sương ngươi
nếu có thể nhìn rõ chỗ khốn khó của bổn tướng quân thì can dự hay không
can dự đều không do ngươi quyết định!
Phải, đều không do nàng quyết định, nàng sớm đã là người trong
cuộc, chính vì là người trong cuộc nên nàng mới buộc phải nhìn toàn cục.
Nàng luôn cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn nữa, nhìn vào đôi mắt
kia rất dễ bị quá khứ chi phối, thà rằng không thấy mới không bị tổn
thương.
- Chiến dịch Thiệu Nam, người ngựa dưới trướng tướng quân vào
sinh ra tử, hiện nay quân Tần lui về phòng thủ, tướng quân lại an phận ở Hoài Châu, Thiệu Nam được bảo vệ ổn định, đại quân khải hoàn nhưng
thánh ý không rõ...
Nàng nhẹ nhàng nói một câu đã chỉ ra tất thảy chỗ khó của hắn,
nàng vốn không muốn làm vậy. Chỉ là hắn cần tiền cược, nàng đành phải
cho hắn lý do.
- Ồ...
Không biết là không muốn nàng nói tiếp hay vì chỗ nào đó trong
lòng tác quái, hắn lên tiếng ngắt lời nàng, than dài một tiếng, khóe môi như cười như không:
- Người có thể được Thần nhị gia xem trọng quả nhiên không thể
khinh thường, nữ tử thế gian không thể tin cũng đương nhiên không giả.
Hắn tiến lên một bước, bàn tay to nắm cổ áo nàng, hơi thở tỏa ra trên người hắn lạnh lùng giá buốt:
- Khua môi múa mép, quỷ kế đa đoan...Nữ nhân, ta thật muốn mổ
tim ngươi ra, nhìn xem có phải nhiều hơn Tỷ Can một lỗ hay không?... (Tỷ Can là một trung thần thời nhà Thương, ông bị Trụ vương giết vì nghi ngờ tim ông có bảy lỗ)
Tang Vi Sương kinh ngạc đến chết lặng, không hoàn toàn là sợ, chỉ là nàng chưa từng tiếp xúc với một Bạc Ngạn như vậy.
Gương mặt nhợt nhạt của nàng cười thê lương:
- Tim của Vi Sương...tướng quân biết đấy, cũng giống của tướng
quân, không phải bảy lỗ cũng không phải tám lỗ, tim của tướng quân thế
nào thì của Vi Sương cũng vậy...
Giữa hàng chân mày cau lại của hắn mơ hồ ẩn chứa sát khí, hắn vung tay, nàng ngã mạnh trên mặt đất.
- Thu hồi bộ dạng quyến rũ kia của ngươi đi! Mánh lới mê hoặc Thần nhị gia đừng có dùng với ta!
Nghe vậy vẻ mặt Tang Vi Sương hiện ra vẻ u mê thậm chí như “lạc
trong sương mù”, nàng không hiểu tại sao Bạc Ngạn lại nói nàng như vậy?
Còn dùng loại từ ngữ mà nàng cái hiểu cái không nữa.
Ngày nay gặp lại, hắn...dường như rất ghét nữ nhân?
Phải chăng trong những năm tháng nàng không biết, đã xảy ra
chuyện gì đến nỗi khiến hắn khinh thường thậm chí chán ghét nữ nhân?
Nàng phát hiện bên cạnh hắn không có một nữ nhân nào, nàng nhớ
các quý tộc cỡ tuổi hắn thông thường đều đã nạp thiếp, dù là phụng chỉ
xuất chinh thì bên người cũng có thị thiếp theo hầu. Người trong trẻo
lạnh lùng như Thần nhị gia cũng có thị thiếp nha hoàn hầu hạ trong khi
bên cạnh hắn lại toàn là nam nhân.
- Ngươi đang nghĩ gì? Nghĩ đến tiền cược của ngươi hay nghĩ tính kế ta thế nào?
Khi hắn nói hai chữ “tính kế”, trong mắt mang theo lửa giận bừng bừng, dù hắn đã cố sức kiềm chế nhưng Tang Vi Sương cũng có thể nhìn
ra.
Nhìn hắn lần nữa, nàng cảm thấy mệt mỏi sâu sắc, nàng có thể cảm nhận được cuộc sống của hắn mệt mỏi thế nào, cũng khiến cho những người xung quanh hắn đều mệt mỏi theo.
Từ khi sống lại đến nay, người đầu tiên nàng quỳ, là hắn, nàng
biết hắn không phải loại người dựa vào thân phận cao quý, quyền lực nắm
trong tay mà lạm dụng quyền uy, chính vì như thế nàng mới quỳ thẳng thắn vô tư đến vậy.
Nàng lần đầu tiên im lặng hứng lửa giận của một người, im lặng mặc cho hắn đẩy nàng ngã xuống đất!
Nhưng khi nhìn sự khinh miệt hắn cố ý lộ ra, nàng giờ đây chỉ
thấy mệt mỏi thay hắn, sống như vậy còn không bằng đi chém giết cho
thống khoái!
Nàng nghĩ hắn có lẽ cũng có chung suy nghĩ với nàng...
Lắc đầu, nàng không muốn dông dài nữa, bèn chịu đựng cơn đau từ mặt đất bò dậy:
- Tướng quân nếu có thể định ra hiệp ước quân tử với Vi Sương,
ba ngày sau Vi Sương sẽ vì tướng quân mà hiến ra một kế, một kế thu phục Thiệu Tây.
- Hừ! Nực cười, một nữ tử lại dám nói bừa đại kế quân sự quốc
gia, ngươi cho rằng thiên hạ hết người rồi hay sao? Hay cho rằng trêu
chủ tử rất vui?
Thận nhi im lặng nãy giờ lạnh lùng mở miệng, trong đôi mắt trấn
tĩnh của hắn có chút hoảng sợ lóe qua, hắn đang sợ, sợ sư huynh dưới cơn nóng giận sẽ giết chết nữ nhân không biết sống chết này!
Có lời của Thận nhi điều hòa, ngược lại Bạc Ngạn có thể bình
tĩnh phân tích sự việc, tỉnh táo lại, đôi con ngươi của hắn trở nên uy
nghiêm, hắn đưa tay:
- Bổn tướng quân cho ngươi một cơ hội làm quân sư!
Hắn nghiêng người, đôi môi mỏng mềm mại lạnh như băng cử động:
- Ngày mai Tần Dương mang theo một ngàn người hộ tống học sinh
được chọn của Văn Uyên các hồi kinh, Bùi gia công tử thế nào thì Tang
Cẩm Văn thế nấy.
Vi Sương nghe vậy, nói:
- Vi Sương đa tạ tướng quân.
- Bây giờ ngươi đã là quân sư dưới trướng bổn tướng quân, nên xưng hô là gì thì ngươi tự hiểu.
Một câu trả lại, Vi Sương nói không nên lời.
Hắn không nhìn nàng, nói tiếp:
- Thận nhi, chọn ba mươi người theo cô ấy, tùy cô ấy sai khiến.
- Chủ tử, việc này...
Thận nhi tuy không dám tin nhưng lại cảm thấy đây là chuyện hợp
tình hợp lý. Một nữ nhân có thể dùng một câu nói trắng ra chỗ khó của
Bạc Ngạn thì không phải là người bình thường, cô ấy có nhan sắc, cũng có mưu lược.
Cô ấy nói ba ngày sau hiến kế đoạt lại Thiệu Tây, nhưng liệu cô
ấy có biết quân chủ lực Tần hiện nay bám chặt Thiệu Tây, năm vạn đại
quân dây dưa ở Thiệu Tây nhiều ngày như vậy vẫn vô phương hạ thủ, một nữ nhân? Cô ấy có thể hiến ra kế sách động trời gì chứ?
Thật lâu, Tang Vi Sương mới từ trong một loạt mệnh lệnh phục hồi tinh thần lại.
- Tiểu nhân...đa tạ tướng quân.
Nàng nhất thời không biết tìm từ gì để tự xưng hô:
- Tôi...hiện tại tướng quân có thể cho tiểu nhân biết manh mối về Lâu Kiêm Gia không?
- Ngươi đi theo ta...
Hắn nhìn nàng rồi xoay người đi tới một căn lều cỏ có ánh đèn gần đó.
- Tướng quân, tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân không tiện ở lại nữa...
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt ửng đỏ:
- Tiểu nhân bây giờ có thể sai khiến ba mươi người kia không?
Dáng vẻ nàng đỏ mặt tựa như trên khối ngọc trơn bóng trắng ngần có một đóa đào hồng, rất quyến rũ rất đáng yêu.
Hắn không biết nữ nhân cũng có lúc nhu mì đáng yêu như vậy, một
nữ nhân trong trẻo lạnh lùng khi đỏ mặt lại càng rung động lòng người,
khiến người ta thương tiếc.
Hóa ra cô ta cũng có lúc hồn nhiên ngây thơ, đáng tiếc chẳng qua là gặp dịp thì chơi. Cô ta rõ ràng có tướng mạo giống Hoa Dương, một
con cờ không rõ là ai xếp đặt ở thành Hoài Châu?...Hắn cười lạnh:
- Dĩ nhiên.
Nói xong, hắn không hề lưu luyến rời đi.