Thê Tử Của Tà Vương

Chương 13: Chương 13: Cao tăng




Oanh___

Giữa trưa trời còn có nắng lớn bỗng nhiên có tiếng sấm phá không vang lên làm tất cả mọi người đều kinh hách, nhưng nó cũng mặc danh kì diệu cứu Cơ Cửu Nhi một lần.

Cơ Cửu Nhi cảm thấy cả người nháy mắt nhẹ nhõm, nàng chớp lấy cơ hội này chạy nhanh sang một bên, rồi sau đó cười lạnh nhìn ba người đang lăn lộn trên mặt đất.

Ba người Cơ Duy hiện tại chính là gào khóc nắm chặt lấy cánh tay của mình, lăn qua lăn lại trên mặt đất, Cơ Cửu Nhi cảm nhận được một cỗ mùi khét lượn lờ trong không khí.

Nàng vừa hé mắt nhìn được, Cơ Duy nắm chặt lấy tay trái, trên bàn tay trái của hắn giống như bị thiêu trụi, đen xì, hai người kia so với Cơ Duy thì càng thê thảm hơn. Cửu Nhi có chút đăm chiêu nhìn lên bầu trời, bàn tay trái của Cơ Duy giống như từng đụng chạm chính mình một chút.

Trên bầu trời hiện tại trở về vạn dặm không mây, vừa nhìn khóe miệng Cơ Cửu Nhi vừa hiện lên một nụ cười mỉm, ánh mắt lợi hại nhìn một cái về ba người kia rồi chạy đi.

Nàng muốn tìm nơi phát ra tiếng chuông, Cơ Cửu Nhi dọc theo đường đi nhìn thấy có người qua lại, tâm buộc chặt rốt cục lơi lỏng một chút, nàng đi được mấy bước dường như nghĩ đến cái gì đột nhiên dừng lại, nhìn lên thiên không một lần nữa, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc__Chẳng lẽ ông trời đang giúp nàng? Có khả năng này sao?

Thời điểm Cơ Cửu Nhi đi qua một gian thiện phòng, bỗng nhiên bị một vị tiểu hòa thượng ngăn trở đường đi, hắn không nhanh không chậm nói ra mục đích, “Tiểu thí chủ xin đừng trách, Không Tuệ đại sư muốn gặp thí chủ một lát.”

Cơ Cửu Nhi nhíu mi, Không Tuệ đại sư? Nàng không biết nha! Bất quá nàng rất nhanh gật gật đầu, ý bảo tiểu hòa thượng dẫn đường.

Tiểu hòa thượng dẫn Cơ Cửu Nhi đến một gian thiện phòng cách đó không xa, ý bảo Cơ Cửu Nhi tự mình đi vào rồi xoay người rời đi. Cơ Cửu Nhi một lần nữa nhíu chặt mi tâm mình, nàng đánh giá gian phòng trước mặt một lúc rồi tự nhiên đây cửa đi vào.

Bên trong yên ắng như thể không có người, đập vào Cơ Cửu Nhi đầu tiên chính là một cỗ mùi hương vô cùng quái dị, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một pho tượng phật, trên vách tượng còn khắc một chữ ‘Thiện’ thật to.

“Tiểu thí chủ, lão nạp có lễ.” Cơ Cửu Nhi còn đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên có âm thanh đột ngột vang lên này làm cho hoảng hốt, nàng quay đầu nhìn lại, thì ra trên án kỉ không xa đang ngồi xếp bằng một vị hòa thượng râu dài, trong tay hắn cầm một xâu tràng hạt, mùi gỗ có chút quen thuộc, hắn đang nhìn Cơ Cửu Nhi mỉm cười từ ái.

Lúc Cơ Cửu Nhi đánh giá đối phương, đối phương cũng đồng thời đang đánh giá nàng, Cửu Nhi cảm nhận được cái nhìn chăm chú của đối phương dành cho mình, tuy không có ác ý nhưng đôi mắt tựa như nhìn thấu hồng trần kia làm cho Cơ Cửu Nhi cực kì không thích.

“Tiểu thí chủ xin mời ngồi đi.” Lão hòa thượng chỉ vào mặt ghế, lại bắt gặp Cơ Cửu Nhi đã không khách khí ngồi vào từ bao giờ, trong mắt hắn thế mà lại hiện lên một đạo ý cười, “Bần tăng biết thí chủ có thể nói, hiện tại cũng không cần che giấu cái gì.”

Cơ Cửu Nhi không để ý hắn, bàn tay đặt ở trên bàn xoa xoa, sau khi đánh giá toàn bộ ăn phòng nàng mới quay đầu, đáy mắt tùy ý lóe lên hàn quang, “Ngươi gặp ta, chuyện gì?” Cơ Cửu Nhi không chút khách khí hỏi.

“Chỉ có việc mới được gặp thì chủ chăng?” Lão hòa thượng nhìn Cơ Cửu Nhi cười cười, càng nhìn nàng cười càng thêm sáng lạn, “Tiểu thí chủ tựa hồ đang gặp chuyện phiền toái.”

Cơ Cửu Nhi nghe lời hắn thì xoay người lại, vừa vặn nhìn ống tay áo nhăn nhúm của mình thì tối sầm lại ánh mắt, “Không có việc gì.” Nói như vậy nhưng nàng lại nhanh chóng hạ cánh tay mình xuống dưới bàn, “Không cẩn thận bị mấy con chó điên tập kích.”

Cơ Cửu Nhi không nhìn thấy khóe miệng lão hòa thượng nghe nàng nói xong liền không khách khí run rẩy cơ bắp, đến khi khôi phục bình thường mới nói với nàng, “Lúc dâng hương tiểu thí chủ tại sao không quỳ bái?”

Cơ Cửu Nhi bĩu môi, nói vòng vo một hồi cuối cùng không phải vẫn đi vào vấn đề chính?

“Chẳng vì sao cả.” Cơ Cửu Nhi nhún nhún vai.

“Tiểu thí chủ không sợ như thế sẽ chọc giận Phật tổ?” Chọc giận Phật tổ, đây là tội lỗi lớn như thế nào?

“Không quỳ liền chọc giận à?” Cơ Cửu Nhi nhìn lão hòa thượng trước mắt, lại đánh giá không gian bốn phía xung quanh có chút không thèm để ý nói, “Phật tổ còn không có trách tội, ngươi ở đây ngụy biện cái gì?” Nàng căn bản là không có chút ý thức tôn trọng trưởng bối nào.

Khóe miệng lão hòa thượng lần thứ hai run rẩy, hắn âm thầm ho khan vài tiếng, “Bần tăng muốn hỏi tiểu thí chủ mấy vấn đề.” Lão hòa thượng dừng dừng rồi trực tiếp lên tiếng hỏi, “Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Trong quan điểm của thí chủ, nếu một ngày có vô số sinh mệnh chôn vùi trước mặt tiểu thí chủ, tiểu thí chủ có thể có thương hại hay không?” Lão hòa thượng hỏi một tiểu cô nương vấn đề như vật quả thực có chút làm khó, nhưng lão tựa như nhận định Cơ Cửu Nhi nhất định sẽ cho hắn đáp án.

Thiện? Ác?

Cơ Cửu Nhi nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.” Nàng không suy nghĩ chút nào trực tiếp trả lời, trên người đột nhiên tỏa ra một cỗ sát khí không tương đồng với độ tuổi.

Lão hòa thượng không tin được trừng lớn tròng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, giống như bị nàng làm cho tức điên, bất quá cảm xúc của hắn rất nhanh được bình ổn lại, “Tiểu thí chủ có nghĩ việc gia nhập phật môn của bần tăng hay không?”

Lão hòa thượng cười nhìn Cơ Cửu Nhi, nhưng đáy mắt không che giấu được nham hiểm. Một bộ dáng sói đội lốt cừu dụ dỗ nhi đồng chưa đến tuổi vị thành niên, “Nếu nhập vào phật môn của ta, có thể thoát li khỏi hồng trần, không bị thế tục quấy nhiễu, có thể sẽ đắc đạo thành tiên, nhảy ra khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn…”

Lão hòa thượng thao thao bất tuyệt, nói đến rất nhiều lí do mê người dụ dỗ khuyên bảo Cơ Cửu Nhi tiến nhập Phật môn.

“Lão hòa thượng, ngươi thật giống như đám ruồi bọ, ầm ỹ muốn chết.” Cơ Cửu Nhi cười như không cười nhìn lão, “Muốn dụ dỗ ta đến, đối với ngươi được lợi ích gì.” Cơ Cửu Nhi không chút để ý đến cái gì tiểu thư khuê các, nàng gác hai chân lên mặt bàn, “Ngươi có vẻ có mục đích khác, người xuất gia không phải đều vô dục vô cừu sao?” Nàng miệt thị nhìn lão.

“Ngạch..” Lão hòa thượng bị Cơ Cửu Nhi nói thì rất xấu hổ, nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh muốn nói chuyện tiếp.

“Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ta đi đây.” Cơ Cửu Nhi đứng dậy, nàng khoanh hai tay trước ngực đi ra cửa, quay lưng về phía lão hòa thượng, thời điểm nàng sắp bước chân ra khỏi cửa thì đột nhiên xoay người lại, giơ giơ lên một cái bọc giấy dầu màu trắng, “À, con gà này tính ra không tệ lắm, thực rất thơm đấy, vừa vặn đúng lúc bản tiểu thư đang thèm. Cám ơn ‘lễ vật’ của đại sư.” Cơ Cửu Nhi gian trá cười cười, mang theo bọc giấy rời đi.

Lão hòa thượng sửng sốt, từ trên án kỉ đứng bật dậy, cùng hình tượng lúc trước hoàn toàn trái ngược nhau, “Xú nha đầu, cầm lại đây, trả lại ta...” Lão hòa thượng cũng không đuổi theo nàng, chính là đi lòng vòng quanh thiện phòng, vẻ mặt vô cùng rối rắm, “Đó là ta thật vất vả mới nướng được, để đi tế miếu đấy! Xú nha đầu nhà ngươi phá hư, khi dễ cả lão hòa thượng như ta…” Lão hòa thượng đi đến ghế ngồi xuống không ngừng lải nhải.

Cơ Cửu Nhi đã đi ra tới cửa, cả mặt đều là hắc tuyến, nhìn nắm giấy dầu trong tay mình nghĩ nghĩ, Không Tuệ đại sư? Đây là hình tượng đại sư à?

Nàng bĩu môi, hai chân vừa bước ra khỏi cửa thì có một bóng dáng xẹt qua, giấy dầu trong tay biến mất.

“Ân! Ân, quả thực rất thơm không gạt lão hòa thượng ta!” Lão hòa thượng đem một chân gà nướng ở trong bọc giấy dầu lấy ra, cầm lên không khách khí cắn xuống một ngụm, giống như thực vội vàng sợ Cơ Cửu Nhi cướp mất.

Cơ Cửu Nhi hai tay hoàn ngực, buồn cười nhìn lão hòa thượng đang ăn uống ngon lành phía trước, “Xuất gia giả, đại sư quên cái gì là tứ đại giai không à? Ngài đây là phạm giới đó.” Cơ Cửu Nhi đem hai chữ ‘đại sư’ cắn thật vang.

“Rượu thịt để duy trì sự sống, trong lòng có Phật tổ là được rồi!” Dứt lời lại không biết từ nơi nào lấy ra một bình rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.