Thê Tử Của Tà Vương

Chương 3: Chương 3: Chương 2 : Phản đồ






“Tiểu thư, toàn bộ đều ở trong này!” Lưu Vân cầm một phần danh sách đưa cho chủ tử nhà mình.

Bạch Dã nhận danh sách kia, nhìn qua một lượt, hơi hơi nhíu mi, “Chỉ có mấy người này?” Giọng nói nàng có chút không tốt, cầm lấy cây bút khoanh khoanh vào tên của bốn người trong đó.

“Hẳn là còn nữa, nhưng người này chỉ biết đến như vậy, có lẽ chúng ta có thể làm cho Hoàng Oanh xuống tay trên người này.” Lưu Vân nhìn cái tên đầu tiên trong danh sách nói.

Bạch Dã ngẩng đầu, nhìn năm người đứng trước mặt, “Buổi tối ngày mai, ta không hy vọng nhìn thấy những người này còn sống.”

Một tiếng ‘ba’ thật lớn vang lên, vỗ mạnh danh sách lên mặt bàn, con ngươi lạnh thấu xương nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những người này đều tham dự vào chuyện kia, nếu không phải bọn họ, Dì Liên cũng không trở thành người thực vật. Bạch Dã nắm chặt bàn tay, khóe miệng câu ra nụ cười thị huyết, muốn đối nghịch Sát môn của nàng, vậy phải tự có giác ngộ sẽ phải sống không bằng chết.

Lưu Vân thuận tay nhận lấy danh sách, năm người liếc nhìn nhau rồi xoay người rời đi. Một đêm nay nhất định không bình tĩnh.

Mệnh lệnh liên tiếp được tuyên bố mà ra, không ai biết hòn đảo bí ẩn này chính là bản doanh của Sát môn lừng lẫy giang hồ.

Một đêm này, toàn bộ thế giới dậy sóng, người trong danh sách kia trải rộng ở các nơi trên thế giới, nhưng mà cho dù họ có trốn lên Hỏa tinh (sao Hỏa), nếu bị Sát môn nhớ thương cũng sẽ không tránh khỏi một kiếp này.

Danh sách trong tay Bạch Dã chỉ có bốn người, trong đó đã có ba cái tên bị gạch chéo, ý nghĩ là những người này đã biến mất trên trần gian này rồi. Còn lại duy nhất một cái tên__Hoàng Oanh.

Đột nhiên Hắc y nhân bao vây toàn bộ một câu lạc bộ đêm, Dạch Dã cùng năm người thân tín đi vào bên trong, người bên trong đã loạn thành một đống. Nàng lại làm như không thấy gì đi thẳng lên lầu hai.

Lưu Phong đá văng cánh cửa ra, vui cười trong phòng nháy mắt bị đình chỉ, một đôi nam nữ đang dây dưa cùng nhau quay đầu nhìn lại, nữ tử cau mày, nhận ra người đến thì nhanh chóng thả lỏng người.

Nàng không chút hoang mang đứng dậy, không để ý bản thân mình đang trần như nhộng, chậm rãi đi đến trên giường cầm quần áo tiêu sái mặc vào.

“Sát chủ đến thật đúng là nhanh.” Nữ tử vuốt vuốt mái tóc dài của mình, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, tựa hồ không chút sợ hãi đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Nam tử cũng rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, cung kính đứng bên cạnh nữ tử, nhìn diện mạo của Bạch Dạ thì có chút kinh ngạc, nhưng cảm nhận được bên hông truyền đến đau đớn thì lập tức thu hồi thần trí.

Bạch Dã nhíu mày, “Ngươi biết ta sẽ đến?” Đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nữ tử gọi là Hoàng Oanh này nàng không biết, nhưng lại có cảm giác có chút quen thuộc.

Hoàng Oanh cười châm chọc, “Liên Thành trở thành người thực vật, ngươi có thể dễ dàng buông tha ta?” đáy mắt Hoàng Oanh hiện lên hận ý dày đặc.

Mấy người Lưu Vân nghe khẩu khí của Hoàng Oanh thì cảnh giác trong lòng, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của họ.

“Người đứng sau ngươi là ai?” Bạch Dã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn đáy mắt Hoàng Oanh tràn đầy mưu kế gian trá nhưng nàng đều không muốn ra tay.

“ Ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nói ra ? “ Hoàng Oanh vuốt cằm, giống như đang lo lắng cái gì.

“ Nguyên lai là loại phản đồ nhà ngươi. “ Đột nhiên Trúc Vũ từ phía sau đi ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Oanh, nàng hiện tại nhớ ra tại sao nhìn nữ nhân trước mắt lạ quen mắt như vậy, “ Thì ra là ngươi, Dạ Oanh ! “

Hai chữ Dạ Oanh vừa nói ra, mọi người nhất loạt nhíu mày, Dạ Oanh lúc trước là tiền Sát chủ tuyển chọn ra, nhưng vì nàng phạm trọng tội mà bị trục xuất khỏi Sát môn. Bạch Dã nhớ ra một tia tình ý, đã tha cho nàng một mạng nhưng không nghĩ đến đối phương lại lấy oán trả ơn.

Bạch Dã nhớ ra hai chữ Dạ Oanh, ánh mắt thâm trầm, “ Xem ra lúc trước thật không nên hạ thủ lưu tình ! “

Ánh mắt sắc bén đảo qua Hoàng Oanh, thân mình Hoàng Oanh run run, tay gắt gao nắm chặt cánh tay nam tử bên cạnh mới miễn cưỡng không bị khí thế của đối phương dọa đổ.

“ Mang người về ! “ Bạch Dã xoay người rời đi, Lưu Vân muốn tự mình động thủ nhưng lại bị Hoàng Oanh đánh gãy.

“ Ta tự có thể đi ! “ Hoàng Oanh xoay người, cười cười với nam nhân bên cạnh, rồi sau đó không do dự đem chủy thủ đã chuẩn bị tốt đâm vào ngực hắn, “ Thực xin lỗi, ta sẽ đi tìm ngươi. “

Ánh mắt nam nhân run lên, nhưng cũng không khiếp sợ, đáy mắt hắn tràn ngập ôn nhu, miệng hé ra lại hợp lại nói với Hoàng Oanh, “ Ta chờ ngươi “

Hoàng Oanh nhìn nam tử, đáy lòng cuồn cuộn từng đợt sóng, so với việc rơi vào trong tay Bạch Dã không bằng nàng đưa hắn đi trước một đoạn đường__Yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi ! Hoàng Oanh xoay người đi theo Lưu Vân rời đi.

Trước khi đi, Lưu Phong nhíu mi nhìn thi thể nằm trên đất, có chút đăm chiêu.

Dạ Oanh bị mang về đại bản danh, giam giữ bên trong địa lao, nơi này không phải dùng cho người trọng yếu gì mà chính là dành riêng cho những phản đồ của Sát môn, những hình phạt bên trong đều làm người ta nghe ra đã sợ mất mật.

Toàn thân Dạ Oanh đều bị dây xích khóa lại, hai tay hai chân bị khóa trực tiếp trên vách tường, trên người đều có rất nhiều vết thương dữ tợn, hô hấp nàng đã có chút dồn dập, cánh tay đau đến mức run rẩy.

“ Không hổ từng là người của Sát môn. “ Bạch Dã một thân bạch y không đổi, cùng với nơi huyết tinh như vậy hoàn toàn không tương xứng, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút tươi cười, “ Ngươi là trách lão nhân lúc trước không đem vị trí môn chủ giao cho ngươi ? “ Một câu này của nàng đánh trúng tâm tư của Dạ Oanh.

Dạ Oanh ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Bạch Dã, “ Nếu không có ngươi, ta chính là tân môn chủ của Sát môn, Dạ Oanh ta tự nhận so sánh với ngươi ta đều không kém cạnh cái gì, từ nhỏ ta đã tiếp nhận huấn luyện của Môn chủ, dựa vào cái gì ngươi vừa xuất hiện liền đem tất cả giao cho ngươi ? Ngươi cho mình là ai ? “ Dạ Oanh rất căm tức tiền Sát chủ.

Bạch Dã lui về sau, hait ay khoanh trước ngực, nhìn Dạ Oanh từ trên xuống dưới một lần, người này bộ dáng đều phát ra quyến rũ, khuôn mặt mỹ mạo yêu kiều, nếu không có chính mình quả thật nàng ta có thể làm tân Sát chủ, chỉ tiếc…

“ Muốn trách thì phải trách số mệnh ngươi không tốt ! “ Bạch Dã cười nhạo nói.

Số mệnh ? Dạ Oánh đột nhiên cười lớn, “ Làm cho Dạ Oanh ta nhận mệnh, nằm mơ ! “ Bởi vì nàng động khí lực lớn, miệng vết thương trên người vỡ ra vô cùng đau đớn, Dạ Oanh thu liễm hành động của mình, nhìn Bạch Dã chằm chằm, “ Ta sẽ mở to mắt ra nhìn, số mệnh ngươi có bao nhiêu tốt đẹp ! “ Khẩu khí châm chọc không cần nói cũng biết.

Ra khỏi địa lao, thần sắc Bạch Dã chưa từng thay đổi, “ Tử Sam, đi thăm dò những người tiếp xúc qua Dạ Oanh mấy năm nay. “

Tử Sam lĩnh mệnh xoay người rời đi, Bạch Dã ngẩng đầu nhìn một bầu trời đầy sao, buồn bực trong lòng nhất thời đều được trút đi hết, chính vì vậy mà nàng không chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay hiện lên một vệt hồng quang vô cùng quỷ dị.

“ Ngươi xác định Hoàng Oah bị mang về đại bản doanh ? “ Thanh âm trầm thấp vang lên, ở trong căn phòng trống rỗng vô cùng vang dội.

“ Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Sát chủ cùng mấy tên đại tướng đem Hoàng Oanh bắt về. “ Nam tử cúi đầu, cẩn thận hồi báo, “ Hơn nữa lần này, Sát chủ tự tay động thủ. “

Trung niên nam tử ngồi trên ghế dựa đưa lưng về phía bàn, tùy theo cười lên “ Có ý tứ ! “

Tinh quang đáy mắt chợt lóe, “ Chuẩn bị hành động ! “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.