Thế nhân phỉ nhổ gọi nàng hai tiếng “Ách nữ”, phế tử không biết quy củ.
Một lần trùng hợp nhận thức thân nhân, cứ như vậy một đường trải rộng bước tới.
Ngươi không ngừng đào hầm hãm hại ta, ta liền làm cho ngươi gà trộm không được còn mất thêm nắm gạo.
Ai có thể ngờ…
Phía sau đôi mắt hoa đào bình tĩnh vô ba kia lại ẩn dấu lệ quang, một ánh mắt cũng đủ làm người ta mao cốt tủng thiên đây.
Nàng nhìn bề ngoài nhu nhược, lại làm việc cực đoan tàn nhẫn, nàng tâm ngoan thủ lạt vì mục đích chính mình mà không từ thủ đoạn.
Đợi đến khi nàng không còn muốn che giấu bản thân nữa thì có hối cũng không kịp…
Nhưng là đến khi nam nhân tà mị cuồng vọng kia xuất hiện, nàng như thế nào…thay đổi.
Hắn tà mị cùng bừa bãi, gặp được nàng đồng dạng tàn nhẫn cùng kiêu ngạo,
rốt cục là hắn thắng nàng, hay là nàng trộm được tâm của hắn?
* Đoạn nhắn một :
Nữ tử bị ghim người trên giá gỗ, chật vật đến cực điểm, vết thương trên cổ tay chảy xuống dòng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt, gân mạch nàng đã gần
như toàn bộ bị phế! Con ngươi đỏ tươi lãnh huyết đảo qua từng người từng người một trước mặt nàng, đem từng khuôn mặt quen thuộc đáng ghê tởm
khắc sâu vào trong tâm, không một chút phẫn nộ, không một tiếng kêu
khóc…
Ta muốn các ngươi, sống không bằng chết, chịu hết mọi thống khổ gấp vạn lần thống khổ hôm nay ta trải qua!
Con ngươi âm trầm đó làm người ta nhìn đến phát sợ, cả người nàng lạnh lẽo như Tu La vừa thoát ra khỏi địa ngục tăm tối.
Cơn đau từ xương cốt cùng máu thịt càng kích thích toàn thân, đầu óc nàng
càng thanh tỉnh, hồng quang theo ánh mắt tràn ra bốn phía.
* Đoạn nhắn hai :
“Ngươi là nữ nhân mà bản vương coi trọng, cho dù có chết cũng đừng mong chạy
thoát.” Bạc môi của nam nhân nhất câu, tà tứ mà càn rỡ tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Ngươi là nam nhân bổn tiểu thư coi trọng, nhất định sẽ sử dụng ngươi cả đời.” Đôi môi đỏ mọng của nàng bá đạo đáp lại hắn.
“Bổn vương vui vẻ chịu đựng a!” Cúi đầu hắn cuồng bạo mà ôn nhu cắn lên đôi môi nàng.
* Đọan ngắn ba:
Hắn tự tay đem nàng đẩy vào địa ngục, lại đột nhiên phát hiện tâm tư chính mình không biết lúc nào cũng đặt trên người nàng rồi.
“Ta thực hối hận!” Ánh mắt bi thương của hắn dừng ở một bóng hình xinh đẹp , “Ta thực sự yêu ngươi! Ta nguyện cùng ngươi cả đời chung sống, dù ngươi muốn là chính giang sơn này!”
Nàng ngồi bất động châm chọc nhìn
hắn, nâng tay kiềm chế bàn tay hắn, lãnh khốc đáp lời : “Nếu bản vương
phi muốn giang sơn này, phu quân bản vương phi sẽ thay ta đoạt đến!”
Dưới sâu đôi mắt nàng là tận cùng giận, vô cùng hận : “Thù này của bản
vương phi cùng điện hạ, bản vương phi sẽ từng chút từng chút tính.”
* Đoạn ngắn bốn :
Một cái oa nhi bốn tuổi tay cầm một cái túi lớn, đôi mắt hoa đào tựa tiếu
phi tiếu nhìn một đám hắc y nhân trước mặt. Một ngón tay mũm mĩm đột
nhiên chỉ về phía trước, nhu nhu nói : “Hôm nay liền để cho các ngươi
thưởng thức một chút mùi vị thịt người nha, toàn bộ giết sạch cho ta,
một người cũng không để lại!”
Dứt lời, hơn mười con sói lớn từ
phía sau oa nhi lao ra, một bộ mặt hung thần ác sát lướt về phía Hắc y
nhân mà oa nhi vừa chỉ đến, nhất thời huyết tinh bay đầy trời.
Oa nhi hồn nhiên đặt mông ngồi dưới đất, thân thủ ở trong túi lấy ra một
cái bánh bao nóng hổi, tròng mắt không chớp nhìn về phía trước, hai tay
nâng cái bánh bao lớn chậm rãi ăn.
Oa, bánh bao quả thực là mĩ vị!