Buổi tối Cơ Vũ trở về, trên mặt mang theo tươi cười, thần thần bí bí nhìn Cơ Cửu Nhi.
“Phụ thân, người làm tặc à? Làm sao cười gian như vậy?” Cơ Cửu Nhi hỏi không chút khách khí.
Cơ Vũ vừa nghe, tươi cười trên mặt cứng ngắc, hắn nhìn Cơ Cửu Nhi đầy ai oán: “Thật sự là không ngoan.” Sau đó hắn lấy từ sau lưng ra một thanh chủy thủ đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Hôm nay phụ thân gặp một vị bằng hữu, trên đường đi qua một xưởng rèn binh khí, nhìn thấy thanh chủy thủ này, đưa cho ngươi dùng để phòng thân.”
Cơ Cửu Nhi kinh hỉ tiếp nhận, rút chủy thủ ra ngoài, đao phong sắc bén, nàng cầm lấy huơ huơ vài cái trong không khí, vừa vặn phù hợp: “Phụ thân đối với nữ nhi thật tốt.”
Cơ Cửu Nhi buông chủy thủ ra, cầm lấy cánh tay Cơ Vũ, nàng rất cảm kích, mọi người đối với các tiểu thư trong ra tộc đều có những yêu cầu rất nghiêm khắc, giáo dục tam tòng nữ đức, không có phụ mẫu nào có thể cho nữ nhi mình tùy tâm sở dục, Cơ Vũ hiển nhiên không giống mấy lão hủ kia, Cơ Cửu Nhi thực vui vẻ.
“Về sau ra ngoài nhớ mang theo bên mình, để ngừa vạn nhất.” Cơ Vũ chưa bao giờ muốn nữ nhi mình chịu trói buộc của lễ giáo, hắn chỉ hi vọng nữ nhi mình có thể bình an bui vẻ.
Cơ Cửu Nhi nháy mắt mấy cái nói: “Phụ thân đồng ý cho nữ nhi đi ra ngoài sáng mai?”
“Ban ngày vừa vặn đụng phải Nhị hoàng tử, hắn đã nói với vi phụ rồi, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, nơi đó tụ tập đều là văn nhân mặc khắc, Cửu Nhi nghe những câu chuyện của họ nói cũng có thể giải buồn” Cơ Vũ nói.
Trong lòng Cơ Cửu Nhi nở hoa: “Phụ thân thật tốt!”
Cơ Vũ nghe vậy chỉ cười thản nhiên.
Ngày hôm sau, Đinh Hải đúng giờ đi vào Tướng phủ, Cơ Cửu Nhi mặc một thân nam trang, nàng không làm cho Hồng Nhi đi cùng, chỉ một mình lên xe ngựa đi ra ngoài.
Cơ Điệp Nhi nhận được tin tức có người truyền đến, ở trong phòng đại phu nhân ầm ĩ một phen, đem toàn bộ tức giận trong lòng toàn bộ phát tiết không ngừng…
“Nương! Người nghĩ biện pháp thay nữ nhi đi, không thể để tiện nhân kia tiêu dao như thế được! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Ta làm sao có thể phục, nũ nhi mới là đích nữ của Tướng phủ, nàng là cái thá gì! Nữ nhi không phục.”
Đại phu nhân nhìn Cơ Điệp Nhi khóc nháo đến hai mắt sưng đỏ, rất đau lòng nói: “Điệp Nhi, nương không phải đã nói rồi sao, chuyện này làm không được.” Đại phu nhân không ngừng khuyên bảo, muốn giáo huấn Cơ Điệp Nhi đến khi nuốt hết ủy khuất chở về.
“Nương lần nào cũng nói không thể làm, cứ như vậy nguyện vọng của nữ nhi đều thất bại, nữ nhi đã mười lăm tuổi rồi!” Cơ Điệp Nhi sốt ruột đầy phẫn hận nói, “Nhị hoàng tử chưa từng liếc nhìn nữ nhi một cái, một cơ hội nữ nhi có thể tiếp cận hắn đều không có! Tiện nhân kia chắc chắn đã giở trò quỷ.”
Đại phu nhân cúi mắt nhìn Cơ Điệp Nhi, tròng mắt vừa chuyển nói, “Điệp Nhi, như vậy, ngươi…”
Cơ Điệp Nhi chần chờ nhìn Đại phu nhân, “Nương? Làm cho ta cùng nàng…” Vẻ mặt nàng ta tràn đầy khinh thường, nhưng nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng chỉ có cách này mà thôi.
Cơ Cửu Nhi đi vào quán trà, được người dẫn đến một căn nhã gian, bên trong ngồi Phượng Ngạo Hải cùng một nam tử xa lạ.
“ Nha, trách không được Nhị ca không muốn mang theo ta ! “ Nam tử bĩu môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Phượng Ngạo Hải, sau đó xoay người nhìn Cơ Cửu Nhi một thân nam trang, “ Chào ngươi, ta gọi là Tuyên, là đệ đệ của Nhị ca. “ Con ngươi trong suốt của nam tử nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Cơ Cửu Nhi tràn đầy chờ mong.
Cơ Cửu Nhi sửng sôt một chút, suy nghĩ vừa chuyển, trong đầu hiện lên một man quen thuộc trong Tướng phủ. Khóe miệng nhất thời giơ lên, nàng gật đầu đối với nam tử.
Nam tử trì độn nhìn Cơ Cửu Nhi, dường như rất là bất mãn nói : “ Ta nói ngươi tên của ta, ngươi phải nói lại tên của ngươi mới đúng chứ ! “
Đáy mắt Phượng Ngạo Hải hiện lên một chút tức giận : “ Cửu Nhi không cần phiền lòng, Tam đệ ta tính tình tiểu hài tử, không có ác ý. “ Hắn quay đầu nhìn Phượng Ngạo Tuyên nói, “ Hắn gọi là Cửu Nhi. “ Hắn cũng chỉ nói ra một cái tên, cũng không giải thích nhiều hơn cái gì.
Phượng Ngạo Tuyên không để ý tới Phượng Ngạo Hải, đáy mắt hắn nổi lên mỉm cười nhìn Cơ Cửu Nhi, trong thanh âm vẫn không che giấu đươc ai oán, “ Nguyên lai kêu Cửu Nhi a… “ Hắn cố tình kéo dài âm cuối, đưa lưng về phía Phượng Ngạo Hải làm cái mặt quỷ với Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi nhíu mày, nguyên lai người này sớm đã nhận ra mình ! Tính tình này của Tam hoàng tử thật sự là ý vị sâu sa, Cơ Cửu Nhi nhìn Phượng Ngạo Tuyên cúi đầu làm ra bộ dáng chuẩn bị nhận giáo huấn mà nghĩ.
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn, trà đã sớm chuẩn bị tốt, hương thơm quanh quẩn chóp mũi, tràn ngập trong gian phòng, tuy rằng ba người ngồi ở nhã gian, nhưng vài vị tài tử ngồi phẫn trà ở đại sảnh đang đàm luận cái gì đều có thể nghe được rành mạch.
Cơ Cửu Nhi nâng lên chung trà, nhấp cái miệng nhỏ, đầu lưỡi lập tức chàn đầy chua xót, không tự chủ được nhíu mày.
Phượng Ngạo Hải nhìn chằm chằm biểu bình trên gương mặt của Cơ Cửu Nhi, thấy vậy đáy mắt lập tức hiện lên khóe cười, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Phượng Ngạo Tuyên đã dành trước một bước nói : “ Thế nào ? “ Hắn cười đầy gian trá, “ Nhị ca có phải rất xấu hay không, hắn chắc chắn rất vui sướng khi người gặp họa nên mới cho chúng ta uống loại trà này. “
Vẻ mặt Phượng Ngạo Tuyên tràn đầy rối rắm, trước khi Cơ Cửu Nhi tới, hắn bị Phượng Ngạo Hải lừa uống một chung, lúc này không quên cảnh báo nàng : “ về sau trăm ngàn lần đừng trên chọc hắn, hắn đối với người khác rất xấu. “
Chân mày nhíu chặt của Cơ Cửu Nhi chậm rãi giãn ra, nguyên bản chua xót trong miệng lúc này hóa thành vị ngọt lành.
“ Khổ trà, đầu tiên rất khó uống nhưng về sau sẽ cảm thấy rất ngọt, hương thơm bốn phí, cùng với Quân Sơn ngân diệp cũng có một phen phong vị riêng. “ Phượng Ngạo Hải nâng chung trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Lưu quang trong mắt chợt lóe, Cơ Cửu Nhi gật gật đầu, đối với lời nói của hắn tựa hồ rất đồng ý.
“ Vị trị địa lí của Phượng quốc tự nhiên không thể đánh đồng với hai quốc gia khác, nếu nói cái gì thích hợp, vị huynh đài này vừa nói, thứ tại hạ không dám gật bừa. “ Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nghị luận, “ Nguồn nước Phượng quốc ta, vốn là mưa gió thất thường, cũng may mùa thu hoạch mấy năm nay dần dần tăng cao, nhưng nếu cứ dựa vào tự nhiên làm việc .. “
Cơ Cửu Nhi nhìn bộ dáng hai mắt sáng ngời của Phượng Ngạo Hải, lập tức dính nước trà lên ngón tay, biết một chữ lên mặt bàn, động tác này của nàng làm cho hai người còn lại đều mang khó hiểu.
“ Vị huynh đài kia có biện pháp giải quyết vấn đề nguồn nước này sao ? “ Có người ra tiếng hỏi.
“ Tự nhiên. “ Người nọ lại mở miệng nói chuyện, “ Khuyết thiếu nguồn nước, nhưng cũng không phải không có phương pháp giải quyết, mưa thưa thớt cũng không phải không có mưa. Biện pháp trước mắt chỉ có bốn chữ, tích tiểu thành đại. “
“ Thiết, còn tưởng rằng ngươi có cái gì thực học, bất quá cũng chỉ là mấy chữ của cổ nhân mà thôi ! “ Có người mất hứng vẫy tay, ném tiền trà rồi xoay người rời đi, tựa hồ nghĩ chắc rằng người kia chỉ đang nói phét .
Phượng Ngạo Hải hơi hơi nhíu mi, ánh mắt nhìn chằm chằm một chữ được viết trên mặt bàn. Hắn vẫy vẫy tay đối với Đinh Hải, chỉ trong chốc lát, Đinh Hải đã đem một vị nam tử mặc quần áo thô tiến vào.
Người nọ nhìn thấy có người trong phòng, trước mắt lập tức sáng ngời, nhưng trên mặt hắn tuyệt đối không có một ý nghĩ lấy lòng nào, trên người tản mát ra một chút ngông nghênh.
“ Ngươi vừa nói có biện pháp tốt, không ngại nói thẳng. “ Phượng Ngạo Hải nói, “ Ta nhưng muốn nghe xem. “
“ Công tử nếu muốn biết, tại hạ tự nhiên nguyện ý giải thích. “ Người nọ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không vì sự khác biệt giữa y phục của đối phương với mình mà tỏ ra xấu hổ, “ Tích tiểu thành đại chính là phương pháp giải quyết, cổ nhân đã nghĩ ra biện pháp này nhưng người chân chính hiểu được nó thì rất ít. “
Cơ Cửu Nhi cúi đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười.
“ Thiếu nước cũng chỉ thiếu trong nông canh, trong những lúc khác thời tiết không thiếu. Tích tiểu thành đại, mượn đến phương pháp. “
“ Mượn ? “ Vẻ mặt phượng Ngạo Tuyên tiếp tục rối rắm, “ Mượn như thế nào ? “
Linh quang trong mắt Phượng Ngạo Hải chợt lóe, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Cửu Nhi, trong lòng có chút giật mình, chỉ vì một chữ Cơ Cửu Nhi vừa viết xuống một chữ : Súc !